Khắc tinh của ngài tổng tài lạnh lùng

Hạ Thiên Khoát sau khi nhanh chóng làm xong công việc liền vội vàng chạy về nhà, dự tính mang Mạc Ưu đi ra ngoài thưởng thức bữa tối dưới ánh nến lãng mạn, êm đềm trải qua sinh nhật tuổi ba mươi ba. Vừa vào cửa, bất ngờ xung quanh quanh anh ùa ra nhiều người bắn pháo rôm rả và hô to “Sinh nhật vui vẻ!”
“Cám ơn. . . . . .” Nhìn thấy lần lượt từng người đều là quen biết, đều là những người bạn chơi với anh từ khi còn nhỏ, mặc dù là do Lưu Anh Mị tự chủ trương làm cho Hạ Thiên Khoát cảm thấy bực mình, nhưng anh vẫn tươi cười cảm tạ lời chúc phúc của bạn bè.
Nhưng người anh một lòng muốn gặp lại không có ở đây, anh không khỏi hướng mắt nhìn chung quanh phòng khách và nhà ăn, cũng không nhìn thấy bà La nữa.
Lưu Anh Mị nắm một bên cánh tay của anh, đang lúc mọi người túm tụm xuống đến nhà ăn, bên cạnh sáu gã nhân viên tạp vụ đang cầm bình rượu, chờ các tân khách ngồi vào chỗ của mình. Đối với các món ngon đều do đầu bếp nổi danh từ nhà hàng năm sao mời tới tỉ mỉ làm ra, Hạ Thiên Khoát lại không cảm thấy vị ngon. Lòng của anh thủy chung đang lo lắng cho Mạc Ưu, nhưng thân là chủ nhân anh lại không thể rời tiệc, thêm nữa Lưu Anh Mị lại hết sức quấn quýt ngăn trở anh, làm cho anh rốt cục hiểu được cảm giác quẫn bách như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
“Thiên Khoát, Mạc tiểu thư đâu? Nghe nói cậu coi cô nương nhà người ta như người làm . . . . . . Cũng đừng như vậy chứ, cô ấy đã thiếu nợ cậu năm trăm vạn rồi, còn muốn nhục nhã người ta như vậy. . . . . .” Tôn Thiên hôm nay cũng là thượng khách, rượu qua ba tuần uống nhiều mấy chén anh bắt đầu nói nhảm.
Sắc mặt Hạ Thiên Khoát trầm xuống, vội vàng ngăn Tôn Thiên nói tiếp. “Cô ấy đã rời đi, chuyện này cũng đừng lại nhắc đến.”
Từ trong lời nói của Tôn Thiên cùng với việc Hạ Thiên Khoát nói tránh đi, Lưu Anh Mị cảm thấy có điều không ổn, vội vàng hỏi dồn. “Cô hầu gái đó sao? Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
“Chẳng qua là một người hầu nho nhỏ, vật đổi sao dời, không đáng nhắc tới.” Khẩu khí Hạ Thiên Khoát cực kỳ lãnh đạm nói cho qua chuyện, không muốn làm cho Mạc Ưu bị chú ý sớm như vậy, anh còn chưa chuẩn bị tâm lý.
Tôn Thiên lại không ý thức được mình đã nói sai, uống tiếp nửa chén sâm banh, không để ý vẻ mặt âm trầm của Hạ Thiên Khoát, không muốn sống lại tiếp tục nói.
“Người phụ nữ kia thật đúng là không may, chỉ vô tình mang thai, chẳng những phải bồi thường năm trăm vạn, còn phải tới nơi này làm nữ hầu, người này bảo là muốn giáo huấn cô ta, vì trả giá cho sai lầm của mình. . . . . .”
Lưu Anh Mị vừa đoán liền biết ngay “Cô hầu gái” kia là ai, cố ý đề cao âm điệu phụ họa: “A, tôi đã gặp qua người phụ nữ anh nói, thì ra là đến chuộc tội  nha. . . . . . Thực nên giáo huấn cô ta nhiều một chút, làm cho cô ta nhận rõ thân phận của mình!”

