Hôm sau, Mạc Ưu đang chuẩn bị bữa sáng mà không tự chủ lắng tai nghe động tĩnh. Mỗi lúc có tiếng vang là tim bắt đầu nhảy lạc nhịp. Cô cảm giác cả người như là phiêu du trên mây, cả trái tim đều hướng tới Hạ Thiên Khoát…Tại sao anh lại ôm cô?
Mạc Ưu đoán không ra đáp án, giống như đối với nụ hôn trước kia. . . . . . Nhưng khẳng định không phải vì yêu thích cô, dùng thân phận bối cảnh của anh muốn tìm một người phụ nữ tốt hơn cô cả trăm lần sao mà không có? Không có khả năng trong lòng sinh ra hứng thú với cô, hơn nữa đối với anh cô chỉ là người đi vay tiền. Có lẽ, đây chỉ là kẻ có tiền nhàm chán đâm ra kiếm trò tiêu khiển, hoặc là đang tìm kiếm một lần tình cảm kích thích, mà cô vừa vặn gần anh nhất. . . . . .
Mạc Ưu bất đắc dĩ nghĩ. Nhìn đồng hồ, chỉ mới bảy giờ, cô không muốn gặp lại Hạ Thiên Khoát, nhưng trước thời gian dọn bữa sáng ra, anh đã sớm ngồi ở bàn ăn coi báo.
Mạc Ưu bày món ăn ra trước mặt anh, không biết nên đối mặt với anh như thế nào, nên tốt nhất là không nói một câu.
“Mời dùng.” Cô vội vã trốn anh, anh lại gọi cô trở lại. Hạ Thiên Khoát vẫn dùng thái độ lãnh đạm như thường mà đối với cô, nhưng tầm mắt đặt trên người cô không thể dời đi dược.
Trong lòng anh muốn nói chuyện với Mạc Ưu, anh muốn cùng cô ăn điểm tâm, thậm chí không thể đè nén cảm giác muốn ôm ấp cô vào lòng.
“Đêm qua . . . . . .” Anh muốn hỏi vì sao cô phải né tránh, giọng nói cố tỏ ra bình thường những vẫn mang theo chút lo lắng.
Mạc Ưu lại nói trước một bước, công khai phản kích.”Tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, anh yên tâm.” Cô quật cường nhìn anh, không muốn bản thân tỏ ra e sợ trước anh, nhưng lại lo lắng liệu có làm tổn thương anh?
Hạ Thiên sửng sốt, nhiệt tình cứ thế mà bị giội tắt, liên tục hai lần thất bại làm cho anh có chút thẹn quá hoá giận. “Thật vui vì chúng ta có cùng suy nghĩ.” Anh nhìn cô thật lâu, rồi cầm lấy dao nĩa mà bắt đầu ăn sáng, trong lòng không khỏi cảm thấy bữa sáng này thật là vô vị.
Mạc Ưu xoay người chạy đến phòng bếp, vô lực ôm đầu gối ngồi trên ghế, thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ. Nghe ngoài cửa truyền đến tiếng động cơ xe, Mạc Ưu mới đi dọn dẹp chén bát. Cả buổi sáng cô chỉ có thể dung sự bận rộn mới làm cho mình không rảnh để miên man suy nghĩ.
Ước chừng giữa trưa, A Khoan gọi điện thoại cho cô, nói Bảo Bảo rất nhớ cô. Lúc này cô chợt thấy nhớ nhung vô cùng tiểu bảo bối kia, còn cả ngôi nhà nhỏ của cô, bất chấp có thể bị mắng, Mạc Ưu van xin bác Tín trông chừng Hỉ Nhạc, liền chạy thẳng đến nơi Bảo Bảo.
“Bảo Bảo! Mẹ nhớ cưng muốn chết. . . . . .” Vừa thấy được Mạc Ưu, tiểu bảo bối kia đang quỳ rạp trên mặt đất mắt sáng ngời, lập tức chạy lên trước vừa hôn vừa quấn lấy cô. Cô ôm chặt Bảo Bảo, tất cả ủy khuất tựa hồ tại thời khắc này muốn bật cửa đòi chạy thoát, cô cố gắng nháy mắt lấy đi nước còn đọng lại ở khóe, giữ vững tinh thần hỏi thăm tiểu bảo bối.
