Khắc Tinh Đáng Yêu

_ Sao rồi? Cuộc sống của cậu tốt chứ?

_ Ờ! Ổn. – Tôi đáp lại câu hỏi của 1 người bạn ở trường cũ.

_ Sao lúc nào cậu cx tiết kiệm lời vậy chứ?

_ Ừm …

_ Thôi. Mình có chuyện phải làm rồi. Tạm biệt nhé!

Tôi gấp điện thoại rồi nằm phịch xuống giường. Cả ngày hôm nay phải sống với tính cách thứ 2 làm tôi mệt chết đi đc. Thế mới nói tôi không thích chuyển trường, chỉ tốn công vô ích mà thôi. Tôi muốn sống với tình cách lạnh lùng và trầm lặng vốn có hơn ( không hiểu sao tính cách tôi nó vậy trong khi ba mẹ tôi rất vui tính). Haizz!! Tôi chán quá đi mất!

“ Reng … reng … “

_ Alô! – Tôi mệt mỏi nhấc máy.

_ Con sống có tốt không? – Nghe tiếng là biết mẹ tôi đang gọi.

_ Có. – Tôi đáp ngắn gọn.

_ Ừm … Vậy … thôi nhé!

_ Ơ …

“ Tút … tút … “

Tôi tròn mắt ngạc nhiên. Cái quái gì vậy?

Tôi thiểu não đi xuống dưới nhà sau 1 hồi “ đấu trang tử tưởng “ về cuộc điện thoại của mẹ tôi.

_ Hả? Nhà vắng người sao? – Tôi lẩm bẩm 1 mình.

Căn biệt thự vắng tanh không 1 bóng người. Oái, trông y như nhà ma vậy …

Bỗng …

“ Lạch cạch … “

Trong không gian yên tĩnh, những tiếng như mở tủ, cậy ổ khóa vang lên ( theo tôi nghĩ) vang lên. Tôi khựng người lại. Những tiếng động phát ra từ nhà bếp. Chẳng lẽ … trong nhà … có trộm? Tôi khẽ rùng mình. Má ơi, trộm đột nhập sao? Lúc này thì tốt nhất là la lên thật lớn để người khác nghe thấy. À mà khoan, căn biệt thự rộng lớn như cái nhà tù thì ai mà nghe thấy cái gì cơ chứ. Chẳng nhẽ đời tôi chấm dứt tại đây ư? Oh, no! Không đc, nhất định không đc. Tôi phải bắt tên trộm này cho bằng đc mới thôi. Hừ, ngươi ở yên đó, ta sẽ bắt ngươi ( Bon: Mơ đi nha cưng!) Máu anh hùng trong người tôi lại nổi lên, tôi hùng hổ đi lấy “ vũ khí “. Trong tay tôi đã có 2 “ vũ khí “ thuộc loại “ xịn “, tôi chuẩn bị bước vào đập chết tên trộm thì bỗng khựng lại. Nhỡ tên trộm đó có vũ khí thì … đời tôi đi tong à. Không đc không đc, bắt đc tên trộm đó rồi hẵng tính. Chẳng may, chỉ là chẳng may thôi nhá, tôi vì bắt trộm mà “ hi sinh “, chắc gia đình này sẽ ghi danh tôi vào lịch sử Nhật Bản với danh hiệu “ Super Girl bắt trộm “ ấy chứ. Oái, trí tưởng tượng của tôi lại vượt quá mức rồi. Bình tĩnh đã. Tôi hít 1 hơi thật dài để chuẩn bị cho “ cuộc cách mạng bắt trộm “.

Đúng lúc ấy …

“ Cạch … “. Cánh cửa nhà bếp mở ra. Bắt đầu!

ঔгєเเ❄๓เภค๓๏t๏➻❥ ঔгєเเ❄๓เภค๓๏t๏➻❥ ঔгєเเ❄๓เภค๓๏t๏➻❥

Truyện này là do 1 con nhóc 2k5 viết nên còn nhiều sai sót mong các senpai chỉ giáo thêm cho mình a ~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui