Editor: Gạo Đen
Chương 10: Tạ Diễn nói:"Tôi buồn nôn."
Lúc Tạ Diễn xuống lầu, ba người ồn ào nhà họ Lục đã đi rồi, Tạ Mạn đang xem tạp chí, Cù Bình Sinh ngồi bên cạnh cô pha trà, trên bàn đặt một bộ dụng cụ pha trà tinh xảo và một ít điểm tâm.
Bốn phía phòng khách đều thơm mùi trà, nhưng cậu luôn cảm thấy trên người mình vẫn còn mùi phân.
Bởi vì Cù Tranh Viễn chạm vào mặt cậu bằng tay phải, chính là cái tay đã cầm khăn ướt, cậu thấy tởm muốn chết nên lao vào bồn rửa mặt rửa cả buổi trời.
Trên trán, tóc mái vẫn còn dính bọt nước, Tạ Mạn quay đầu nhìn cậu một cái: "Hai đứa ở trên lầu chơi cái gì dữ vậy, sao lại đổ mồ hôi đầy thế kia?"
"Anh ta giữ con mèo......" Lỡ buột miệng thốt ra, cậu nhìn vào mắt Cù Bình Sinh, nỗ lực xây dựng hình tượng tốt, sửa lời:"Con mèo kia làm em sợ."
Cù Bình Sinh trầm giọng: "Cù Tranh Viễn."
Cù Tranh Viễn một tay đút túi quần đi xuống, trên tay kia xách theo một cái balo phi hành gia cho mèo, Hổ Tử đã bị nhốt ở bên trong, mở to hai mắt nhìn quanh bốn phía.
"Cậu ta nói cậu ta bị hù dọa thì thật sự bị hù dọa sao, vậy con nói cậu ta vu khống cho đó."
Cù Bình Sinh: "Cậu ấy tự dưng vu khống con làm gì?"
Tạ Diễn quay đầu, nhướng mày khiêu khích Cù Tranh Viễn.
Cù Tranh Viễn nói: "Bố mới quen biết cậu ta, làm sao biết cậu ta không phải loại người này? Con mới là con trai ruột của bố mà.".
"Thì bởi vì con là con trai bố bố mới tin tưởng cậu ấy," Cù Bình Sinh thổi thổi lá trà trong ly: "Bố quá hiểu con."
Sau khi nhận một cái liếc mắt, Cù Tranh Viễn lười tiếp tục đề tài này bèn bỏ túi đựng mèo trên mặt đất, chuẩn bị thay giày.
"Con về trước."
Về?
Tạ Diễn có chút mờ mịt nhìn về phía bóng lưng hắn, cái người này còn có nhà khác sao?
Tạ Mạn thấy thế, vội đứng dậy nói: "Sao lại về sớm như vậy?"
Cù Tranh Viễn không nói tiếp, lại lần nữa làm bầu không khí lạnh đến cực độ.
Tạ Mạn đem mấy thứ sớm đã chuẩn bị tốt đưa qua: "Lúc dì đến có mua cho con chút quà, con nhận đi nhé."
"Không cần," Cù Tranh Viễn vừa cột dây giày vừa nói, "Tôi chẳng thiếu thứ gì."
"Thằng nhóc thúi, con lại đây cho bố." Cù Bình Sinh bỗng nhiên nâng cao giọng,làm mọi người trong phòng, bao gồm Hổ Tử đều sợ tới phát ngốc.
"Để làm gì vậyyyy?" Âm cuối kéo thật dài, vẫn là giọng nói không tình nguyện, nhưng so với sự thờ ơ, và quyết đoán lúc nãy đối đãi với Tạ Mạn, đã cho chút mặt mũi.
Nửa phút sau, Tạ Diễn chính mắt thấy Cù Tranh Viễn dưới sự đe dọa của bố hắn, lần nữa cởi giày thể thao trên chân, mang dép lê đến chỗ mép bàn trà ngồi.