“Thế nào, gần đây có ai kiếm tôi không?”
“Có, một đống nha. . . . . . Như bà Lý, Vương tiểu thư vừa nghe nói cô phải đi một tháng, đều nói chờ cô trở về lại mang chó đến nhờ chăm sóc. . . . . .” Tiểu Khiết chỉ vào một phụ nữ trung niên đang ngồi ôm chó trong phòng làm việc.
“Nhưng bà chủ mới lại rất chuyên nghiệp, rất nhanh khiến cho những khách hàng kia tin phục. Nghe nói trước đây cô ấy cũng từng mở tiệm thú cưng!”
“Vậy thì tôi an tâm. . . . . .” Không biết Hạ Thiên Khoát từ nơi nào tìm được người này, Mạc Ưu không thể không bội phục anh.
Tiểu Khiết hỏi tiếp. “Mạc Ưu, cô ở chỗ đó có tốt không? Hỉ Nhạc có khỏe không?” Mạc Ưu không kể chuyện mắc nợ với Hạ Thiên Khoát tới mấy trăm vạn và thoả thuận giữa hai người, chỉ nói anh thuê mình để chăm sóc Hỉ Nhạc cho tới ngày sinh nở.
“Nó đã khôi phục khẩu vị, thể trọng cũng chầm chậm tăng, bụng cũng lớn ra . . . . . .” Mạc Ưu ôm lấy Bảo Bảo vui vẻ kể lại. “Bảo Bảo, cưng sắp làm cha nha!”
“Còn một tháng. . . . . . Còn thật lâu nha! Chúng tôi và Bảo Bảo đều rất nhớ cô!” Tiểu Khiết nũng nịu nói, liếc trộm sang phía bà chủ mới thấp giọng nói: “Bà chủ mới cũng rất tốt! Nhưng mà hơi nghiêm túc quá. . . . . .”
“Tôi cũng vậy…Hy vọng một tháng này mau qua nhanh. . . . . .” Mạc Ưu trả lời mà trong lòng có phần bất đắc dĩ. Trước đây cô đối Hạ Thiên Khoát chỉ đơn huần là chủ nợ và ma vương lạnh lùng, nhưng bây giờ cô lại không còn có thể nghĩ vậy nữa.
Ngoài miệng cậy mạnh coi như hết thảy đều không xảy ra, nhưng trong lòng lại cảm giác hơi khó chịu.”Một tháng này cô và A Khoan phải ngoan ngoãn nghe lời bà chủ mới, biết không?”
Mạc Ưu đang muốn đi vào phòng làm việc chào hỏi với người kia, điện thoại lại vang lên, bác Tín khẩn trương thúc giục: “Thiếu gia sắp về rồi, cô nhanh trở về!”
“Tôi lập tức về ngay!” Mạc Ưu buông điện thoại, vội vàng nói lời từ biệt với Tiểu Khiết và Bảo Bảo, một đường chạy thẳng tới Hạ gia. Nếu để cho Hạ Thiên Khoát biết cô bỏ lại Hỉ Nhạc mà chạy đi, không biết lại muốn giáo huấn cô như thế nào . . . . . . Trở lại Hạ gia trên con đường dốc, chạy như muốn lấy mạng người. Không còn sức, hai chân như nhũn ra.
“Hộc…Hộc…” Cố chạy tiếp vài bước, cảm giác phổi như muốn nổ tung, Mạc Ưu sắp tới nơi nhưng lại thở không ra hơi. Cô đành phải dừng lại nghỉ ngơi một chút, đang muốn tiếp tục chạy thì bên người đột nhiên dừng lại một chiếc Mercedes-Benz đen, phía sau cửa xe truyền tới âm thanh thúc giục.
“Lên xe!” Nhìn Hạ Thiên Khoát mặt mày nghiêm túc, Mạc Ưu ảo não tự trách bản thân mình chạy quá chậm. Dù sao chuyện cũng đã xảy ra, cô tình nguyện bị trách phạt, chứ không tình nguyện cùng anh ở một chỗ trong không gian chật hẹp kia, nội tâm bị dao động nhưng vẫn không muốn tình nguyện.
“Tôi tự mình về là tốt rồi.” Cô nhìn thẳng phía trước, nhấc đầu lên, tiếp tục chạy như giết người.
Hạ Thiên kinh ngạc nhìn bóng lưng quật cường đang chạy thục mạng kia, sắc mặt càng khó coi. “Anh Thiên, người phụ nữ kia là ai?” Mỹ nữ đang ngồi trong xe Hạ Thiên Khoát bộ dáng thập phần ưu nhã lên tiếng tra hỏi.
Cô tên là Lưu Anh Mị, thiên kim tiểu thư của tập đoàn Lệ Sinh ; Lưu gia và Hạ gia là bạn kết giao lâu năm, anh và Lưu Anh Mị đã biết nhau từ nhỏ.
“Người giúp việc mới.” Hạ Thiên nhàn nhạt đáp một câu, lập tức ra lệnh cho A Xương lái xe, trong lòng còn đang rầu rĩ cũng không thèm để ý tới Mạc Ưu nữa.
“Hoá ra là một người hầu. . . . . .”Lưu Anh Mị nói, ngóng nhìn Mạc Ưu đang bấn loạn , đáy mắt hiện lên một tia cảnh giác.
Chạy về Hạ gia, Mạc Ưu đã một thân đầy mồ hôi, hai chân phát run. Đang muốn tiến vào phòng bếp rót một cốc nước lớn, cô đã bị hai cặp mắt trong phòng khách nhìn chăm chú làm cho phải dừng bước. Cô tận lực tránh khỏi bộ mặt còn khiêm khắc hơn bình thường của Hạ Thiên Khoát và cái nhìn khinh miệt của Lưu Anh Mị , làm cho cô cảm thấy rất không thoải mái.
“Anh Thiên, người hầu nhà anh sao lại như vậy, so với chủ nhân còn về trễ hơn. . . . . .” Lưu Anh Mị vốn là đại tiểu thư kiêu ngạo tự mãn, trực giác của người phụ nữ càng làm cho ngữ khí của cô tràn ngập địch ý.
Hạ Thiên Khoát không muốn cùng cô gây sự, chỉ lạnh lùng ra lệnh cho Mạc Ưu: “Đi giúp Lưu tiểu thư lấy nước uống đi.” Thái độ của anh làm cho Mạc Ưu khẽ giật mình. Hoá ra anh thực sự xem cô như người hầu, hóa ra cũng chỉ là như thế mà thôi . . . . .
“Dạ!” Cô trấn tĩnh lại, cung kính đáp lại thái độ lãnh đạm của anh. Lưu Anh Mị hùa theo, cao ngạo ra lệnh: “Tôi chỉ muốn uống trà Ngả Duy. Hơn nữa, tôi đang rất khát… không chờ được đâu.” Ý của cô chính là muốn Mạc Ưu lập tức làm ngay, đừng có mà chậm trễ dù chỉ một giây.
Lưu Anh Mị thường đến Hạ gia, bởi vậy thường chỉ định bà La phải nhập khẩu loại trà này từ Pháp trước, ngay cả nước khoáng cũng phải có nhãn hiệu, nghiễm nhiên tự cho mình là nữ chủ nhân của Hạ gia. Mạc Ưu không để ý tới cô, xoay người rời đi, đi vào phòng bếp, đầu tiên là rót cho mình một chén nước, vừa uống nước vừa không ngừng tức giận với tư cách, địa vị cao ngạo của Lưu Anh Mị, còn cả thái độ này của Hạ Thiên Khoát, có thể nói là không khác nhau, hai người này “môn đăng hộ đối” giống nhau như đúc! Chỉ có người phụ nữ cao quí mới xứng đôi với anh ta nhỉ?
Mạc Ưu nhịn không được nghĩ như vậy, tận đáy lòng không khỏi cảm thấy đau.
Cô bưng hai chén nước đi vào phòng khách, ngữ khí cay nghiệt của Lưu Anh Mị lập tức vang lên: “Anh Thiên, người hầu của anh nghe không hiểu quốc ngữ hay sao? Chờ lâu như vậy mới bưng tới. . . . . .” Cô cố ý coi Mạc Ưu là người giúp việc, hơn nữa còn tỏ ra rất khinh thường.
Hạ Thiên Khoát không đáp lại, tự động mở một tạp chí kinh tế ra đọc, khiến Lưu Anh Mị mất mặt tự đứng đó la ó một mình.
“Mời dùng.” Mạc Ưu buông chén nước xoay người muốn rời đi.
“Đứng lại!” Lưu Anh Mị bưng chén nước lên đưa cho Mạc Ưu, dùng ngữ khí vô cùng ngạo mạn nói, “Tôi không thêm đường! Cô không hỏi trước tôu sao? Đây là việc cơ bản của người giúp việc, không biết sao? »
Mạc Ưu lập tức phản bác .”Muốn thêm đường hay không cô hẳn là phải nói cho tôi biết trước, không cần để tôi phải tự đi đoán sở thích của cô, đây là việc cơ bản của người có lễ phép, cô không biết sao?” Cô ngạo nghễ nhìn lại Lưu Anh Mị với vẻ mặt tức giận, mí mắt cũng không nháy. Cô đến đây là giúp tiểu bảo bối được sinh ra, chứ không phải làm người hầu để người ta soi mói.
“Cô ——” Từ trước đến giờ thiên kim tiểu thư này được bố mẹ cưng chiều, dù có bị la mắng thì còn lâu mới tới phiên người hầu ra mặt giáo huấn như bây giờ, Mạc Ưu tỏ ra vô lễ, đối với Lưu Anh Mị mà nói là một chuyện vô cùng nhục nhã. Lưu Anh Mị cầm chén nước, không chút nghĩ ngợi hắt thẳng vào mặt Mạc Ưu.
“Anh Mị!” Hạ Thiên lập tức cao giọng, nhưng đã muộn.
Lưu Anh Mị liếc xéo Mạc Ưu, cao ngạo mà mắng: “Làm người hầu thì nên chú ý tư cách, địa vị đi, nếu có bản lĩnh thì ít nhất cũng chỉ có thể giáo huấn người hầu của bản tiểu thư ta thôi.” Lưu Anh Mị ngồi phịch xuống sôfa, nâng chân thon dài hoàn toàn cao ngạo. Mạc Ưu bị hắt nước vào mặt, nhục nhã vàg bi thương, cô giấu giọt nước trong mắt, dùng tốc độ rất nhanh chụp lấy chén nước của Hạ Thiên dội ngược vào Lưu Anh Mị. “Người hầu cũng là người, không phải gọi là tới, đuổi là đi như chó, mà chó so với cô còn hiểu được thế nào là tôn trọng người khác!”
Mạc Ưu tứt giận, khẩu khí nặng nề, không giấu nổi hai mắt phiếm hồng trừng Hạ Thiên Khoát, xoay người rời phòng khách đi vào hoa viên, không để ý tới Lưu Anh Mị đang hô trời gọi đất ầm ĩ.
“Anh Thiên, anh xem, y phục của người ta đều ướt rồi . . . . . Anh lập tức khai trừ cô ta đi, cô ta quá đáng lắm rồi!” Lưu Anh Mị lôi kéo cánh tay của Hạ Thiên Khoát mà quấy nhiễu, còn anh lại kinh ngạc nhìn bóng lưng của Mạc Ưu, trong nội tâm tràn đầy sự áy náy.
“Anh Mị, em trở về trước đi! Anh cho A Xương tiễn em về. . . . . .” Anh kéo Lưu Anh Mị đi ra ngoài, mặc kệ vẻ mặt không tình nguyện nhét cô vào trong xe. Anh thực hối hận đã để cho người phụ nữ này vào nhà mình ầm ĩ
Trước đó, giữa trưa anh và cha con Lưu Anh Mị cùng đi dùng cơm, sau đó, cô ta lại không chịu an phận đòi đi thăm Hỉ Nhạc. Vì nể mặt bác Thế, Hạ Thiên Khoát bất đắt dĩ mang cô theo, không ngờ lại làm thương tổn Mạc Ưu. Anh chưa bao giờ nghĩ vẻ mặt của kẻ lắm tiền lại làm cho người ta chán ghét đến mức này, có lẽ trong lúc bất tri bất giác anh cũng từng dùng thái độ này mà vênh mặt hất hàm sai khiến cô. Vẻ mặt giống như muốn khóc vừa rồi của cô làm tim anh bị bóp nghẹt, cảm giác người bị thương tổn cũng chính là anh. . . . . .
Nhưng thương tổn đã tạo thành, cô đối với anh chắc càng thêm ghét cay ghét đắng? Dù sao mọi nhục nhã đều là do anh mà ra. Hạ Thiên Khoát kéo cửa sổ ra, nhưng có chút do dự. Anh lẳng lặng đứng ở cạnh cửa nhìn về phía Mạc Ưu và Hỉ Nhạc đang sóng vai mà ngồi cùng nhau, bả vai nhỏ bé và yếu ớt tựa hồ có chút rung động, làm cho anh cảm thấy đau lòng. Anh thở dài một hơi thật sâu, nhưng vẫn cố lấy dũng khí bước vào hoa viên.
“Hỉ Nhạc, cưng nói mẹ nên buông tha sao?” Mạc Ưu như đang tự nói tự đáp, nước mắt uỷ khuất chảy xuống. “Chỉ là vừa rồi mẹ không nỡ bỏ Bảo Bảo và đứa bé mà chạy . . . . .” Cô không biết mình kiên trì là đúng hay sai, nhưng bởi vì sự kiên trì như vậy làm cho cô mất đi tôn nghiêm, thậm chí gần đây tâm tư cố kìm nén cũng bị lung lay.
Một khi những thứ này đều mất đi, cô còn có thể trở với cuộc sống như trước, gánh vác đống nợ năm trăm vạn sao? Cô gặp bất hạnh hết thảy đều là từ khi gặp ma vương, là anh, chính là anh khiến cuộc sống của cô trở nên rối loạn, là anh!
Mạc Ưu ủy khuất đang thầm mắng Hạ Thiên Khoát, còn anh thì hết sức nhẹ nhàng tiến tới, sau lưng truyền đến tiếng bước chân làm cô quay đầu lại, vẻ mặt cảnh giác nhìn sắc mặt trầm trọng của Hạ Thiên Khoát. Cho rằng anh là tới giáo huấn mình, Mạc Ưu phẫn hận đứng dậy, bão nổi không báo trước: “Đừng nghĩ tôi phải xin lỗi, tôi thấy mình đúng, người sai chính là vị tiểu thư kia! Có tiền là nhất, có thể tùy tiện chà đạp người khác sao? Tôi cũng là người nhờ có cha có mẹ mà lớn lên, cũng có tự tôn. . . . . . Tôi không ăn trộm không cướp của, cũng không ngửa tay xin tiền ai, chẳng lẽ đáng đời mặc cho người ta nhục nhã sao? Người phụ nữ kia là như thế, anh cũng là như thế. . . . . .” Cô lau nước mắt trên mặt, thoáng thở một ngụm, lai tiếp tục bất bình rống giận. “Cuộc sống của tôi vốn đang trôi qua tốt đẹp, tôi cũng đang cố gắng làm việc, hết sức chăm sóc tốt những chú chó kia . . . . . Cũng là bởi vì không cẩn thận mà vác trên lưng món nợ lớn như vậy, gà mẹ cố gắng nuôi con, kết quả khiến cho chính mình bị hành hạ, còn bị anh. . . . . .” Cô nghẹn ngào thổn thức, lòng tan nát nói: “Tùy tiện là có thể trở thành món đồ chơi trên giường? Tôi đây là cái gì? Đáng không?” Nước có bao nhiêu thì đổ hết bấy nhiêu, ủy khuất cùng với khẩu khí giễu cợt đồng loạt kháng nghị.
Hạ Thiên Khoát cắn chặt hàm răng, cô lên án anh làm cho anh càng thêm đau lòng và áy náy. Anh chậm rãi đi về hướng Mạc Ưu đang kích động không thôi, đơn giản chỉ vươn tay đem cô ôm vào lòng, không để ý cô đang giãy dụa dùng nắm đấm đánh trả, dùng ngữ điệu nhu hòa đáp lại cô. “Cô không cần phải xin lỗi Anh Mị, tôi đã đưa cô ta rời đi. . . . . . Cô đúng, là cô ta không đúng, cô không sai. . . . . .” Cảm giác người trong ngực dần dần khôi phục lại bình tĩnh, anh nhu hòa nói: “Tôi chưa từng xem cô như đồ chơi, cũng không muốn thấy cô thành ra như vậy, tôi thật xin lỗi. . . . . . Thực xin lỗi!”
Mặc dù vẫn đoán không ra tâm tư của anh, nhưng một câu “Thực xin lỗi” này giống như bùa chú quét đi mọi ủy khuất của cô, tất cả phẫn nộ đều hóa thành nhẹ giọng mà khóc nức nở. Cô nắm chặt cổ áo tây trang của anh, tức giận mà khóc, anh chỉ vỗ nhẹ lưng của cô, giống như dỗ dành trẻ con đang giận dỗi.
Từ hôm đó về sau, hai người cùng cảm giác bản thân mình đang có cái gì xáo động. Chỉ cần Hạ Thiên Khoát về nhà, Mạc Ưu sẽ trốn vào phòng với Hỉ Nhạc vì cô không biết nên dùng vẻ mặt nào để đối mặt với anh.
Cô cảm thấy mệt mỏi quá, không muốn thử nắm lấy đồ không phải của mình. Thái độ của Hạ Thiên Khoát chuyển biến 180 độ, anh không còn nghiêm mặt, ánh mắt luôn không tự chủ được đặt lên thân ảnh bé nhỏ kia, hoặc là chủ động tiếp cận cô.
Hiện tại, bữa sáng nào anh cũng ở lại phòng ăn, an vị ngồi ở bàn ăn ngoài cửa sổ. Mạc Ưu ngồi ghế cao cách đó không xa, , hai người cách nhau một phương, rất ít nói chuyện với nhau. Nhưng mỗi lần cô vừa quay đầu, bắt gặp ánh mắt chứa đầu cảm xúc khó hiểu của anh, trái tim bị xáo trộn, khiến cho cô không được tự nhiên liên tục vuốt tóc, kinh hoàng,
Anh rốt cuộc muốn thế nào? Đã tự nhủ không hề chờ đợi điều gì, nhưng thái độ của anh vẫn không khỏi làm cho cô miên man suy nghĩ, bởi vì cô không còn cách nào như trước , đối với nhất cử nhất động của anh mà thờ ơ.
“Bụng Hỉ Nhạc càng lúc càng lớn, chắc sắp sinh rồi?” Hạ Thiên Khoát nhìn Hỉ Nhạc nằm ở trên cỏ phơi nắng, chủ động phá vỡ sự im lặng. Gần đây anh vì chuyện giao hàng mà tới tận khuya mới trở về nhà, căn bản không có thời gian ân cần với Hỉ Nhạc, cũng biết Mạc Ưu đang trốn anh.
“Đúng, còn có một tuần.” Cô ngẩng đầu chống lại ánh mắt kia , trên mặt anh hiện lên sự vui vẻ làm cho tâm tư cô rung động. Cô rất nhanh dời tầm mắt, cũng nhìn Hỉ Nhạc. “Tôi tính buổi chiều mang Hỉ Nhạc đi siêu âm, nhìn xem có mấy đứa.”
