Anh thật vất vả xử lý xong đống hỗn loạn trong nhà, cũng tiễn chân tất cả khách khứa, đang muốn gọi điện thoại cho Mạc Ưu, lại sực nhớ ra là không có số điện thoại của cô, còn may là nhớ rõ địa chỉ của tiệm thú cưng.
Không ngờ anh sẽ tìm tới cửa, hiện tại người cô không muốn thấy nhất chính là anh. “Anh đi đi! Tôi không muốn gặp anh.”
Giọng nói lạnh lùng như băng tuyết xen lẫn nghẹn ngào, Hạ Thiên Khoát tin tưởng vững chắc cô chỉ là một chút hờn dỗi.
“Sự tình không phải như em nghĩ, em mở cửa nghe anh giải thích được không?” Anh nói gấp gáp. Hạ Thiên Khoát không muốn bởi vì hiểu lầm nhỏ đó mà mất đi cô, lại không nghĩ ra rằng việc anh không có bất kỳ một hứa hẹn tình cảm nào chính là chỗ khiến cô không chịu nổi một kích.
“Không có gì để nói.” Mạc Ưu trả lời dứt khoát.
“Anh sẽ nhấn chuông cho đến khi em mở cửa.” Quả nhiên như anh nói, tiếng chuông điện liên tục làm cho Mạc Ưu buồn bực đến muốn giết người.
Được! Anh tự cho là có thể tùy ý đùa bỡn tình cảm của người khác, chẳng lẽ cô lại ngây ngốc mặc cho người định đoạt sao?
Mạc Ưu cầm lấy điều khiển từ xa mở cửa cuốn, cửa sắt mở không đến một nửa, Hạ Thiên Khoát liền chui vào, dùng ánh mắt ân cần nhìn qua con mắt sưng đỏ không chịu nổi của Mạc Ưu.
“Em . . . . .” Anh muốn vuốt ve gò má tái nhợt của cô, cô lại lui về phía sau một bước.
“Có lời gì nói mau.” Hai tay cô vòng quanh trước ngực, bày ra vẻ mặt cự tuyệt gặp người ngoài ngàn dặm.
“Em . . . . . . Anh . . . . .” Hạ Thiên Khoát cả đời này lần đầu tiên cảm thấy không nói nên lời. Vốn tưởng rằng nhìn thấy cô, lời nói sám hối giải thích gì đều nói được, nhưng thái độ cô lạnh lùng lại làm đầu anh cũng theo đó đông đặc.
Anh rất nhanh lấy lại suy nghĩ.
“Anh thừa nhận, vừa mới bắt đầu ký đơn bồi thường là muốn giáo huấn em. . . . . . Nhưng, về sau anh thật sự bị em hấp dẫn, mới có thể kìm lòng không được tiếp cận em; em cũng cùng anh có cảm giác giống nhau, không phải sao?” Lời ngon tiếng ngọt từ trước đến nay đều không phải là thể mạnh của anh, đối với việc giải thích với phụ nữ hoặc biểu đạt tình ý càng là lần đầu tiên, đây đã là cực hạn của anh.
Cảm giác? Hoá ra anh ôm cô chỉ là bằng cảm giác, vậy còn tình yêu thì sao? Hai người ở cùng một chỗ không nên chỉ bằng cảm giác nhất thời . . . . .
Mạc Ưu nghĩ mà đau lòng, cố không để anh thấy mình đau lòng.
“Ha ha, bản thân anh cho rằng rất hiểu tôi sao?” Cô cố gắng ra vẻ lạnh nhạt không thèm quan tâm, “Tôi cho anh biết, giữa chúng ta chỉ là dục vọng kết hợp. Anh cần, tôi cũng vừa vặn muốn dứt bỏ gánh nặng xử nữ, chúng ta trên giường coi như rất hợp, theo như nhu cầu không phải rất tốt sao? Dù sao tất cả đều là người trưởng thành, huống hồ ngay lúc đó cùng nhau tốt như vậy. . . . . .”
“Dục vọng kết hợp?” Thấy cô đem quan hệ giữa hai người coi như một loại trao đổi, Hạ Thiên Khoát dùng ánh mắt phức tạp nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường, bình tĩnh hỏi: “Đây là lời thật lòng của em sao?”
Mỗi một lần triền miên, cô luôn dùng ánh khó nhịn mà lại thâm tình ngắm nhìn anh, tình ý đó dù cho không nói ra miệng, anh vẫn có thể cảm thụ được. Anh biết rõ Mạc Ưu bề ngoài xem ra rất cứng rắn phòng ngự, nhưng bỏ đi lớp ngụy trang mạnh mẽ, lòng của cô so với bất kỳ ai khác đều nhiệt tình hơn.
“Lừa anh tôi được lợi gì? Có lẽ thiếu gia sẽ cho rằng chuyện này thua thiệt là người phụ nữ, nhưng tôi không nghĩ như vậy! Quan niệm trinh tiết đã lỗi thời rồi! Người phụ nữ cũng có tính dục, cũng cần giải quyết.” Cô nhún vai có vẻ chẳng hề để ý, lại thủy chung không nhìn thẳng anh.
Hạ Thiên Khoát vẫn chưa tin lời cô. “Em thật sự cho là giữa chúng ta trong lúc đó chỉ tồn tại dục vọng?”
Mặc dù không có chính miệng tỏ tình, nhưng đây là lần đầu tiên anh đối với một người phụ nữ trả giá tình cảm, lần đầu tiên đối với dục vọng của mình không khống chế được, lần đầu tiên nếm thử cảm giác nhung nhớ . . . . . . Anh không cho rằng Mạc Ưu hoàn toàn không có cảm giác.
Mạc Ưu nhếch khóe miệng hỏi lại anh: “Chẳng lẽ không phải anh cũng dùng loại phương thức này đối đãi quan hệ của chúng ta sao? Không sao cả! Coi như tôi dùng thân thể hoàn lại tổn thất của anh, như vậy không ai nợ ai!”
Hạ Thiên Khoát yên lặng một hồi lâu, mới chậm rãi nói ra cảm xúc chân thực của nội tâm.”Anh chưa bao giờ nghĩ như vậy. Có lẽ vừa mới bắt đầu chỉ là hấp dẫn giữa nam và nữ, nhưng về sau anh thật sự dùng ‘nơi này ’ mà đối đãi em, mặc kệ em có tin hay không. . . . . .” Anh vừa nói vừa đặt tay lên ngực, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
Mạc Ưu sửng sốt một chút, cuối cùng lựa chọn tin tưởng mắt thấy mới là thật.
“Anh đừng dùng loại phương thức này an ủi tôi, tôi sẽ không cảm kích. Hơn nữa, tôi chưa bao giờ nghĩ đến tình yêu, với tôi mà nói đàn ông so với chó còn không bằng. So với việc tin tưởng một tình yêu chân thật không lâu dài, tôi còn không bằng trông coi một con chó, ít nhất nó sẽ không lợi dụng tôi, sẽ không thay lòng . . . . . .” Cô không thể bị thương tổn thêm nữa, nếu không cô sẽ điên mất. Hạ Thiên Khoát thật sự không biết nên thuyết phục người phụ nữ ngoan cố này như thế nào, dựa vào tình huống hiện nay mà nói, anh tốn nước miếng nhiều hơn nữa cũng vô ích sao? Đối phó tiểu ma nữu vừa kiêu ngạo vừa cố chấp này không thể gấp gáp trong nhất thời, anh phải phát huy bản lĩnh ma vương một lần nữa mở cửa trái tim của cô, bức ra chân tình của cô!
Anh thở dài, nhìn qua nét mặt của cô, tràn đầy vẻ không biết phải làm thế nào.
Mạc Ưu nhìn phản ứng của anh, nhẹ nhàng thở ra, cố nén bi thương đẩy anh ra xa hơn.”Anh đi đi! Coi như giữa chúng ta huề nhau . . . . . Anh đừng đến đây nữa, để tránh làm tôi phiền phức.”
Cô cố gắng ngăn nước mắt sắp tràn mi trừng anh, Hạ Thiên Khoát nhìn cô thật sâu.
“Coi như huề nhau. . . . . .” Anh than thở nhẹ đến cơ hồ nghe không được, tiếp đó xoay người rời đi.
Mạc Ưu không lập tức đóng cửa sắt, chỉ kinh ngạc nhìn theo bóng lưng đang rời đi, nước mắt làm nhòe tầm mắt, cô không hề chớp mắt, cố ý đem hình ảnh cuối cùng này khắc thật sâu nơi đáy lòng.
Những ngày tiếp theo, Mạc Ưu trước mặt khách hàng miễn cưỡng cười vui, nụ cười so với dĩ vãng còn muốn sáng sủa khoa trương hơn, coi như làm vậy trong nội tâm sẽ khá hơn một chút. Nhưng sau khi mọi người đi hết, sau sự ồn ào náo nhiệt chỉ còn lại là cảm giác cô tịch, còn có phiền lòng tưởng niệm. Âm hồn ma vương chưa tiêu tán mỗi lần thừa dịp đó chiếm lấy suy nghĩ của cô, đêm dài hiu quạnh làm cô không thể chịu được, còn biến thành con ma khóc nhè.
Không chỉ tâm tình không khống chế được, cô cảm giác thân thể cũng không có sức lực, luôn lười biếng, một chút thèm ăn cũng không có.
Cô tức giận mình vô dụng! Cũng chỉ là thất tình —— nói khó nghe một chút là bị đùa bỡn —— sao phải đem chính mình làm cho thành như vậy, đám bạn bè mà biết, khẳng định kinh ngạc đến cằm cũng rớt xuống! Không được! Cô phải tỉnh lại! Không thể lại tiếp tục trầm mê bi thương, người ta không phải nói “Thời gian chính là liều thuốc chữa thương tốt nhất” sao?
“Bảo Bảo, cưng cũng tỉnh lại đí, chúng ta cùng nhau quên đi chuyện không vui được không?”
Cô vỗ nhẹ lưng chó cưng. Gần đây Bảo Bảo cũng có vẻ không hoạt bát, có thể là do cảm nhận được tâm tình của cô, cùng cô trầm mê vì chuyện không nên xảy ra kia.
“Thế giới của bọn họ và chúng ta không giống nhau, hãy đem quá khứ coi như một giấc mộng đi. . . . . .”
“Được rồi! Nên thay đổi thôi!”
Hạ Thiên Khoát đối với cô, cũng giống như Hỉ Nhạc đối với Bảo Bảo, chẳng qua là một hồi kết hợp sai lầm, nhất định không có tương lai. . . . . . Bảo Bảo thấp giọng rên rỉ, tựa bên chân chủ nhân làm nũng, tựa hồ nghe hiểu lời của cô. Mạc Ưu đột nhiên đứng dậy, bắt buộc mình phải phấn chấn tinh thần. Chỉ là, cô vừa đứng lên đến liền cảm giác trần nhà trước mắt cô không ngừng lay động, cô vươn tay muốn vịn vào một cái gì gần đó, đột nhiên có người đỡ lấy thân thể lung lay sắp đổ của cô.
“Em có khỏe không?” Bên tai truyền đến thanh âm ân cần, chờ bóng đen trước mắt biến mất, cô mới xoay người cười yếu ớt nói với người vừa giúp đỡ mình.”Tôi. . . . . . không có việc gì.”
Nhìn lên bắt gặp Hạ Thiên Khoát đang nghiêm túc nhìn mình, cô lập tức giãy ra trong nháy mắt, không hề nể mặt.
“Anh tới làm gì? Không phải đã nói đừng gặp nữa hay sao?” Thanh âm của cô lạnh lùng đến không thể lạnh hơn nữa, lại rất yếu ớt.
Mặc dù miệng ngoan cố, nhưng gần đây cô luôn hữu tình vô ý nhìn về phía cửa ra vào, chỉ là chính mình không muốn thừa nhận.
“Đó là em một mình tình nguyện. . . . . .” Hạ Thiên Khoát nhẹ giọng đáp, lại không thể che hết ân cần nơi đáy mắt. Cô nhìn rất tái, thật yếu ớt, giống như sau khi anh rời đi không có bữa cơm ngon. . . . . . Như vậy bảo anh làm sao yên tâm được? Cũng may hôm nay anh có chuẩn bị mà đến, không thể lại làm cho tiểu ma nữ tiếp tục tùy hứng bỏ đi.
“Hôm nay tôi tới là muốn cùng với em làm một cuộc giao dịch.” Hai tay anh vòng trước ngực, thần sắc cũng thay đổi, trở lại vẻ đạm mạc nghiêm túc như trước đây.
“Tất cả tiện nghi anh đều chiếm hết, tôi đã không còn tiền vốn cùng anh làm giao dịch!” Hoá ra, không phải anh đến cầu hoà, mà là có mục đích. . . . . . Chút hi vọng còn lại vụt tan biến, lời của anh làm trái tim Mạc Ưu băng giá.
“Với tôi mà nói, tiền vốn của em vẫn coi như hùng hậu, ít nhất trước mắt cũng còn có giá trị. . . . . .” Hạ Thiên Khoát không có hảo ý đánh giá cô.
Mạc Ưu không biết anh có chủ ý gì, nhưng việc bị anh nhìn chăm chú vẫn có ma lực làm tim cô đập rộn lên, cô tức giận mình vô dụng!
“Rốt cuộc anh muốn như thế nào?” Cô chần chờ nhìn anh, vẻ mặt cảnh giác.
Lại một lần nữa cô tự dựng lên bức tường ngăn cách giữa hai người, cao đến mức làm anh khó có thể vượt qua. Hạ Thiên Khoát lặng lẽ nuốt xuống sự chua xót, bắt buộc mình bày ra sắc mặt người làm ăn khôn khéo: “Tôi có thể huỷ bỏ món nợ năm trăm vạn em thiếu tôi.”
Mạc Ưu cho là mình nghe lầm, Hạ Thiên Khoát tiếp thêm vào một câu: “Chỉ cần em theo tôi về nhà.”
“Anh muốn dùng năm trăm vạn. . . . . . bảo tôi làm kỹ nữ của anh?” Nghĩ vậy hốc mắt cô lại phiếm hồng. Anh. . . . . . Làm sao có thể nhục nhã cô như vậy? Cô suy yếu lung lay sắp đổ làm cho anh đau lòng không thôi, đồng thời cũng bởi vì cô không tín nhiệm mình nữa mà cảm thấy đau lòng. Biết rõ dung cách gì cũng không thể làm cho cô lần nữa tin tưởng mình, Hạ Thiên Khoát chỉ có thể dùng chiêu thức ngoan tuyệt đem cô bức về bên người.
“Tôi muốn người phụ nữ nào chẳng có, làm gì phải bắt buộc một người phụ nữ không tình nguyện?” Anh cố ý nhếch khóe môi lộ ra biểu lộ chán ghét, “Huống hồ, không ít phụ nữ biết nghe theo lời tôi.”
Mạc Ưu nắm chặt nắm tay, nhịn lại ý nghĩ muốn đấm vào biểu lộ tràn đầy khinh miệt kia. Cô cố giấu đi nước mắt tràn mi.
“Anh rốt cuộc muốn như thế nào?”
“Một tháng. Chỉ cần em trở về nhà của tôi làm người hầu một tháng nữa, chủ yếu là chăm sóc Hỉ Lạc và đàn chó, coi như hoàn thành món thiếu nợ tôi năm trăm vạn. Một tháng sau, tôi và em không còn thiếu nợ lẫn nhau.” Anh chỉ có thể trước tiên đem cô lừa gạt về nhà, lại dùng một tháng này vãn hồi tấm lòng của cô.
Mạc Ưu có chút chần chờ. Chẳng lẽ cô lại phải chịu đựng mặc cho người nhục nhã một thời gian nữa sao? Cô không biết mình có chống đỡ nỗi không? Huống hồ, mỗi ngày đều phải nhìn thấy anh, cô sợ sẽ không thể kiên trì đến cùng . . . . . . Như là nghe được tiếng lòng cô, Hạ Thiên Khoát đón ý nói thêm để làm cho cô an tâm.”Trong tháng này anh sẽ không để cho bất kỳ bạn bè nào tới nhà, em cũng có thể tự do ra vào . . . . .” Tiếp theo anh từ trong túi áo móc ra một trang giấy bày tại trên bàn, chỉ vào chỗ cần cô kí tên, “Chỉ cần em ký vào cái đơn này, sẽ không phải tiếp tục nợ năm trăm vạn nữa . . . . .”
Chống đỡ một tháng, sẽ không thiếu nợ anh năm trăm vạn. . . . . . Giao dịch này xem ra là có lợi cho cô.
Mạc Ưu không muốn đi suy đoán động cơ anh, dù sao năm trăm vạn này cũng là dễ dàng có được, đối với anh giá trị đó chỉ có thể coi là một con số lẻ, lấy ra mua tôn nghiêm của cô, có lẽ đối với kẻ có tiền mà nói việc đó rất thú vị.
Cô chỉ cần cũng giữ vững chút tôn nghiêm còn sót lại, bất luận kẻ nào cũng không đoạt đi được. . . . . . Trừ phi cô không giữ được bí mật giấu ở đáy sâu trong lòng. . . . . .
Mạc Ưu dùng sức đoạt cây bút anh đưa, nhìn cũng không nhìn liền kí tên, cô thầm nghĩ tốc chiến tốc thắng.
“Còn phải lăn tay.” Anh thậm chí ngay cả mực đóng dấu đều chuẩn bị xong, chắc hẳn đã có kế hoạch từ trước.
Rất nhanh cô đã đóng vân tay, nước mắt nhịn không được chảy xuống. Ký tờ giấy này, một tháng sau cùng với anh không còn bất kỳ quan hệ gì, ý nghĩ như vậy làm cho cô khó có thể ngăn sầu não.
Cô cực kỳ nhanh lau đi những giọt nước mắt không cách nào khống chế, quyết định không để lộ sự yếu ớt trước mặt anh. Hạ Thiên Khoát thầm thở phào nhẹ nhõm, cẩn thực thổi khô mực đóng dấu, cất kỹ vào trong ngực áo “Chúng ta đã có chung quan điểm, vậy đi thôi!”
“Bây giờ? Tiệm của tôi thì làm sao?” Ngồi tù cũng phải cho thời gian chứ?
“Anh sẽ gọi nhân viên kia trở về hỗ trợ, trong lúc này tiền lương của em do anh trả.” Anh sớm đã chuẩn bị sẵn sàng.
“Tháng này em sẽ phải loay hoay không có thời gian trở về. Đưa chìa khóa giao cho anh, em chỉ cần ở trong nhà thực hiện các nghĩa vụ theo khế ước. Anh làm như vậy là không muốn có người thừa cơ trở về, tổn hại quyền lợi của anh.”
Coi như suy nghĩ chu đáo, không cho cô đường lui, Mạc Ưu có cảm giác không đường thối lui.
“Những thứ khác có thể không cần, nhưng tôi muốn mang Bảo Bảo cùng đi!” Khẽ cắn làn môi không có chút huyết sắc, đây là sự kiên trì duy nhất của cô.
Vừa nghe đến tên của mình, Bảo Bảo đứng dậy ngoắt ngoắt cái đuôi nũng nịu với chủ nhân.
Hạ Thiên Khoát không ngờ lại sảng khoái đáp ứng “Vậy thì mang đi, dù sao trước mắt nó cũng không làm chuyện gì xấu được. . . . . .”
Mạc Ưu thở dài một hơi, cô cúi người ôm chó cưng, đáy mắt lộ ra ánh hoang mang không biết làm sao.
Hạ Thiên Khoát kinh ngạc nhìn nét mặt cô tiều tụy thống khổ, kềm lại suy nghĩ muốn ôm lấy cô “Xe chờ ở bên ngoài, em mang Bảo Bảo lên xe trước đi.” Mang theo Bảo Bảo ngồi vào chỗ ngồi phía sau chiếc Mercedes, Mạc Ưu trăm mối cảm xúc ngổn ngang nhìn cửa cuốn của tiệm chậm rãi đóng xuống, lặng lẽ lau đi nước mắt nơi khóe mắt, không quay đầu nhìn sang bên cạnh.
“Chạy đi.” Hạ Thiên Khoát nhìn cảnh cô lau lệ trong đáy mắt, cánh tay vừa vươn ra lại thu về.
Anh cũng không quay đầu nhìn sang bên cạnh, bầu không khí trong xe ngưng đọng làm cho người ta hít thở không thông.
Chỉ có Bảo Bảo không an phận lè lưỡi, trong lòng suy nghĩ: A, có thể gặp Hỉ Nhạc rồi!