“Đúng đó! Bây giờ tố chất người hầu thật kém, chúng ta nên giáo huấn nhiều một chút. . . . . .” Mỗi người đang ngồi ở đây đều là thiên kim, công tử có gia thế bất phàm, nhắc tới người hầu, mỗi người cũng giống như có đầy bụng nước đắng nói không ngừng.
“Đủ rồi. . . . . . Chúng ta không cần phải thảo luận tiếp những chuyện nhàm chán này!” Hạ Thiên Khoát ngăn mọi người bàn tán, cùng lúc lại dùng ánh mắt chỉ trích nhìn chằm chằm vào Tôn Thiên. Tôn Thiên đang cùng bạn gái liếc mắt đưa tình, không chút nào biết mình sai cái gì. Hạ Thiên Khoát nhìn qua những “Hảo hữu” này đều là từ danh môn thế gian, lại nhìn những thứ tinh xảo trước mắt, đột nhiên cảm thấy tất cả đều vô nghĩa.
Đặc biệt những ngày gần đây, anh và Mạc Ưu hai người cùng đi ăn tối, dù cho là cháo loãng hay chút thức ăn cũng đều vui vẻ chịu đựng. . . . . . Lúc này, anh hoàn toàn không ngờ tới “Cô hầu gái” của anh đang đứng sau lưng, nghe được thanh âm của anh, Mạc Ưu vốn định đi ra ngoài để xem phản ứng của anh, lại trong lúc vô tình nghe được đoạn đối thoại làm cô tan nát cõi lòng, hiểu được hoàn toàn dụng tâm của Hạ Thiên Khoát.
Chẳng qua là một người hầu nho nhỏ . . . . . Thực nên giáo huấn cô ta nhiều một chút, làm sai phải trả giá thật nhiều.
Những lời nói vô tình này không ngừng vọng lại trong đầu, cô cảm thấy thấy cả người lạnh từ lòng bàn chân lên, sắc mặt vốn tái nhợt lại càng trở nên không có huyết sắc, thân thể lạnh như băng phát run. Một cái giá lớn? Giáo huấn? Kể cả lên giường của anh, kể cả tuỳ ý bạn tốt của anh nhục nhã sao? Hoá ra trong lòng của anh, cô không đáng kể như vậy, có thể tùy ý chà đạp.
Những người giàu có kia dùng lời nói dầy xéo tự ái của cô, mà thái độ của anh cũng là chà đạp tấm lòng của cô!
Cô phải làm cái gì đó, nếu không cô sẽ nổi giận, sẽ hỏng mất. . .
Lúc này, phục vụ viên vào phòng bếp, lấy bánh ngọt trong tủ lạnh ra, đốt ba mươi ba căn nến chuẩn bị mang ra chúc mừng sinh nhật.
“Để tôi.” Mạc Ưu nhợt nhạt tươi cười giải thích với phục vụ viên, “Tôi là người hầu hiện giờ, tôi muốn tự mình phục vụ ông chủ.”
Phục vụ viên hiểu ý giúp Mạc Ưu mở cửa, Mạc Ưu cố gắng tươi cười bưng bánh ngọt đi vào nhà hàng, các tân khách bắt đầu hát bài sinh nhật vui vẻ.
“Mạc Ưu?” Hạ Thiên Khoát không  ngờ Mạc Ưu hoá ra ở trong phòng bếp, hơn nữa sắc mặt của cô tái nhợt như ma, thân thể cũng lung lay sắp đổ.

Anh bất chấp tân khách nghĩ gì, đứng dậy đang muốn vịn lấy cô, Mạc Ưu lại tỏ ra xa cách với anh, nụ cười quỷ dị. “Hạ tiên sinh, chúc ngài sinh nhật vui vẻ!”
Cô một hơi thổi tắt nến trên bánh ngọt, sau đó bất ngờ dùng sức đem bánh ngọt ném tới Hạ Thiên Khoát, ngồi ở bên cạnh anh, Lưu Anh Mị cùng các tân khách khác đều bị kem văng trúng người.
“Á! Tại sao vậy. . . . . .” Các tân khách đều từ trên chỗ ngồi bắn lên, kinh hô vội vàng dùng khăn ăn lau người.
“Mạc Ưu! Em làm cái gì vậy?” Hạ Thiên Khoát sững sờ tại chỗ, khó tin nhìn cô.
Mạc Ưu mắt lạnh nhìn cảnh hỗn loạn, khóe miệng lộ ra nụ cười quật cường lại bi thương.
“Không phải muốn giáo huấn tôi sao, một người hầu không đáng nhắc đến? Anh cho là mình thành công không?”
Cô thật sự rất muốn cười. . . . . . Nhìn bộ dáng chật vật của những danh môn thục nữ cao cao tại thượng kia thật sự rất sảng khoái! Nhưng vành mắt của cô lại nóng rực, ngực đau đến không thở nổi.
“Sự tình không phải như em nghĩ, em hãy tỉnh táo nghe anh giải thích. . . . . .” Biết cô đã nghe được lời nói vừa rồi, nước mắt phẫn hận trên mặt cô làm cho Hạ Thiên Khoát ảo não không thôi. Anh cởi áo vest dính đầy kem cất bước tiến lên vội vã muốn ôm chặt Mạc Ưu, vẻ mặt cô làm anh kinh hoảng không thôi.
Mạc Ưu lại lui về phía sau một bước, lưng ưỡn thẳng. “Đối với người hầu đê tiện còn cần giải thích gì? Chỉ là, không biết Hạ tiên sinh có thoả mãn với sự ‘ phục vụ ’ hơn một tháng qua của tôi không? Dù sao cô hầu gái thiếu giáo huấn như tôi thật đúng là dùng tốt, không phải sao?”
Cô cắn chặc hàm răng trừng mắt quật cường, mỗi một câu nói ra sự thật, lòng của cô lại có cảm giác giống như bị lăng trì.

“Không cho phép em hiểu lầm tôi như vậy, cũng không cho phép em tự hạ thấp bản thân như vậy!” Hạ Thiên Khoát thấp giọng rít gào. Mặc dù anh trước giờ đều tỉnh táo tự kềm chế, mấy năm qua trên thương trường những khi đối mặt với mưa gió đều chưa từng lùi bước hoặc cảm thấy sợ hãi, nhưng giờ phút này anh lại không biết nên trấn an tâm tình của cô như thế nào, hóa giải hiểu lầm của cô, chỉ có thể dùng phương thức trực tiếp nhất cũng là ngu xuẩn nhất an ủi cô.
“Không cho phép? Ha ha. . . . . . Tôi đúng là không có tư cách nói những lời này, lần này lọt vào trong tay ma vương anh, tôi thật sự được giáo huấn đủ. . . Thật là phải trả một cái giá lớn đau đớn. . . . . .”
Anh vẫn dùng loại giọng điệu bá đạo đối với cô, lại còn biến cô thành người hầu cho mọi người sai sử  . . . . . . Mạc Ưu rốt cục nhận rõ lời ngon tiếng ngọt lúc trước chỉ là thủ đoạn đùa bỡn nhân tính của ma vương.
Cô nhận thua. . . . . . Thua do quá đơn thuần, thua vì tự cho là ma vương cũng có chân tình, kết quả là đây, chẳng qua chỉ là công cụ trêu đùa nhân tâm của anh  . . . . .
Thật sự cô đã bị giáo huấn, loại giáo huấn xuyên tim thấu xương vĩnh viễn khó quên! Tỉnh mộng, cô chỉ muốn trở lại nơi thuộc về mình, yên lặng liếm láp miệng vết thương.
Trước ánh mắt ngơ ngác của mọi người, Mạc Ưu vét hết chút kiêu ngạo cuối cùng đi ra cửa, Hạ Thiên Khoát vội vàng gọi cô lại.”Em muốn đi đâu? Đừng.”
Mạc Ưu dừng bước, nhưng không xoay người lại: “A đã nónhi, ta muốn đi thì đi, hiện tại tôi một khắc cũng không muốn ở lại đây, sự dối trá của anh khiến cho tôi buồn nôn.”
“Mạc Ưu!” Hạ Thiên Khoát dợm chân định đuổi theo, nhưng Lưu Anh Mị ngay lúc đó lại giữ chặt anh, các tân khách đối diện anh đều lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Thật có lỗi, làm cho mọi người bị liên lụy . . . . .” Hạ Thiên Khoát chỉ có thể trước trấn an khách nhân, đem hết thảy đều xử lý thỏa đáng, sau sẽ tìm Mạc Ưu giải thích rõ ràng.
Dựa vào tình cảm của cô đối với anh, hẳn là hiểu lầm rất nhanh sẽ tiêu tan, anh có lòng tin này! Hạ Thiên Khoát lạc quan nghĩ.
Mạc Ưu như du hồn trở về cửa hang Bạn Tốt Của Bảo Bảo, A Khoan đang chuẩn bị đóng cửa.
“Bà chủ, cô đã trở lại? Cô vẫn còn muốn rời đi sao?” A Khoan vừa gặp cô giống như nhìn thấy cứu tinh, “Nếu cô không trở về, tôi và Tiểu Khiết cũng chống đỡ không nổi nữa . . . . .”
Mạc Ưu cố gắng tươi cười “Tôi sẽ không rời đi nữa! Anh nói cho Tiểu Khiết, ngày mai hai người bắt đầu thay phiên nhau nghỉ ngơi một tuần lễ, nghỉ ngơi thoải mái.”

“Quá tuyệt vời!” A Khoan hưng phấn hét to, lại phát giác sắc mặt Mạc Ưu không ổn.
“Bà chủ, cô có khỏe không? Sắc mặt cô thật tệ, thoạt nhìn giống như sắp xỉu.”
“Tôi không sao. . . . . .” Mạc Ưu thúc giục A Khoan rời đi, bởi vì cô cảm giác mình sắp không chịu đựng nổi nữa.
Chờ A Khoan rời đi, cô mở cửa lồng thú nuôi bằng thủy tinh, Bảo Bảo lập tức từ sau phòng chạy ra, hưng phấn vừa nhảy vừa vẫy đuôi bên cạnh chân cô.
Mạc Ưu ngồi xổm người xuống ôm chó cưng, dùng giọng điệu yêu chiều trấn an chú chó. “Bảo Bảo. . . . . . Mẹ rất nhớ cưng. . . . . .”
Vừa nói nước mắt lại bắt đầu òa ra như vỡ đê, cô ôm chặt chó cưng khóc rống nghẹn ngào, vì cô vừa căm thù đến tận xương tuỷ vừa nhớ đến tên ma vương đáng chết kia . . . . . .
Bảo Bảo lặng yên bên người chủ nhân, thỉnh thoảng lè lưỡi liếm láp tay cô, đôi mắt ôn hòa mang theo một chút không biết làm sao, trong nội tâm thầm nghĩ: Mẹ, mẹ làm sao vậy?
Đã khóc rồi, ảo não cũng qua, Mạc Ưu nằm ở trong căn gác nhỏ, dùng ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà thấp bé. Giờ phút này cô nguyện mình là một con rối vô tri ngốc nghếch, bị làm thương tổn cũng không biết đau. Chuông cửa giòn giã vang lên, rất có thể là khách hàng vội vã tới đón thú cưng gởi nuôi hoặc khách hàng có việc gấp, nhưng giờ phút này việc Mạc Ưu không muốn nhất làm chính là vui vẻ tiếp khách.
Nhưng người đến kiên nhẫn còn hơn cả cô, cuối cùng làm Bảo Bảo có chút không kiên nhẫn thấp giọng rít gào.
Mạc Ưu đành phải cử động thân thể mỏi mệt không chịu nổi, nhấn nút bộ đàm.”Xin chào, Chúng tôi đã đóng cửa rồi, có chuyện gì không?”
“Là anh, nhanh mở cửa. . . . . .” Đầu kia truyền đến giọng nói gấp gáp của Hạ Thiên Khoát.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận