Khác Thủ Tiên Quy

“Phương sư huynh, kết đan đã thành, chúc mừng.” La Tất lớn giọng nói với Phương Khác, sau một tiếng này, nhất thời lời chúc mừng vang lên không biết bao nhiêu.

Phương Khác mỉm cười nhìn La Tất, sau đó khẽ gật đầu với đám người Trần Chử. Trần Chử rõ ràng vừa thở phào một hơi cũng nhẹ gật đầu.

La Tất thấy thế ngầm suy ngẫm, rồi cười nói với Phương Khác đã đến trước mặt mình: “Hôm nay vừa sáng Diệp sư huynh đã xuất quan rồi. Hiện tại có lẽ sắp đến, bọn sào trúc có đến rồi đã đi, chỉ có ta rảnh nhất nên đợi đến bây giờ, bèn nói một tiếng chúc mừng với sư huynh vậy.”

“La sư đệ có lòng… Diệp Vu Thời.” Lúc Phương Khác đang cười híp mắt nói, người đang chậm rãi đi tới không phải chính là Diệp Vu Thời sao?

Diệp Vu Thời nhìn dáng vẻ nhếch nhác của Phương Khác, nhẹ thở dài không dấu vết. Hắn chỉ mới bế quan vài ngày mà thôi, vừa xuất quan đã nghe tin Phương Khác gây chuyện, oanh động cả phái. Nhìn vết tích trước mắt là biết y chịu tội không ít.

Nhưng, tu vi Phương Khác tinh tiến có phải hơi nhanh bất thường không? Diệp Vu Thời chau mày.

Đợi đến gần Phương Khác rồi, Diệp Vu Thời mới nhẹ nhếch môi, lại cực kỳ lễ mạo và xa cách nói: “Phương sư đệ, không biết đệ chuẩn bị sao rồi.”

Phương Khác sửng sốt.


La Tất nhìn ánh mắt nghi hoặc của Phương Khác, trầm mặc không nói. Rõ ràng nghe An Thường Lạc nói khi Diệp Vu Thời xuất quan biết tin Phương Khác kết đan, thái độ rõ ràng rất quan tâm. Sao bây giờ lại không lạnh không nhạt.

“Ta thấy Phương sư đệ nên thanh lý một chút đi, sau khi giao phó xong mọi chuyện… ta nghĩ chuyến này chắc Phương sư đệ không quên chuyện đến phàm giới đâu nhỉ?” Diệp Vu Thời nói.

“Diệp sư huynh đặc biệt đến không phải là vì lo lắng cho sư đệ ta sao? Còn khách khí như thế làm gì? Tin rằng sư huynh cũng thấy tiểu viện của sư đệ đã trở thành thế này. Diệp sư huynh chắc sẽ rất vui lòng phân ưu giải khó cho sư đệ nhỉ?” Phương Khác cười híp mắt trực tiếp gác tay lên vai Diệp Vu Thời. Hoàn toàn không để ý thái độ lạnh nhạt của hắn cũng không quan tâm người mình bẩn thế nào.

La Tất nghẹn họng nhìn Phương Khác. Y, y, y…

“Ta còn chưa từng đến tiểu viện của sư huynh đâu.” Phương Khác nói, đáy mắt lấp láy.

Diệp Vu Thời nhíu mày, nhìn vào đôi mắt sáng rực của Phương Khác, rất lâu sau mới ôn hòa cười: “Đương nhiên.”

La Tất đờ đẫn nhìn hai người đi. Nhìn… nhìn không ra nha, Phương Khác lại có dũng khí như thế.


“Ta cảm thấy gần đây mình đột phá quá nhiều cho nên vốn đã áp chế không cho tu vi tăng trưởng. Không ngờ khi thấy kiếm quyết của Sâm La Vạn Tượng, nhất thời không khống chế được…”

“Lúc ta kết đan quả nhiên hai loại kiếm quyết xung đột nhau… sau đó Sâm La Vạn Tượng đã bao dung cho Thái A kiếm quyết. Hiện tại hai loại kiếm quyết đã hài hòa một cách bất ngờ…”

Phương Khác và Diệp Vu Thời một trước một sau ngự kiếm đi. Phương Khác nói luôn miệng, không bận tâm Diệp Vu Thời có nghe hay không.

Diệp Vu Thời suốt quãng không mở miệng đáp lại một tiếng, nhưng lại không ngắt lời Phương Khác.

Tại một nơi khá hẻo lánh trên Luyện Khí phong, một tiểu viện xuất hiện trước mặt hai người. Khác với tiểu viện một lớp đơn giản của Phương Khác, tiểu viện này rõ ràng chia làm ba phần với mấy tầng.

Nhìn từ bên ngoài, viện tử bố trí cực kỳ trang nhã, nhưng đi vào nhìn kỹ, Phương Khác lập tức lộ vẻ quả nhiên là thế.

Quả nhiên viện tử của Diệp Vu Thời loạn y như trong dự liệu. Mặt đất vô số phù văn, ở xa thì nhìn không ra, nhưng đi đến gần rồi, đường vân phức tạp sẽ khiến người ta rối mắt, cũng may y đã quen, căn phòng của Diệp Vu Thời lúc ở đại lục Thanh Hoa cũng là vậy.


Tìm một gian phòng, Phương Khác tẩy rửa sạch sẽ, thay quần áo sạch rồi gửi hạc giấy dặn dò Trần Chử. Xong lại gọi mười hai đệ tử kia đến thăm hỏi một phen. Biểu hiện của bọn chúng rất tuyệt, tạm thời chưa xảy ra vấn đề nào. Phương Khác sờ đầu một đệ tử trong đó, cười nói: “Rèn luyện cho tốt, lên lớp đúng giờ. Ta trở về sẽ kiểm tra các ngươi.”

Nói xong y và Diệp Vu Thời đến một chỗ tên là Vô Sự sơn, chỗ đó chính là nơi thiết lập cấm chế của phàm giới và tu tiên giới.

Đệ tử bị sờ đầu vẻ mặt hoảng hốt, thò tay sờ đầu mình, ngây ngốc nhìn bóng lưng Phương Khác, đệ tử này chính là Thượng Quan Bình Cốt.

Còn Phương Khác bây giờ rất gấp, chuyện đi phàm giới đã chậm trễ nửa ngày, vốn định sáng sớm là xuất phát, nhưng Phương Khác đang kết đan, mà Diệp Vu Thời lại kiên trì muốn Phương Khác đi cùng mình.

Thế là, Diệp Vu Thời một mình xử lý ổn thỏa mọi chuyện, chỉ đợi Phương Khác kết đan xong, hai người có thể trực tiếp đến phàm giới. Cho dù là thế, thời gian cũng chậm trễ khá lâu. Nguyên nhân chủ yếu là cấm chế ở đó cần phải đúng giờ tuất mỗi ngày mới có thể mở, cho nên họ cần phải tới Vô Sự sơn trước giờ tuất.

“Tin tức nhận được sớm nhất, một phần đệ tử môn phái ta đang ở phàm giới mất tích một cách bí ẩn, sau đó thì đệ tử đóng trú ở mấy nơi trên phàm giới cũng mất liên hệ. Cuối cùng, chúng ta đã hoàn toàn mất tin tức của họ. Đệ tử được phái đi thăm dò cũng một đi không trở lại.” Diệp Vu Thời không nhanh không chậm trần thuật.

“Ban đầu môn phái không xem trọng tin tức này, chờ khi phát hiện không đúng đã muộn. Đoạn thời gian trước mới biết, không chỉ phái Côn Luân ta bị vậy, Thái Hành, Thiên Sơn, Tổ Sơn tự đều giống thế. Bảy ngày trước môn phái lại phái hai đệ tử đi, một người hậu kỳ trúc cơ, một người kỳ kim đan. Đến nay không truyền bất cứ tin tức nào về.” Diệp Vu Thời nhếch môi tạo thành nụ cười không rõ hàm ý. “Ngay hôm qua, thẻ ngọc của đệ tử trong môn phái đã vỡ toàn bộ.”

Phương Khác trợn to mắt, sau đó nhíu mày nói: “Xem ra chuyện này quả thật không nhỏ. Đối phương không phải là người trong đại môn phái, mà nhất định có tổ chức. Cho nên cực có khả năng là tản tu. Nhưng cấm chế giữa phàm giới và tu tiên giới bị mấy đại môn phái chiếm giữ. Mấy tản tu này làm sao thông qua? Không… không thể nào, vậy cực kỳ có khả năng là giữa đệ tử trú đóng xuất hiện vấn đề hoặc là phàm…”

Nói đến đây Phương Khác khựng lại, suy đoán này rõ ràng càng không thể, người phàm giới, làm sao có thể uy hiếp được tu sĩ?


“Có lẽ là gì? Tại sao không nói tiếp? Đệ cảm thấy không thể sao?” Diệp Vu Thời cười, lần đầu tiên trong nụ cười có sự âm trầm. “Phàm nhân không thể giết chết tu tiên giả sao?”

Phương Khác nhíu mày nghĩ nghĩ, nói: “Phàm nhân muốn giết chết tu tiên giả, trên cơ bản là không thể. Huống chi còn là tu sĩ kỳ kim đan.”

Diệp Vu Thời cười, lắc đầu nói: “Mượn đao giết người.”

Phương Khác sửng sốt, lập tức hiểu ra. Ý của Diệp Vu Thời là phàm nhân mượn tay tu tiên giả giết tu tiên giả. Nhưng tại sao Diệp Vu Thời lại có suy nghĩ này? Tại sao hắn lại xác định trong chuyện này phàm nhân diễn vai mượn đao giết người?

“Đệ chưa từng đến phàm giới thì phải.” Diệp Vu Thời đột nhiên nói: “Trong phàm giới có phân chia đại lục, họ không biết gì về nhau. Mà trong đó có một đại lục tên là Thần Châu, nó có một quốc gia tên là Ương Triều, thống trị cả đại lục Thần Châu. Vào hai mươi năm trước, Ương Triều chẳng qua chỉ là một trong bốn đại quốc trên đại lục này. Nhưng vì Ương Triều có một quân chủ cực kỳ dã tâm, chiến hỏa hơn mười năm, chinh chiến khắp nơi, cuối cùng nhất thống thiên hạ.”

Lúc này Phương Khác và Diệp Vu Thời đã đến địa giới Vô Sự sơn, sương mù ở đây rất nồng, ngoài năm bước, cái gì cũng không thấy. Nếu ngự kiếm ở đây chỉ cần hơi bất cẩn sẽ đụng phải ngọn núi nào đó.

Diệp Vu Thời lấy ra hai lá bùa, đưa một lá cho Phương Khác.

Phương Khác cầm lấy nhìn, bùa này rất phức tạp, phía trên có cấm chế đặc thù.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận