Khắc tinh của ngài tổng tài lạnh lùng

Bụng Mạc Ưu càng ngày càng to, thân thể mang thai nhưng lại không có nhiều thịt, tuy cô mỗi ngày giúp quán cà phê kinh doanh, tươi cười chân thành, bộ dáng thoạt nhìn rất thấy thoả mãn, nhưng Lâu Phàm biết rõ cô chỉ là đang gắng gượng chống đỡ.
Cô lén đi sang nhà chồng của Lam Hồng Nhạc, nghe nói là một nhân vật tai to mặt lớn được cả hai giới hắc bạch đều hoan nghênh, giúp thăm dò tin tức người đàn ông trong miệng Mạc Ưu, vài ngày sau, cô rốt cuộc biết Mạc Ưu chọc tới đại nhân vật nào.
Lâu Phàm gọi điện thoại đến tập đoàn vận tải đường biển Hải Thiên tìm tổng giám đốc, thư kí của Hạ Thiên Khoát cũng không định sẽ chuyển điện thoại cho anh.
” Mời cô chuyển lời cho Hạ tiên sinh, anh mất đi cái gì thì mời anh nhanh chóng tìm trở về tại quán ‘Thế giới cuối cùng’.” Lâu Phàm không lưu lại số đã cúp điện thoại, đánh cuộc là Hạ Thiên Khoát có nóng vội tìm Mạc Ưu không.
Ba tiếng sau lúc chạng vạng tối, Mạc Ưu có thói quen ra ngoài tản bộ vào lúc này, Lâu Phàm thì rửa cốc chén ở quầy bar, sau lưng thình lình truyền đến tiếng tra hỏi kinh sợ:
“Mạc Ưu ? Em ở đâu?” Hạ Thiên Khoát nghe được thư kí giọng không chắc chắn nhắc lại lời nhắn quái lạ, anh lập tức ra lệnh cho người ở phòng thư kí điều tra xem “Thế giới cuối cùng” nằm ở chỗ nào, tra được một địa chỉ liền vội vàng chạy tới.
“Anh là ma vương?” Lâu Phàm không khách khí hỏi lại, liếc một cái liền đoán ra thân phận của anh.
Động tác rất nhanh! Chỉ là thái độ quá kém, tính tình quá xấu, biểu hiện trên mặt quá nghiêm túc. . . . . . Quả nhiên người cũng như tên!
Hạ Thiên Khoát đối mặt với Lâu Phàm trực tiếp cảm thấy kinh ngạc, nhưng cũng thực sự buông xuống được tảng đá phiền muộn tích trong ngực hơn ba tháng nay.
“Cô là người nhắn lại?” Người phụ nữ trước mắt cùng Mạc Ưu có vài phần tương tự về thái độ kiêu ngạo, nhưng cô lại có vẻ là người nội tâm thâm trầm, không giống tiểu ma nữ có bao nhiêu bướng bỉnh ngang ngược đều hiện hết lên trên mặt.
“Đúng thì sao? Không đúng thì sao?” Lâu Phàm nhún vai, không trực tiếp thừa nhận.
Biết rõ cô cố ý làm khó dễ, Hạ Thiên Khoát thoáng mềm giọng.”Tôi tìm Mạc Ưu, tìm đến sốt ruột, xin cô nói cho tôi biết cô ấy ở nơi nào. . . . . .”
Lâu Phàm vẫn xoay người tiếp tục rửa chén, thờ ơ nói: “Dù sao Mạc Ưu chỉ là người giúp việc, lại đi thuê một người khác là được? À. . . . . . Hay là anh không nỡ dùng tiền tìm phụ nữ, mới có thể vội vã tìm cô gái ngốc ký văn tự bán mình ấy tính làm người tình à?”
“Mạc Ưu không phải người hầu, cũng không phải người tình, không cho phép cô nói cô ấy như vậy!” Hạ Thiên Khoát lớn tiếng phản bác. Anh không cho phép bất luận kẻ nào đối xử với Mạc Ưu như vậy, cho dù là bạn bè của cô!

“A? Không cho phép tôi đây nói cô ấy như thế, chính là anh đối xử với cô ấy như vậy, vậy đây tính là cái gì?” Lâu Phàm xoay người dùng đôi mắt lên án đe dọa Hạ Thiên Khoát, làm cho anh á khẩu không trả lời được.
Hoá ra, Mạc Ưu một mực đối đãi với mình như vậy, đều là do anh không sớm một chút cho cô thấy tâm tư của mình, làm cho cô một mực chìm trong thống khổ, khó trách cô nản lòng thoái chí mà rời khỏi anh. . . . . .
“Cô. . . . . .” Hạ Thiên Khoát cố gắng nuốt sự chua xót xuống cổ họng, ngữ khí hơi nghẹn ngào, “Cô ấy là người phụ nữ tôi yêu nhất.”
Lâu Phàm lại cười khẽ, căn bản không tin tưởng anh là thật tâm.”Ha ha. . . Thật không? Đã yêu cô ấy như vậy, vì sao lại lừa gạt cô ấy? Có phải anh muốn dùng Mạc Ưu làm người gánh nợ cho công ty hay không, lá đơn kia chỉ là ngụy trang?”
“Đây không phải là đơn bồi thường. . .” Nếu người phụ nữ trước mặt đã biết hết thảy, Hạ Thiên Khoát cũng không giấu diếm. Anh móc ra một trang giấy từ trong túiple, cực kỳ cẩn thận để trên quầy bar.
Lâu Phàm tiến lên trước, xác thực là cô ngốc Mạc Ưu kia đã kí tên và chỉ điểm, bên cạnh còn bị mấy giọt nước mắt thấm ướt.
Cô nhìn kỹ từng điều khoản một của lá đơn, mới lộ ra nụ cười.”Ha ha, quả nhiên là một người gian xảo, ma vương! Khó trách Mạc Ưu bướng bỉnh này cũng thua trong tay anh!”
“Phải nói là tôi thua trong tay cô tiểu ma nữ này. . . . . .” Hạ Thiên Khoát bất giác lộ ra nụ cười khổ, cái kiểu bị nhìn thấu tâm tư này anh chưa từng có.
“Như vậy, xin cô nói cho tôi biết Mạc Ưu ở nơi nào, được không?”
Lâu Phàm nhìn đồng hồ, tùy ý chỉ một ngón tay hướng ra ngoài phòng.”Cô ấy vào thời gian này đều đi tản bộ, cũng không biết đi chỗ nào, dù sao cũng chỉ trong khu núi này thôi, chính anh tự đi tìm đi!”
Hạ Thiên Khoát thu hồi tờ giấy kia, vội vã tông cửa xông ra, Lâu Phàm gọi anh lại.”Nhìn thấy cô ấy lúc này đừng quá kinh ngạc. . . . . .” Nụ cười thần bí của cô có chút quỷ dị.
“A?” Hạ Thiên Khoát sửng sốt một chút, hoàn toàn không hiểu ý của Lâu Phàm, cũng không muốn hiểu. Người phụ nữ yêu thương gần trong gang tấc, còn có cái gì quan trọng hơn so với điều đó?
Hạ Thiên Khoát chạy nhanh theo con đường mòn bên triền núi, càng tìm không thấy Mạc Ưu càng sốt ruột, sau anh lại hướng một chỗ khác trên triền núi chạy đi, đầu đã đầy mồ hôi, thở hồng hộc.
Anh thoáng dừng bước lại, hai tay để trên đầu gối thở một hơi. Đợi cho hô hấp tạm ổn định, ngẩng đầu thấy thân ảnh nhớ thương đã rất lâu đang đứng ở nơi cao nhất trên núi. Ánh mắt anh thương yêu ngắm nhìn khuôn mặt âu sầu, mới biết được mình nhớ nhung người phụ nữ trước mắt đến cỡ nào, yêu cô đến cỡ nào.

Gương mặt của cô rõ ràng gầy đi trông thấy, nhưng thân thể tựa hồ có chút mập ra, bụng. . . . . . Đợi đã! Hạ Thiên Khoát trừng lớn con mắt nhìn bụng Mạc Ưu không hiểu sao lại to ra.
“Mạc Ưu. . . . . .” Anh cảm giác có cái gì chẹn ở cổ họng, kích động không nói nên lời. Mạc Ưu chăm chú nhìn về phía xa sơn cốc, Hạ Thiên Khoát thấp giọng khẽ gọi khiến cho cô quay đầu nhìn quanh, nhìn rõ là anh, sắc mặt cô biến đổi, lập tức hướng một phương hướng khác nhanh chạy đi.
“Mạc Ưu!” Hạ Thiên Khoát vội vàng đuổi theo phía sau cô, anh bước nhanh một bước, Mạc Ưu lại đi nhanh hơn, anh vì vậy gấp đến độ hô to một tiếng: “Đứng lại!”
Mạc Ưu không dừng lại, ngược lại bắt đầu chạy băng băng lên phía trước, gấp đến độ anh ra sức hướng cô đuổi theo.”Mạc Ưu! Đừng chạy!”
Không biết ý đồ của anh, Mạc Ưu hai tay che chở bụng chạy nhanh hơn, lại bị vấp phải hòn đá nhỏ trên đường, lảo đảo một cái, mắt thấy cô sắp ngã nhào về phía trước, theo sau là Hạ Thiên Khoát vượt lên một bước ôm lấy cô từ phía sau lưng, đem cô ôm chặt trong ngực. Hai người duy trì cái tư thế này không ngừng thở dốc, trái tim kinh hoàng hòa lẫn vào nhau.
Hạ Thiên Khoát hô hấp bình thường, mới mở miệng vội vàng chất vấn.”Vì sao vừa nhìn thấy anh đã chạy đi? Anh càng gọi em lại, em lại chạy trốn càng nhanh. . . . . . Còn tí nữa là té ngã!”
Giọng điệu trách mắng làm cho Mạc Ưu nghe được thấy rất oan ức. “Anh kêu tôi dừng tôi dừng được à? Chì vì không muốn anh đuổi theo, bằng không làm gì mà phải chạy như vậy?”
Anh ta rốt cuộc muốn thế nào? Đang ở thật xa chạy tới nơi này để mắng cô sao? Mạc Ưu chỉ cảm thấy rất ủy khuất.
“Em. . . . . . Anh thực nên đánh cái mông của em một trận!” Tiểu ma nữ này sắp làm mẹ đến nơi còn quật cường như vậy, nhưng anh lại yêu chính cái tính xấu này của cô. . . . . . Hạ Thiên Khoát bất đắc dĩ nghĩ, một đôi bàn tay đồng thời xoa cái bụng tròn vo của cô, lồng ngực tràn đầy sự cảm động và kiêu ngạo.
Cảm giác sự dịu dàng lòng bàn tay anh truyền đến, đứa bé trong bụng cũng đá một cái chào hỏi cùng cha, mũi Mạc Ưu lập tức cay cay.
“Anh. . . chỉ biết bắt nạt em!” Cô quật cường vặn vẹo thân hình đẩy anh, ra Hạ Thiên Khoát nói thế nào cũng không thả.
“Không bắt nạt em thì bắt nạt ai? Em tiểu ma nữ này lại bội ước lẩn trốn, còn mang theo bảo bối của anh, tự em nói có phải là nên đánh mông không?” Anh hôn hít lấy tóc của cô, tiếp tục hôn tới vệt nước mắt nơi khóe mắt cô, ngữ điệu trách mắng lại như là liếc mắt đưa tình. Từ ngôn ngữ và hành động cảm nhận sự quan tâm của anh đối với mình, Mạc Ưu mạnh mẽ che giấu nỗi vui mừng khôn xiết trong lòng.
“Nó không phải là bảo bối của anh, cũng không có cùng một loại dòng máu cao quý, mẹ nó chỉ là một người giúp việc bé nhỏ, em nghĩ là anh sẽ không muốn, càng sẽ không thương nó. . . . . .” Cô cố ý dùng lời nói của anh lúc trước mỉa mai chính mình.

“Làm sao em biết anh không cần? Hơn nữa ai dám hoài nghi con ta huyết thống không thuần khiết, anh sẽ cùng hắn nói cho rõ ràng!” Hạ Thiên Khoát nói xong lòng đầy tức giận, bàn tay không rời khỏi cái bụng của cô.
“Làm sao anh biết được em có con? Làm sao biết được huyết thống cục cưng có bao nhiêu phần thuần khiết?” Cô nhịn không được chất vấn anh, nhìn anh tự bào chữa.
“Trên người nó chảy dòng máu của ma vương và tiểu ma nữ, thuần túy là huyết thống của ‘Ma giới’, từ nay về sau nhất định là một tiểu ma vương hoặc tiểu ma nữ hậu sinh khả úy. . . . . .” Hạ Thiên Khoát nói xong, thấy Mạc Ưu không có bộ dáng cảm động chút nào, đành phải ăn nói khép nép khẩn cầu: “Theo anh trở về, mang theo tiểu ma vương hoặc tiểu ma nữ của chúng ta cùng về nhà được không?”
“Chúng em tại sao phải trở về với anh? Trở lại nhà của anh còn không phải là làm người giúp việc sao, cái gì cũng phải nghe lời anh sao.”
Thấy tình thế nghịch chuyển, Mạc Ưu đương nhiên không chịu nhanh như vậy mà thỏa hiệp, lại càng không nguyện nửa đời sau đều bị ma vương nắm mũi dẫn đi.
“Đừng quên, em đã ký tên, còn điểm chỉ, chứng cớ ở chỗ này.”
Hạ Thiên Khoát vội vã móc ra từ trong lòng ngực tờ đơn bày trước mặt cô, trên đó viết: “Bên B ( Mạc Ưu ) đồng ý làm thê tử của bên A ( Hạ Thiên Khoát ), cả đời ở bên cạnh anh, không rời không bỏ . . .”
Mạc Ưu đoạt lấy tờ đơn cẩn thận nhìn, giờ mới hiểu được lúc trước mình kí là lời thề kết hôn, đột nhiên làm cho cô tràn đầy vui sướng cảm động.
Bất quá, cô sẽ không lại để cho ma vương gian trá kia trêu đùa nữa!
Mạc Ưu cầm lấy lá đơn, xé làm hai ba mảnh.
“Đừng xé!” Hạ Thiên Khoát không kịp lấy lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn những mảnh giấy nhỏ theo gió bay đi. Vật duy nhất có thể mang người phụ nữ thương yêu trở về đã không còn, mất đi lợi thế cuối cùng, anh đột nhiên cảm thấy rất chán nản, cằm dựa vào bả vai Mạc Ưu, không biết nên nói gì.
“Anh nói xem, em còn có lý do gì về nhà với anh?”
Khóe miệng cô vụng trộm lộ ra vẻ nụ cười đắc ý, chờ đợi.
“Anh chi có. . . . . . chỉ có tình yêu với em! Cũng không biết em muốn hay không. . . . . .” Không biết tỏ tình, người đàn ông này nói ra ba chữ này xong, chỉ dám xấu hổ tránh ở phía sau cô, đỏ mặt nói ra tình cảm tự đáy lòng.
“Anh yêu em! Tình yêu này không biết bắt đầu từ lúc nào, nhưng có thể khẳng định là vô tận. Anh muốn cùng tiểu ma nữ yêu thương tạo nên một gia đình hạnh phúc, còn có cục cưng của chúng ra, cùng một gia đình chó cún hạnh phúc . . . . . . Lý do này đã đủ cho em theo anh về nhà chưa?”
Rốt cục cũng đợi được lời muốn nghe… Mạc Ưu cố gắng kềm nước mắt mừng rỡ, cánh tay nhỏ nhắn chạm lên người anh, cố gắng nuốt xuống nghẹn ngào ở cổ họng. “Em có điều kiện. . . . . .”

“Chỉ cần em đồng ý, điều kiện gì anh cũng đáp ứng!” Hạ Thiên Khoát mừng rỡ như điên đem cô xoay người lại, kích động chiếm lấy môi của cô.
“Lần này đổi cho anh kí tên lên đơn!” Phong thủy luân chuyển, lần này quyền khống chế rơi vào trong tay cô, Mạc Ưu nói như thế nào cũng phải bắn một mũi tên báo thù.
“Anh ký! Em viết cái gì anh cũng ký, như vậy được rồi chứ?” Hạ Thiên Khoát xoa cái mũi cao của Mạc Ưu, cam tâm tình nguyện để tiểu ma nữ này tùy ý lấn ấp, chi phối hạnh phúc của bản thân mình sau này.
“Để em nghĩ đã. . . . . .” Cô ngẫm lại nội dung điều khoản, để xem nên báo thù anh thế nào đây!
Hạ Thiên Khoát nhẹ hôn lên đôi môi hồng hồng mê người, giọng làm nũng hỏi: “. . . . . . Em yêu anh sao?”
“À. . . Còn phải xem tâm trạng thế nào đã!” Mạc Ưu nghiêng đầu, giả bộ không đếm xỉa tới.
Anh lần nữa cúi người hôn cô đến đầu óc choáng váng, vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi : “Em yêu anh sao?”
“Ưm. . . Em còn phải nghĩ. . . . . .” Xương cốt đều tê dại rồi, xem ra miệng cô vẫn còn cứng cực kỳ.
Hạ Thiên Khoát nhìn trái nhìn phải, gần đó là một rừng cây rậm rạp làm anh sinh ý niệm tà ác trong đầu. Dù sao anh luôn luôn có biện pháp bức cô nói ra lời thật lòng.
Không để ý Mạc Ưu kháng nghị, Hạ Thiên Khoát ôm lấy cô đi vào rừng cây. Không lâu sau, bên trong liền truyền ra tiếng rên rỉ bị đè nén hết sức .
“Em yêu anh. . . . . . Thiên Khoát. . . . . . Rất yêu anh. . . . . . A. . .”
May mà con đường nhỏ này không có ai đi qua, hơn nữa đồng thời có năm con chó chạy tới, cố gắng canh giữ chỗ vào trong rừng cây.
Thiên Thiên và Hỉ Hỉ đã đem tặng người khác, chỉ còn lại có Ưu Ưu, Nhạc Nhạc cùng với Điểm Điểm chơi đuổi bắt với nhau, Bảo Bảo và Hỉ Nhạc thì là đôi phụ huynh già nằm rạp trên mặt đất.
Chúng nó khẽ trao đổi ánh mắt, trong nội tâm thầm nghĩ: Papa và mẹ không biết còn bao lâu nữa? Đói bụng quá đi. . . . . .
… —HOÀN—
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận