Khác Thủ Tiên Quy

Phương Khác nhìn nhìn, nhẫn Nạp Hư này là nhẫn Nạp Hư ngũ phẩm, thuộc dạng thượng đẳng trong nhẫn Nạp Hư, rõ ràng đây là một chiếc nhẫn Nạp Hư mới luyện chế không lâu, hơn nữa còn được luyện từ Luyện Khí phong của Côn Luân. Vật liệu chủ yếu của nhẫn là đá Nạp Hư quý giá. Có màu xanh xám, rìa nhẫn Nạp Hư là phù vân nho nhỏ đại biểu Côn Luân. Trí Tiêu sư thúc đúng là xuất thủ bất phàm.

Phương Khác đi trên con đường nhỏ mà y vừa ‘làm mới’ một phen, thì gặp một người đi đến, không quen biết. Phương Khác nhìn một cái rồi thu tầm nhìn lại, lịch sự cười gật đầu rồi đi ngang qua người đó.

Tướng mạo người này tại tu tiên giới quả thật là quá phổ thông, phổ thông đến mức chẳng có gì để phân biệt. Làn da hơi đen, ngũ quan không hề xuất sắc chút nào. Khí tức toàn thân cũng nhàn nhạt, không có chỗ chi đặc biệt. Ai sẽ nghĩ một người như thế này lại là đệ nhất đệ tử Côn Luân đời này Hách Liên Thập Cửu.

Phương Khác không biết Hách Liên Thập Cửu, nhưng Hách Liên Thập Cửu lại biết Phương Khác. Lúc đi ngang người Phương Khác, mắt Hách Liên Thập Cửu khẽ động, kiếm ý còn chưa thu liễm trên người Phương Khác khiến hắn khá là để ý. Hách Liên Thập Cửu xoay chiếc nhẫn ngọc bản bự trên ngón cái tay trái. Mấy hôm nay ánh mắt phần lớn mọi người đều tập trung trên người Diệp Vu Thời, chẳng mấy để ý đến Phương Khác, nhưng hắn thì ngược lại.

Không ai biết hắn từng giao thủ với Diệp Vu Thời, vào năm năm trước. Chưa phân thắng bại, đó là lần đầu tiên hắn biết cái gì là sợ hãi. Nhưng đồng thời, hắn cũng mất đi hứng thú với Diệp Vu Thời. Diệp Vu Thời không phải kiếm tu, Diệp Vu Thời không có tình cảm với kiếm. Mà Hách Liên Thập Cửu hắn chỉ hứng thú với kiếm, cho nên hắn cảm thấy hứng thú với Phương Khác, chỉ vì Phương Khác là kiếm tu. Không liên quan đến cái khác, cho dù hắn biết về một mặt ý nghĩa nào đó Phương Khác còn là biểu đệ của hắn, nhưng quá yếu. Hách Liên Thập Cửu tiếp tục đi tới [Cùng sơn cốc], bước chân không nhanh không chậm, lại lộ ra vị đạo trảm đinh chặt sắt. Vẫn chỉ là kỳ trúc cơ mà thôi, kiếm ý còn chưa ngộ ra, càng không cần nói đến kiếm tâm.

Hách Liên Thập Cửu đột nhiên sững lại, ở đây vốn nên là con đường phù chú, sao bây giờ lại biến thành thế này? Sau đó con ngươi Hách Liên Thập Cửu rút lại, kiếm khí tàn lưu, Hách Liên Thập Cửu đưa thần thức ra thăm dò kiếm khí đó.

Sát cơ quá mạnh!

Đây là kiếm khí của ai? Chẳng lẽ Trí Tiêu sư thúc lại luyện được kiếm pháp nào hay sao? Không giống, nếu là Trí Tiêu sư thúc, vậy thì không phải kiếm khí mà là kiếm ý. Nếu Trí Tiêu sư thúc rút kiếm tại đây, vậy cả Côn Luân đều phải có cảm ứng mới đúng. Lẽ nào là… Hách Liên Thập Cửu khẽ kinh ngạc.

Hách Liên Thập Cửu quay đầu, nơi đó nào còn bóng dáng Phương Khác.

Lúc này Phương Khác sớm đã ngự kiếm trở về chỗ ở của mình, y không quên còn có hẹn ôn chuyện với Trần Chử, Viên Kim. Hôm qua Trần Chử nói bữa khác lại ôn chuyện thì chắc chắn bữa khác sẽ lại ôn chuyện, chứ không phải lời khách sáo, điểm này y vẫn có thể khẳng định. Phương Khác lấy hạc giấy ra, mở cấm chế trong viện.

Quả nhiên không bao lâu, Trần Chử và Viên Kim liền xuất hiện bên ngoài viện.

“Phương Khác, đệ rời khỏi Côn Luân nhiều ngày. Huynh nghĩ, hình thức trong Côn Luân vẫn cần phải nói với đệ một chút.” Trần Chử vừa ngồi xuống đã đi thẳng vào vấn đề: “Hiện tại hình thức Côn Luân không mấy lạc quan…”

Phương Khác hơi suy ngẫm, hình thức Côn Luân này không khác mấy với y suy đoán. Nhưng Trần Chử nói thế, giúp Phương Khác càng thêm rõ ràng về phân chia những phe phái và cụ thể là những người nào. Phương Khác nhìn Trần Chử nói nửa ngày mới bưng trà trong tay giải khát, hiện tại đám người Trần Chử Viên Kim cũng giống như y, đều là người chưa đi theo phe nào.

Phương Khác ngẫm nghĩ, đột nhiên linh quang lóe lên.

“Trần sư huynh, không biết huynh có hứng thú làm một vụ mua bán với đệ không, chia năm năm thế nào?” Phương Khác cười lộ hàm răng trắng, ánh mắt nhìn Trần Chử đặc biệt nhiệt tình… cứ như nhìn một đống linh thạch.

Trần Chử cảm thấy câu này khá là quen tai, sau đó nhìn con mắt phát sáng của Phương Khác, bất giác im lặng, hôm đó tại thành Thái An lúc Phương Khác thấy linh thú đó muốn mua để đổi linh thạch không phải đã nói câu này sao?

“Mua bán gì?” Viên Kim vung tay, cản ngay chỗ ánh mắt hai người Phương Khác và Trần Chử giao nhau, mở miệng, sắc mặt có chút khó coi.

“Kề tai lại đây.” Phương Khác cười híp mắt vẫy tay.

“Cái gì! Ngươi phát hiện… ưm.” Viên Kim vừa la lên đã bị Trần Chử kéo lại, che miệng.

“Nhỏ tiếng chút.” Vẻ mặt Trần Chử từ khó tin biến thành phức tạp, “Phương sư đệ… chuyện này đệ cho chúng ta biết, lẽ nào không sợ chúng ta nói ra ngoài. Hoặc dứt khoát chiếm lấy trận truyền tống đó sao?”

Phương Khác nghĩ thế này, chỉ riêng trận truyền tống đến đại lục Thanh Hoa đã là một thứ đủ để dấy lên phong ba không nhỏ trên đại lục Cửu Châu, đại lục Thanh Hoa y đã nghe đã thấy, nếu có thể mở mang kiến thức một phen đương nhiên tốt. Mà kế hoạch này của Phương Khác, tuy đơn giản, nhưng… có cơ hội thương nghiệp vô hạn, hơn nữa, đây không chỉ đơn giản giới hạn trong cơ hội thương nghiệp, mà Phương Khác nói đến trận truyền tống, Diệp Vu Thời cũng biết.

Bây giờ chỉ sợ Diệp Vu Thời đã bắt đầu áp dụng hành động rồi. Từ chuyện này có lẽ y còn phải định nghĩa lại một chút quan hệ của mình và Diệp Vu Thời.

Phương Khác nhìn hai người kia cười cười, trong phòng có cấm chế, bất kể lớn tiếng thế nào bên ngoài đều không thể nghe được, Trần Chử rõ ràng thật sự kinh ngạc.

“Đệ tin tưởng con người Trần sư huynh… còn về Viên Kim…” Phương Khác vuốt cằm, như ngẫm nghĩ nhìn Viên Kim.

“Ta, ta làm sao? Nói ra lẽ nào có gì ích lợi cho ta sao.” Viên Kim phẫn hận kéo cánh tay Trần Chử đang bịt miệng mình ra, trừng mắt nhìn Phương Khác nói: “Chẳng qua đã thỏa thuận rồi đó, chia năm năm.”

“Nếu Phương Khác đệ đã nói thế.” Trần Chử phủi tay cười, trong ngữ khí lộ ra kiên định: “Huynh không còn gì để nói nữa. Nhưng, nếu muốn làm, thì phải có kế hoạch cụ thể. Đầu tiên chúng ta phải điều tra xem những thứ nào chênh lệch giá giữa đại lục Thanh Hoa và Cửu Châu. Hơn nữa phải tìm ra cái có giá trị nhất. Còn một điểm nữa chính là, hai bên thu mua lượng lớn như thế, nếu đến những cửa tiệm khác nhau, vậy quá gây chú ý, đã thế lúc thu gom đồ cũng quá lãng phí thời gian và tinh lực, không phải là kế lâu dài. Vì thế, tốt nhất chúng ta đều có cửa tiệm ở đại lục Thanh Hoa và đại lục Cửu Châu. Ngoài ra chính là… trận truyền tống này, môn phái nhất định cũng có, chúng ta cần phải tránh bị người khác phát hiện. Mà mở một cửa hàng, tại đại lục Cửu Châu chúng ta không sợ, nhưng nếu tại đại lục Thanh Hoa, thì cần một vài biện pháp.”

“Cái này không cần lo lắng. Tại đại lục Thanh Hoa, đệ có một nơi, là chỗ tuyệt diệu để mở tiệm.” Mắt Phương Khác sáng lên: “Tại thành Bạch Cập ở đại lục Thanh Hoa đệ có một người quen, đến khi đó hai người có thể đi tìm nàng. Nàng là người có thể tín nhiệm.”

“Quan trọng nhất là phí tổn thế nào? Hiện tại chúng ta có bao nhiêu linh thạch có thể dùng trong mặt này?” Viên Kim nghe nửa ngày không chen vào, cuối cùng nhịn không được nói một câu. Thuận tiện liếc nhìn Phương Khác một cái, quỷ nghèo mọi người đều biết đang ngồi ở đây đó.

“Linh thạch không phải vấn đề.” Phương Khác cười híp mắt lấy túi chứa đồ trên eo xuống, mở ra. Bên trong là tất cả gia sản của Phương Khác, còn bao gồm gần một vạn linh thạch tiêu chuẩn lục được trên người Lý Đại Hồ, tổng cộng là hai vạn linh thạch tiêu chuẩn.

Trần Chử nhìn nhìn, nhẹ ho một tiếng, ánh mắt nhìn Phương Khác có chút kỳ quái. Viên Kim nhìn, bất giác bật cười ra tiếng.

“Cái gì, cái gì mà linh thạch không phải vấn đề, vấn đề rất lớn được chưa. Ngươi biết thuê một tiểu *** cần bao nhiêu linh thạch không? Huống chi chúng ta còn nói là cửa hàng. Một cửa hàng, mua lại, đại khái cần con số này.” Viên Kim đưa ra hai ngón tay: “Hai trăm vạn linh thạch tiêu chuẩn, đây còn chưa bao gồm linh thạch chúng ta cần mua hàng trước đó.”

Phương Khác cười cười, lại móc ra hai túi chứa đồ khác, mở.

Viên Kim cười nhìn qua, thoáng cái vẻ mặt cứng đờ: “Ngươi… ngươi… ngươi lấy đâu ra nhiều đá Tinh Thần như vậy?” Đá Tinh Thần này, Viên Kim vừa hay biết đến, còn Trần Chử vì cảm thấy rất hứng thú với luyện đan nên cũng rất quen thuộc với vật phẩm dùng luyện đan.

Trần Chử cũng dại ra, đối với một luyện đan sư mà nói, nhìn thấy đá Tinh Thần chính là một loại hưởng thụ. Dùng đá Tinh Thần luyện đan càng giống như một sự xa xỉ. Mà cực phẩm đan là một sự truy cầu. Hắn đang nằm mơ sao? Trần Chử thoáng cái đỏ mắt, hận không thể lập tức gom đá Tinh Thần trên bàn đem đến phòng luyện đan của mình thử xem. Lẽ nào Phương Khác đào được một mỏ Tinh Thần sao?

“Cơ duyên trùng hợp… khụ, đủ không? Nếu không đủ…” Phương Khác nhìn hai người, có chút lúng túng. Hai người này sao nhìn y như nhìn miếng xương vậy? Đương nhiên, thật ra y có thể lý giải, sau khi y biết đá Tinh Thần này có giá trị ra sao, y cảm thấy mình giống như một khúc xương ngon.

“Đủ! Đủ rồi! Tuyệt đối đủ.” Viên Kim đánh giá trọng lượng đá Tinh Thần một chút. “Nhưng, một lần không thể bán ra quá nhiều. Vật lấy ít làm quý, chúng ta lấy ra hai phần ba để bán, tiền có được thì mở hai cửa tiệm, cũng đủ mua luôn đợt hàng đầu tiên.”

“Phương Khác, huynh không cần chia phần, đệ cho huynh một phần ba đá Tinh Thần còn lại được không?” Mắt Trần Chử sáng không thể tin, dáng vẻ luôn văn nhã cũng trở nên rất cuồng nhiệt.

“Đó đương nhiên…” Phương Khác nói được một nửa, thì bị Viên Kim liếc một cái: “Không được, không bằng trừ trong phần của huynh đi.”

“Được, vậy quyết định thế đi. Vậy hiện tại chúng ta đến khu buôn bán Cửu Tĩnh của Côn Luân tìm xem có vị trí tốt không.” Nói rồi Trần Chử kéo Viên Kim lên vội vàng cáo từ.

Phương Khác ngốc lăng nhìn Trần Chử kéo Viên Kim lao vút đi. Trần sư huynh này vậy mà cũng có một mặt không ổn trọng, đá Tinh Thần quả là đầy mị lực.

Nhưng… như vậy, không phải y lại lần nữa không có một phân tiền trên người sao? Phương Khác nhìn hai túi chứa đồ trên bàn, y mang trên người còn chưa bao lâu đâu.

Không cần gấp, không cần gấp, sớm muộn cũng kiếm trở về. Y đây là dùng linh thạch kiếm linh thạch, lợi tăng lợi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui