Trở về nhà với nỗi giận vạn kiếp bất phục,máu nóng sôi trào đến não,Tử Anh ở trong phòng không ngừng lăn qua lăn lại,làm hỗn loạn mọi thứ trên giường.Cô không hề biết chiếc lắc ấy đã được Lãnh Hàn giữ lại,cứ tưởng đã bị tên đàn ông kia cướp đi.Đã vậy tên Lãnh Hàn đáng ghét đó còn không cho cô giành lại,cô hận chết hắn,hận chết hắn.Lại 1 lần ngủ thiếp đi trong sự tức giận,muốn đem tên hỗn đản kia đánh chết.
Sáng hôm sau,Tử Anh bị Nhã Tịnh đánh thức,mơ mơ màng màng bị hỏi đủ thứ chuyện về tối hôm qua.Nhã Tịnh thấy cậu mình lôi Tử Anh đi,không biết họ có quan hệ gì với nhau,không khỏi tò mò mà hỏi Tử Anh dồn dập.Tử Anh thì không thèm liếc tới, mắt nhắm mắt mở mà ngáp ngắn ngáp dài.
Một tờ báo đưa đến trước mặt.
-Aaaaaaaa!......miệng thì hét lớn,tay giật lấy tờ báo.
Trên trang bìa của 1 tờ báo nổi tiếng,hình ảnh Lãnh Hàn hiện lên cùng 1 cô gái mặc váy trắng xinh đẹp,tư thế ám muội,dường như đang lôi kéo.Mà người đó không ai khác ngoài Tử Anh.Không song rồi,...cô lên báo!mà còn là trang báo lớn.Giờ phút này ngoài lo lắng ra còn có thể là gì,ngoài lo lắng còn có tức giận,cơn tức giận thật lớn ập đến,khiến cô không tự chủ lao xuống khỏi giường,lấy bộ quần áo thay ra sau đó chạy ra khỏi cửa,cô chạy xuống từ lầu hai, đi thật nhanh ra cổng...bỏ lại Nhã Tịnh ngơ ngát vì không hiểu tại sao nó lại có phản ứng lớn như vậy.Nhã Tịnh nghĩ chắc chắn Tử Anh có gì đó mờ ám với cậu của cô rồi.
Một chiếc taxi dừng trước cổng công ty nhà họ Lãnh.Cô gái xinh đẹp bận bộ váy tiểu thư màu tím nhạt, gió thổi làm bộ váy nhẹ bay,hòa theo làn gió tóc cô cũng bay lòa xòa, gương mặt hiện lên tia sát khí,báo trước một điềm xấu.Cô hướng lên tòa nhà cao ngất kia nhìn một cách thất thường.Hai tên bảo vệ đứng gần đó không khỏi rùng mình.
Tử Anh xăm xăm một mạch tới quầy tiếp tân.Cô hướng mấy nhân viên lớn giọng.
- Kêu tổng tài nhà các người lăn ra đây cho tôi!
Mấy nhân viên đồng loạt sửng sốt,tiếp theo đó là lạnh xương sống.Bọn họ sống mấy chục năm,vào đây làm việc đã lâu,đây là lần đầu tiên nhìn thấy một cô gái lớn tiếng mắng chửi tổng tài bọn họ.Thoạt nhìn qua vị tiểu thư này có phần cao quý,chắc là con gái của tập đoàn nào đó chăng.Một nhân viên liều mạng lên tiếng.
-Thưa tiểu thư,cô có hẹn trước không.
- "Lập tức kêu hắn ra đây cho tôi!'Tử Anh hắn giọng,ngữ khí cao bức người.
Cô nhân viên sợ hãi,chắc phải gọi tổng giám đốc thật,vì cô không giám đắc tội với cô ấy.Nhấc điện thoại cô gọi cho thư kí giám đốc.Bên đây cô thư kí sau khi nghe xong,có mấy phần
kinh ngạt,đi đến cửa phòng tổng giám đốc gõ cữa.
-"Vào!" Giọng nói Lãnh Hàn vang lên,trên tay cầm 1 tờ báo,xoay mặt hướng cửa kính nhìn xa xăm.
-"Giám đốc,có 1 vị tiểu thư tìm ngài,đang lớn tiếng chửi bới bên dưới!"
Lãnh Hàn kinh ngạt,không ngờ nhanh như vậy đã đến đây,còn không xem hắn ra gì,giám chửi hắn,giám làm loạn ở công ty của hắn.Xoay người trở lại đối diện cô thư kí,anh lên tiếng.
-"Mang cô ta lên đây!"
-"Vâng thưa giám đốc!" cô thư kí nói xong cúi người rồi ra khỏi cửa,nhấc điện thoại.
-"Mời tiểu thư đi theo tôi!"Cô nhân viên cung kính.
Tử Anh theo cô ấy,vào thang máy,lên tận lầu 29.Cô không hề biết phía xa kia có một đoàn người lúc nảy đi lướt qua cô,một người đứng đầu trong khoảnh khắc nghe giọng nói cô,nghiêng người nhìn thoáng qua,sau đó tiếp tục đi như chưa từng nghe thấy gì.
Đứng trước cửa phòng giám đốc,cô thư kí cung kính.
-Mời tiểu thư vào!
Tử Anh không do dự đẩy cửa bước vào,trông thấy tên đáng ghét kia ngồi đó,cười như không cười nhìn cô.Liền đi thẳng đến trước mặt hắn.
"phịch" tờ báo trên tay cô quăng lên mặt Lãnh tổng giám đốc.tay còn chỉ vào mặt anh.
-"Đồ đáng ghét kia,anh có biết chuyện lớn rồi không!"
Lấy tờ báo ra khỏi gương mặt đoạt hồn đoạt phách kia.Lãnh tổng gằn từng tiếng.
-"cô chán sống rồi phải không?"liền đứng dậy,bóng dáng cao lớn che khuất cô.
Tử Anh cũng hơi sợ thái độ đó của hắn,cầm lấy tờ báo -"anh nhìn đi,tại anh mà mọi chuyện ra nông nổi này,tại anh mà tôi mất đi món đồ yêu quý,tại anh mà tôi lên báo,bị mọi người đàm tiếu,tại sao anh luôn ám tôi,tôi đã ghây tội gì với anh?"
Nghe thấy những lời kia,Lãnh Hàn càng thêm tức giận,anh là ai,có ai giám mắng chửi anh,ai giám đánh anh,ai giám ném đồ vào mặt anh.Cô gái trước mặt to gan làm càn khiến anh không nhịn được,từng bước áp sát cô.
Tử Anh cảm thấy hắn đang tiếng về phía mình liền lui lại phía sau.người kia tiến 1 bước,cô liền lui 1 bước,cho đến khi cùng đường,cô run run nói.
-"Muốn làm gì?"
-"Tôi còn có thể làm gì cô?" Lãnh Hàn càng tiếng sát,đưa khuôn mặt tuấn mỹ áp sát vào mặt cô.Tử Anh đưa đôi tay chống đỡ,đánh loạn xạ về phía vòm ngực săn chắc kia,giống như 1 đứa trẻ.Lãnh Hàn không khỏi buồn cười ,kề bên tai cô.-"nếu còn không biết thân phận,cô chết chắc!"
Tử Anh dừng lại động tác.giương đôi mắt oán hận nhìn anh.
-"Chuyện này có gì là lớn,tôi không quan tâm!" giọng nói cất lên không cảm xúc của Lãnh Hàn.
Hắn nói không quan tâm,đối với hắn đây là chuyện nhỏ,nhưng đối với cô đây là chuyện lớn ,mà còn là rất lớn.Lỡ như.....lỡ như để cha cô đọc được,cô sẽ chết rất thảm.Cha cô rất khó,quản giáo con cái rất nghiêm khắc,từ nhỏ cô và anh trai không biết bị đánh bao nhiêu,bị quỳ bao nhiêu.Cô rất sợ,cô là người không sợ trời không sợ đất,chỉ sợ một mình cha cô! dù sao cũng là con gái,lại là tiểu thư được nâng như trứng,hứng như hoa từ nhỏ,lúc gặp phải chuyện như vậy,lại bị hắn khi dễ,hiểu lầm,cô nắm chặt tờ báo,nước mắt không tự chủ lặng lẽ rơi....
.....hết....