"Vội cái gì, mấy lời lúc trước bố nói với con con đã quên hết rồi hả?" Cù Bình Sinh pha cho con trai một ly trà Phổ Nhĩ.
Chén trà nhỏ xíu, còn chưa bằng nắm tay người lớn, Cù Tranh Viễn mới uống một ngụm đã hết: "Con thật sự không thiếu thứ gì." Nói đoạn, dưới ánh nhìn chăm chú của Cù Bình Sinh, hắn mở hộp quà Tạ Mạn tặng hắn ra.
Tai nghe bluetooth.
Hắn thật sự đã có rồi, còn có tới vài cái.
"Tâm ý của dì con cứ cầm, nhớ phải cảm ơn người ta."
Trong ấn tượng Cù Tranh Viễn, đây là lần đầu tiên bố hắn mang bạn gái đến Gia Hòa Vân Trúc, lần đầu tiên lột cua cho phụ nữ trước mặt hắn, càng là lần đầu ép buộc hắn nhận quà của người khác, chỉ vì cho người phụ nữ kia chút mặt mũi
Nhưng hắn rất mất mặt.
So ra, Cù Bình Sinh bây giờ quan tâm tới người phụ nữ bên cạnh hơn là cảm nhận của con trai ông.
Cù Tranh Viễn không thể thản nhiên tiếp nhận được sự thay đổi của bố hắn, sau khi nhận quà và cảm ơn, bày đặt ở trước mặt mọi người đeo lên cổ Tạ Diễn.
"Tặng cậu."
Bầu không khí không tốt lắm.
Cù Bình Sinh vẫn là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí xấu hổ này.
"Ngày mai bố sẽ đi Thượng Hải, hai ngày sau mới về."
Cù Tranh Viễn "Ồ" một tiếng: "Rồi sao nữa?"
Cù Bình Sinh nói: "Đêm nay bố đưa Tiểu Diễn qua chỗ con trước.".
"Hả?" Cù Tranh Viễn và Tạ Diễn cùng lúc phát ra tiếng với hai khuôn mặt sững sờ.
Chuyện sống chung quá đột ngột khiến Cù Tranh Viễn nghệch ra, còn chưa để hắn chuẩn bị tâm lí, "Chứ không phải nói sau khi khai giảng sao ạ? Không phải còn tới một tháng nữa ư?"
Mà Tạ Diễn ngớ ra vì chỗ mình sắp ở không phải nơi này mà là chỗ khác? Còn ở chung với Cù Tranh Viễn nữa?
Tạ Diễn hỏi:"Chị, vậy chị ở đâu thế?".
Tạ Mạn né tránh nói: "Chị qua chỗ của Tiểu Viễn sẽ không đủ chỗ ở."
Lâu thật lâu, Tạ Diễn cuối cùng cũng phản ứng lại: "Em phải sống chung với anh ta!? Em không chịu đâu!".
Tạ Mạn nói: " Phòng cũ đã trả rồi, em không chịu ở đó thì muốn ở đâu?"
Tạ Diễn nhíu mi, nhỏ giọng hỏi: "Em ở đây với chị không được sao? Em ngủ sô pha hay sàn nhà cũng được."
Cù Bình Sinh bình thản cười: "Chỗ này đến trường của em phải mất mấy tiếng, nếu tình hình giao thông còn tốt, rất xa chỗ hai người thuê lúc trước, chỗ của Tiểu Viễn là khu nhà ở gần trường học), cách trường cấp 3 Tinh Trình rất gần, chỉ có 2 con đường."
Đầu óc Tạ Diễn sắp phát điên, lải nhải với Tạ Mạn: "Nhưng lúc trước chị đâu có nói em sẽ phải đến ở với anh ta! Em còn tưởng rằng sẽ dọn qua đây ở với chị."
Cù Tranh Viễn cũng rất bực mình, trừng to mắt: "Bộ ở với tôi cậu thiệt thòi vậy sao?"
Cù Bình Sinh nói: "Em đã bao nhiêu tuổi rồi, không nhất thiết phải ở cùng chị mình cả đời chớ? Nghe có vô lí không?." Giọng ông hơi cao, nghe vừa cứng nhắc vừa nghiêm túc.
Ý là muốn tránh hiềm nghi, bởi vì cậu và Tạ Mạn không phải chị em ruột.
Dưới ánh đèn, Tạ Diễn nhìn chăm chú vào mắt Cù Bình Sinh, cảm thấy ông ta giống một con sói thông minh giảo hoạt, đầu tiên là dùng lợi ích cho con mồi ấn tượng tốt, làm con mồi không hề phòng bị mà lại gần vòng vây, sau đó âm thầm phá hủy đường lui, một phát cắn đứt cổ con mồi.
Ông già này dụ dỗ Tạ Mạn trả phòng cho thuê chuyển ra ngoài, tiếp đến dùng mấy cái đạo lí để tách bọn họ khỏi nhau.
Lưng Tạ Diễn bỗng nhiên thấy ớn lạnh, chỉ mới có mấy ngày, Cù Bình Sinh đã yên lặng không tiếng động đảo lộn cuộc sống của cậu, càng đáng sợ hơn là, ở vấn đề này, Tạ Mạn hoàn toàn đứng về phe đối lập với cậu.
Cứ như đi vào cõi thần tiên, Tạ Diễn đã bị Tạ Mạn đẩy ra khỏi phòng khách.
"Đi đi, cuối tuần em đi theo Tiểu Viễn qua đây ăn cơm."
Từ Gia Hòa Vân Trúc đến đó khoảng gần 30 km, đi bằng hai chiếc xe.
Tạ Diễn còn giận chị, chọn ngồi ghế phó lái trên xe của Cù Tranh Viễn, bên chân là túi đựng mèo của Hổ Tử.
Về phần Hổ Tử, nó đang ở trong lồng ngực cậu run bần bật.
Cách Cù Tranh Viễn lái xe hoàn toàn tương phản với Cù Bình Sinh, vừa nhanh vừa nguy hiểm, phanh gấp đột ngột, nếu thấy bên kia chỉ còn hai ba giây đèn đỏ, thay vì đi chậm lại hắn trực tiếp nhấn ga chạy luôn, lúc lên cầu vượt càng không kiêng nể gì, liên tục chạy vượt qua, không biết còn tưởng hắn đang đua xe
Tạ Diễn nói: "Tôi buồn nôn."
Cù Tranh Viễn nói:"Nhịn đi.".
Nhịn một lúc, Tạ Diễn lại nói: "Anh chạy chậm chút đi, tôi thật sự buồn nôn quá......"
Cù Tranh Viễn thấy sắc mặt cậu trắng bệch, chạy chậm lại chút: "Ôm mèo cho chặt."
Đỉnh xe chậm rãi thu về phía sau, mở ra nóc xe rất lớn, làn gió ấm áp giữa hè thổi mạnh qua, thổi cho tóc người ta giống y như Brother Sharp*.
Gom hết bầu trời sao vào đáy mắt, Tạ Diễn hít một hơi thật sâu, nghe thấy tiếng động cơ nổ vang.
Cuối cùng cũng đỡ buồn nôn.
Khung cảnh hai bên đường chợt lóe qua, không thấy rõ cái gì, chỉ có một dãy đèn đường màu vàng ấm áp, uốn lượn như con rồng, không biết kéo dài đến nơi nào.
Ánh đèn Nê-ông chiếu lên thân xe, lúc sáng lúc tối.
Cậu lặng lẽ đưa mắt ngắm nhìn sườn mặt Cù Tranh Viễn, lông mày hắn, đôi mắt, sống mũi, viền môi còn có nốt ruồi lệ nho nhỏ kia.
Ánh đèn lộng lẫy làm dịu sườn mặt lạnh lùng, Tạ Diễn hơi thất thần, trong đầu lại lần nữa hiện ra một ít hình ảnh.
Cậu không tin tưởng vào vận mệnh, nhưng bây giờ cũng thầm nghĩ nó thật thần kỳ.
Hai đường thẳng tưởng chừng như không bao giờ giao nhau, lại cứ phải dây dưa với nhau một cách khó hiểu.
Không biết là tốt hay xấu.
Tuy rằng cậu không mong chờ nhưng cũng không sợ hãi chút nào.
Khóe mắt Cù Tranh Viễn cảm nhận được có ánh mắt từ ghế phó lái, nhân lúc nhìn mèo, hắn liếc mắt qua chỗ Tạ Diễn một cái quả nhiên đối phương lập tức dời tầm mắt
Đó là biểu hiện của sự chột dạ.
Khóe miệng Cù Tranh Viễn khẽ nhếch: "Cậu cứ nhìn tôi làm gì? Trên mặt tôi có hoa hả?"
Tạ Diễn nói: "Sao lại không được nhìn anh hả? Anh cũng đâu phải phụ nữ Afghanistan."
"Vậy cậu nhìn ra tôi có chút thành tựu nào không?" Cù Tranh Viễn hỏi.
"Nhìn thấy anh có một nốt ruồi lệ."
"Ghen tị không?"
Tạ Diễn bày ra vẻ mặt buồn nôn: "Có nốt ruồi lệ đều là đồ mít ướt."
"Mẹ nó ai thèm nói với cậu?" Cù Tranh Viễn khinh thường cười nhạo: "Cậu cảm thấy tôi là loại người dễ khóc sao?"
Không giống.
Tạ Diễn nghĩ ngợi nói: "Nhìn giống như mấy người lén lén khóc một mình."
Dẫm chân ga một cái, một cú đẩy mạnh như muốn nhấn ai đó đang ngồi trên ghế xuống, Tạ Diễn nhanh chóng che chở con mèo trong lồng ngực, phòng ngừa nó rơi xuống đất.
Đi xuống khỏi cầu vượt là cảnh tượng phồn hoa, náo nhiệt hơn hẳn.
8 giờ tối, mấy cửa hàng hai bên đường vẫn còn sáng đèn, bàn ghế của cửa hàng BBQ được đặt ở ngoài, khói trắng trên vỉ nướng lượn lờ theo làn gió, trong không khí tràn ngập mùi thịt.
Hổ Tử ngửi thấy mùi thơm, ngẩng cổ nhìn ra ngoài, Tạ Diễn một tay che chở thân hình nó, một tay giữ đầu nó.
Không biết qua bao nhiêu cái đèn xanh đèn đỏ, xe bật đèn báo rẽ,trước cửa tiểu khu có một hòn đá cảnh* khổng lồ, ở giữa có khắc ba chữ "Đúng thời gian" rồng bay phượng múa.
Nơi này không bằng Gia Hòa Vân Trúc, không tính là biệt thự cao cấp, nhưng cũng xem như khu nhà từ bình thường hoặc gần cao cấp.
Toà nhà không cao, nhìn từ bên ngoài, cao nhất cũng chỉ có tám tầng, hai tòa đằng trước chỉ có bốn tầng, khoảng cách giữa hai tòa nhà rất xa nhau, sẽ không ảnh hưởng đến việc nhận ánh sáng.
Bãi đỗ xe rộng rãi, tùy ý tìm một chỗ cũng có thể đỗ xe, Tạ Diễn bế Hổ Tử trong lòng ngực, lúc bước xuống xe, vì ngồi lâu nên hai chân có hơi tê tê.
Cù Tranh Viễn xuống xe, khóa xe, nhanh chóng đi vào một tòa nhà, Tạ Diễn sốt ruột, vội vàng đấm đấm vào đầu gối, ồn ào kêu hắn: "Anh từ từ thôi, không cần mèo nữa sao!"
Cửa chính phải nhập mật mã mới mở được, Cù Tranh Viễn một tay đỡ khung cửa, hơi nghiêng người để cậu đi vào.
"Lâu muốn chết." Không quên mở miệng chê bai.
Tạ Diễn hung hăng liếc xéo hắn một cái.
Sau khi vào thang máy, Hổ Tử nằm trong túi kêu to, Cù Tranh Viễn ấn số tầng, đi đến bên cạnh Tạ Diễn, khóe mắt hắn đảo qua bên cạnh, nhìn thấy Tạ Diễn gãi tóc trên đầu.
"Ê, nhóc con."
Lại là một kiểu xưng hô mới, nếu không phải thang máy chỉ có hai người, Tạ Diễn cũng không dám tin hắn đang gọi mình.
"Lại có chuyện gì nữa?"
Cù Tranh Viễn đột nhiên thổi một hơi, sợi tóc trên đầu Tạ Diễn bị thổi bay, dựng thẳng lên giống như tóc ngố.
Cù Tranh Viễn hỏi: "Cậu chỉ có 1m75 sao?".
Cái mẹ gì thế.
Nghe cái giọng điệu hoài nghi kìa, nhìn cái bản mặt khinh thường kia kìa.
Quả thực vô cùng nhục nhã.
Tạ Diễn nháy mắt hóp bụng ưỡn ngực, rướn cao cổ, hơi nhón chân lên, cao hơn vài cen-ti-mét, mạnh dạn quát: "Tôi cao 1m78 được chưa!"
"Phụt." Cù Tranh Viễn tư nhiên không nhịn nổi, bật cười thành tiếng.
"............"
Khuôn mặt nhỏ của Tạ Diễn tối sầm, nghiêng đầu nhìn sang một bên.
Có thể thấy Cù Tranh Viễn thực sự rất cố gắng nhịn cười, răng cửa cắn môi dưới, nhưng vẫn không ngăn được sự buồn cười, đầu tiên là khóe miệng không ngừng cắn chặt, tiếp đó đó là đôi mắt, lại còn giơ tay che mũi miệng lại, cười đến bả vai run rẩy.
"......"
Phải, cậu thật sự nói dối.
Cậu chưa cao tới 1m78.
Cuối học kỳ 1, mang giày cao 1m76, nhưng cậu chả hiểu cái này có gì buồn cười, kì thị cậu lùn?
1 mét 88 thì ghê gớm lắm hả!
Nhưng thật sự thì rất sướng mà.
Tạ Diễn giãy giụa: "Tôi còn cao lên nữa.".
Cửa thang máy mở, Cù Tranh Viễn vẫn đang cười, Tạ Diễn nâng đầu gối định đạp một cái vào mông hắn, Cù Tranh Viễn nghiêng người tránh ra, rồi sau đó nhanh chóng nhảy ra sau lưng Tạ Diễn, giơ tay dùng sức siết cổ cậu.
Tạ Diễn không chịu thua, trong lúc hỗn loạn định đạp giày đối phương, nhưng Cù Tranh Viễn ỷ vào dáng người cao, cánh tay trái hung hăng vặn eo cậu, xách cậu lên khỏi mặt đất.
Tạ Diễn hoàn toàn ngơ ngác.
Nhìn không ra làm sao mà một người bình thường, sức lực sao lại mạnh như vậy, cơ bắp của cánh tay chắc có thể kẹp nát được cả hạt óc chó.
Lực cánh tay càng mạnh, vặn cậu đỏ mặt tía tai, gân xanh trên trán hiện ra rõ ràng.
"Còn dám đá tôi không?" Cù Tranh Viễn thì thầm bên tai, phả hơi nóng vào mặt cậu.
Tạ Diễn bị siết cổ đến nói không nên lời, theo bản năng đá đá chân.
Chết cũng không chịu thua.
Cù Tranh Viễn buông tay thả người xuống, Tạ Diễn xoa cổ thở hổn hển, tức giận trừng người, giống như con chó hoang nhỏ.
Bốn phía thật yên lặng, không có tiếng nói chuyện, chỉ còn lại tiếng thở dốc phì phò của Tạ Diễn.
Ngón trỏ thon dài ấn mật mã khóa, Cù Tranh Viễn hơi nghiêng người, hiếm khi nhẹ nhàng nói: "Có muốn tôi chỉ cho cậu bí quyết để cao lên không?"
Vẻ mặt Tạ Diễn ai oán nhìn hắn.
"Thật mà, cậu thấy đó bố tôi chỉ có 1m75, mẹ tôi cũng chỉ có 1m6."
Tạ Diễn nghĩ đi nghĩ lại, cân nhắc thiệt hơn, mặt mũi và chiều cao, cuối cùng lựa chọn cái sau.
Hạ mặt mũi, cậu vừa cẩn thận vừa tò mò thử hỏi: "Cách gì vậy?"
Cù Tranh Viễn ngửa đầu cười ầm lên, lâu thật lâu cũng không bình tĩnh nổi.
Tạ Diễn chờ một hồi lâu tiếng cười đầy chế nhạo kia mới chấm dứt, lại nghe được một câu "Tất cả là tại số mệnh", tức đến nỗi máu huyết chảy ngược, dùng hết sức bú sữa mẹ, nhất chân đá đầu gối Cù Tranh Viễn.
Do lực quán tính, Cù Tranh Viễn mới vừa đẩy cửa ra đã bị đẩy đến quỳ một đầu gối xuống đất, chớp lấy cơ hội, Tạ Diễn lại nhanh chân đạp một cái vào mông hắn.
Chật vật té trước cửa nhà mình như một con chó gặm bùn, huyết áp Cù Tranh Viễn tăng lên đột ngột, nhanh chóng bò dậy, túm mắt cá chân Tạ Diễn kéo về phía sau.
Chỉ lo che chở túi mèo, thân thể Tạ Diễn không chịu nổi đương nhiên ngã ngửa về phía trước.
"Đùng ——"
Một tiếng động rất lớn vang lên, hai đầu gối cậu quỳ xuống đất, cũng té sấp mặt giống con chó ăn phân.
Cù Tranh Viễn bay qua ấn cậu xuống đất, vừa đè cổ cậu vừa thọc lét, Tạ Diễn lăn qua lăn lại như con sâu búm xanh.
Rất nhanh, Cù Tranh Viễn đã phát hiện tuyệt chiêu thọc lét có hiệu quả hơn là đè cổ, dứt khoát cưỡi lên đùi cậu, hai tay thọc lét eo cậu.
Cho dù là chiều cao, trọng lượng hay là thân hình, Tạ Diễn đều không bằng đối phương, Cù Tranh Viễn chơi nghiêm túc thì cậu căn bản không có sức chống cự.
Trận chiến đấu này, từ tiếng quỷ khóc sói tru, tiếng mắng chửi dần biến thành tiếng cười ngắt quãng, cậu thử vặn vẹo dưới thân Cù Tranh Viễn tìm cách bò ra ngoài nhưng vô dụng thôi, hắn giống như con thằn lằn quỳ rạp trên mặt đất cười khặc khặc.
Tranh thủ lúc hỗn loạn chụp lấy cánh tay Cù Tranh Viễn cắn xuống một cái.
"Áu>-< —— Tạ Diễn!"- da Cù Tranh Viễn mỏng, bị cắn một miếng đã đau đến hai mắt tối sầm, hắn túm tóc Tạ Diễn kéo ngược về phía sau: "Mả cha cậu dám cắn tôi!"
Tạ Diễn giống như con mãnh thú săn mồi, càng cắn mạnh hơn..