“Hai đứa?” Hạ Thiên Khoát có vẻ hào hứng bừng bừng.
“Hai đứa . . . . . .” Anh hỏi cái này làm gì vậy? Chẳng lẽ anh cũng muốn đi? Mạc Ưu thầm thì trong lòng.
“Khoảng 1 giờ tôi tới đón các cô.”
Thật đúng là bị cô đoán trúng.
“Chúng tôi. . . . . . Có thể sao?.” Anh đột nhiên quan tâm tới tiểu bảo bảo của Hỉ Nhạc, làm cho cô có chút khó tin.
“Tôi quan tâm tới Hỉ Nhạc không được sao?” Thấy cô tựa hồ không chào đón mình, anh có chút bất mãn, da mặt nhăn lại.
“Anh muốn đi thì cứ đi!” Sau khi từ biệt cô lại thấp giọng lầu bầu: Anh là ông chủ, tôi còn có thể nói gì? Trước kia nói không cần chó con, bây giờ lại muốn quấn lấy, trong lòng của anh rốt cuộc nghĩ cái gì? Mạc Ưu khó có thể lý giải tâm tình bất định của Hạ Thiên Khoát.
Hạ Thiên Khoát xem thấu tâm tư của cô, thình lình trả lời một câu: “Mẹ tiểu bảo bảo cũng đi, bố chồng là tôi có thể vắng mặt sao?” Anh hướng cô nhếch lên khóe miệng.
Mạc Ưu chứng kiến cảnh này khóe miệng cũng nhếch lên.
“Tôi đi làm, nhớ chờ tôi.”
…
Ngạc nhiên nhìn, cuối cùng cô cũng cảm giác được tâm tình vui vẻ của Hỉ Nhạc.
“Có thấy không? Bên trong có 5 đứa bé đó——” Bác sĩ chỉ vào trong màn hình, Mạc Ưu và Hạ Thiên Khoát đồng thời chồm lên nhìn cho rõ.”Vậy chúng nó khỏe mạnh sao?” Mạc Ưu ân cần hỏi , hồn nhiên không phát giác gò má của hai người đang dán lại thật gần. “Lấy tình huống trước mắt, sức khỏe của Hỉ Nhạc rất tốt, chó con cũng rất bình thường, sẽ không có vấn đề gì.” Giọng nói của bác sĩ Vương thập phần dịu dàng thân thiết.
“Thật tốt quá!” Mạc Ưu cũng nhẹ nhõm hẳn, quay đầu nhìn về phía bên cạnh cười cực kỳ vui vẻ với Hạ Thiên Khoát, lúc này mới phát hiện môi của anh dán với cô rất gần, thiếu chút nữa muốn đụng vào môi cô. Hai người nhìn nhau, trao đổi lấy sự mừng rỡ, thiếu chút nữa đã quên bác sĩ và Hỉ Nhạc đang ngồi đó.
“Sắp có thành viên mới, mẹ và papa của Hỉ Nhạc chắc rất vui vẻ nhỉ?”
Trong lời nói có hai từ thật ám muội. Hai người bỗng hoàn hồn. Mạc Ưu không tỏ vẻ gì đi về hướng Hỉ Nhạc, ôm lấy nó.
“Đúng đó, như vậy trong nhà náo nhiệt hơn nhiều. . . . . .”Hạ Thiên Khoát cười trả lời, đồng thời giúp Hỉ Nhạc xuống giường. Câu trả lời của anh làm cho Mạc Ưu cảm giác có chút thẹn thùng, ngọt ngào đang tan chảy trong lòng. Ra khỏi phòng khám bệnh, Hạ Thiên Khoát đề nghị đếm tiệm kem. Tuy lộ ra ánh mắt hoài nghi, Mạc Ưu vẫn đi cùng. Bọn họ ngồi ở sâu sau ít người, Hỉ Nhạc ngồi ở một bên, hai người nhìn qua giống như là một cặp vợ chồng đang đi chơi.
“Anh . . cũng thích ăn kem?” Sự thư thái cộng thêm việc biết rõ tình hình của Hỉ Nhạc khiến cô rất hài lòng, gần đây Mạc Ưu có vẻ lo lắng, cô đã thật lâu không ăn kem. Hạ Thiên tâm tình xem ra cũng rất vui vẻ . “Chớ hoài nghi, năm đó tôi ở Mĩ du học, mỗi ngày giữa trưa đều ăn kem, kết quả béo đến một trăm cân. . . . . .”
Máy hát vừa lúc mở ra, anh bắt đầu nói về lúc còn ở Mĩ , học đại học, lời nói trong đó lộ ra sự khôi hài hiếm thấy.
Tròng mắt đen nhánh theo sự miêu tả của anh mà lòe lòe tỏa sáng, cô như là bị câu hồn, không cách nào đem tầm mắt từ trên mặt anh dời đi.
“Thật là khó tượng anh là một tên mập, lúc đó cũng nghiêm túc như bây giờ sao? Mập mạp xem ra đến giờ không còn chút dấu vét. . . . . .” Mạc Ưu nhịn không được sờ anh. Thấy cô nguyện ý cùng anh tâm sự, hiển nhiên đã không còn phòng vệ anh? Điều này làm cho Hạ Thiên Khoát một hồi vui mừng.
“Cô nói lời này có ý gì? Như thể tôi rất khó tính vậy. . . . . .” Anh ra vẻ nghiêm túc trừng mắt nhìn cô, cánh môi anh đào của Mạc Ưu bất giác cong lên, trợn mắt nhìn lại. “Anh vốn là rất khó tính, chẳng lẽ không ai ở trước mặt anh nói thật?” Có lẽ do bầu không khí lúc này quá tốt, cô không tự giác khôi phục lời nói và bản tính bướng bỉnh. “Xác thực không có! Cho nên đây chỉ là thành kiến cá nhân của cô, nên phạt!” Anh cầm lấy thìa hướng tới, tỏ ý cô phải ăn thìa kem này nha, ra vẻ đắc ý. “Anh thật quá đáng!” Mạc Ưu không thuận theo mà kháng nghị, tranh thủ lúc anh đang múc thìa khác , không cam lòng yếu thế phản kích. Hạ Thiên Khoát muốn lấy kem của cô, Mạc Ưu nhanh chóng bụm lấy miệng cốc, anh chậc chậc lắc đầu. “Cô mới là keo kiệt, phải học hỏi tôi, hào phóng một chút nha!” Anh đón lấy múc một muỗng của mình đưa đến trước mặt cô. “Không phải muốn ăn vị ô mai sao?”
Mạc Ưu thẹn thùng nhìn về phía hai bên, chậm chạp không chịu há miệng. “Chỗ này cô phải giải quyết cho sạch sẽ nha” Anh mở miệng uy hiếp. Tranh thủ không có người chú ý tới bọn họ, Mạc Ưu nhanh chóng há miệng ngậm lấy thìa kem kia, đem từng ngụm ngọt ngào cho vào trong bụng, sau đó mặt ửng hồng lầu bầu nói với anh .”Được rồi, anh là lớn nhất, được chưa? Hạ tiên sinh. . . . . .”
“Đó là đương nhiên! Chẳng qua. . . . . .” Anh đột nhiên duỗi đầu ngón tay hướng bên môi cô quệt một vòng, đem kem còn lưu lại trên khóe miệng anh đào kia đưa vào trong miệng mình, thỏa mãn liếm láp đầu ngón tay , “Thì ra là khẩu vị này, Mạc tiểu thư.” “Này. . . . . .” Mặt Mạc Ưu lập tức đỏ bừng , thậm chí cả bả vai cũng nhiễm lên một mảnh đỏ hồng. Hạ Thiên vui vẻ nhìn cô, cảm thấy cô như vậy rất dễ thương, thanh thuần xinh đẹp. . . . . .
Hỉ Nhạc nhìn mẹ với papa, lè lưỡi si ngốc, trong nội tâm thầm nghĩ: Sao không có phần của con?