Khắc Tinh Ở Đâu Đến

Tiểu nhị đồng tình
với Thu Y, hắn rất có mắt nhìn người, hắn vừa nhìn thấy vị cô nương này
thì đã biết nàng tuyệt đối không phải là một nữ tử bình thường.

Vẻ yếu đuối, nhát gan, cuồng loạn vừa rồi chỉ là giả, bây giờ mới là tính
cách thật của nàng, thanh nhã, kiên cường giống như mùa đông rét lạnh.

Chính là vết sẹo xấu xí này...

AiZ! Ông trời luôn không để cho ai quá hoàn mỹ.

"Yên tâm, ta lập tức đi làm."

Rất nhanh, tiểu nhị đã mang nước ấm tới trứơc, điều này làm cho Thu Y rất
cảm kích hắn, mà thật ra hắn cũng bíêt nàng đang cứu tiểu nam hài.

Nàng thật cảm động, lưu lạc đến một thời đại dùng quyền lực chèn ép người
khác, mọi người đều đối xử với nàng không tốt, chỉ có hành động của tiểu nhị này mới khiến Thu Y cảm thấy ấm áp.

Sau khi mang nứơc ấm
tới, đựơc một lúc đại phu cũng tới luôn, cẩn thận kiểm tra trứơc sau,
đại phu nói với nàng: "Cô nương, vết thương trên người đệ đệ của ngươi
là các vết đao, tương đối nghiêm trọng, ta sẽ kê mấy thang thuốc, đây là một ít thuốc mỡ để sau này ngươi bôi cho hắn, nghỉ ngơi một tháng là
đựơc."

Thân thể mà Thu Y tiếp nhận cũng mới chỉ mười tám tuổi,
thực tế nàng đã hai mươi mốt tuổi, đứa bé này thoạt nhìn qua cùng lắm
chỉ mới năm sáu tuổi, làm đệ đệ của nàng cũng hợp lý.

"Cảm ơn đại phu."

Chờ đến khi trong phòng chỉ còn nàng và tiểu nam hài, Thu Y mới vội vàng bê chậu nứơc ấm lại, cởi quần áo dính đầy máu trên người tiểu nam hài.


Khi nào cởi hết quần áo của hắn, hắn mới bừng tỉnh, "Ngươi. . . Ngươi muốn làm cái gì?"

Nhìn bộ dạng của hắn chắc hắn nghĩ nàng có hành động bất lịch sự với hắn,
Thu Y nhịn không được cảm thấy buồn cười."Ta chỉ muốn giúp ngươi lau
người, toàn thân ngươi dính đầy máu, dính đất, ngươi không khó chịu
sao?"

"Không cần ngươi giúp, chờ ta tìm thuộc hạ ta. . ." Tự Long Hồn nhìn tay chân của mình, mới nhớ hắn trúng ám khí.

Bỗng nhiên công lực của hắn hoàn toàn biến mất, hơn nữa còn biến thành bộ
dạng của đứa nhỏ năm tuổi, nếu không phải nhờ vào bộ dạng này, chỉ sợ
hắn đã sớm mất mạng.

Hiện tại hắn và ba thuộc hạ đã mất liên lạc, hơn nữa cũng không nắm bắt đựơc tình hình bên ngoài. . .

Nữ nhân có khuôn mặt xấu xí đang lau người cho hắn, vừa rồi tốt xấu gì
nàng cũng cứu hắn một mạng, hẳn không phải là kẻ thù. Lợi dụng nàng một
chút cũng đựơc, chờ thương thế của hắn tốt lên, sẽ liên lạc với thuộc hạ sau, tuyệt đối phải tìm ra kẻ đã hãm hại hắn! Đến lúc đó, hắn sẽ khiến
cho bọn chúng phải hối hận vì đã sinh ra trên thế giới này.

Nhưng mà, nữ nhân xấu xí này thơm quá, hơn nữa nàng còn dịu dàng lau mặt cho
hắn, tuy rằng hiện tại hắn biến thành một đứa nhỏ năm tuổi, nhưng linh
hồn vẫn là một đại nam nhân hai mươi lăm tuổi.

Bị nữ nhân đụng
chạm tự nhiên sẽ sinh ra phản ứng, hắn giận chính mình, đúng là bị điên
rồi! Nhìn một nữ nhân xấu xí mà cũng có phản ứng?

Sau khi trải qua một số vịêc, hắn không cho phép nữ nhân tới gần hắn.

Hiện tại nàng chạm vào, chẳng qua là vì. . . Bởi vì hắn bị thương, chạy trốn một ngày một đêm, không có thể lực kháng cự nàng. . . Dù sao, cứ coi
nàng như nô tài sai vặt là đựơc rồi!

Nhưng là. . . Tại sao hắn không khống chế đựơc trái tim mình? Trái tim cứ muốn nhảy dựng lên.

Mùi thơm trên người nàng truyền đến lỗ

Mùi thơm trên người nàng truyền đến lỗ mũi của hắn, mùi hương trên người
nàng không giống với các nữ nhân khác, mùi hương trên người nàng là mùi
tự nhiên.

Hắn phát hiện bản thân mình đang chìm đắm trong những cái vúôt ve nhẹ nhàng của nàng. . .

Đợi chút!

"Ngươi sờ loạn cái gì thế?" Hắn vung tay lên, lại không cẩn thận đụng vào chỗ đau, kêu lên một tiếng.

"A! Cẩn thận, đừng để miệng vết thương rách ra." Thu Y vội vàng nói. Vừa
rồi nàng đang thất thần, thật không ngờ khi lau mặt cho hắn xong, nàng
mới phát hiện tiểu nam hài này thật đáng yêu.

Cái mũi khéo léo
hoàn mỹ, đôi môi duyên dáng, còn có một đôi mắt to xinh đẹp, đẹp nhất là làn da trắng mịn của hắn. Vì người cổ đại đều để tóc dài, nên tóc hắn
rối lung tung dính lên mặt, hơn nữa vì chảy máu quá nhiều nên sắc mặt

tái nhợt, lại có bệnh nên trông hắn rất yếu ớt. Nhìn hắn đẹp mắt vô
cùng.

Khiến người ta không nhịn đựơc muốn ôm hắn vào lòng, nói cho hắn bíêt không phải sợ gì cả, nàng sẽ bảo vệ hắn.

"Ngươi thật sự là một nữ nhân tàn nhẫn, cư nhiên nói với đại phu muốn khâu thịt của ta." Hắn phẫn nộ gào thét.

Nàng nở nụ cười, xem ra bề ngoài của tiểu nam hài này tương phản với tính
cách nóng nảy của hắn. Hai tay của nàng cởi quần của hắn ra.

"Ngươi. . .sao lại cởi quần của ta ra?"

"Đừng tùy hứng, người ngươi rất bẩn thỉu và dơ dáy, chẳng lẽ không khó chịu
sao? Để ta lau sạch sẽ, rồi ta sẽ cho ngươi ăn cơm, chẳng lẽ ngươi không đói bụng sao?"

"Không đói bụng." Vừa dứt lời, bụng của hắn truyền đến tiếng kêu như tiếng trống.

Nàng cười to, kiểu cười của nàng làm hắn choáng váng, nhưng lại nghĩ, nếu
không có vết sẹo trên mặt, nàng cũng sẽ là một mỹ nhân. Cuối cùng hắn
lại phải thất thần rồi, nàng đã đạt đựơc mục đích! Cái quần phải chia
lià với chủ nhân của nó một cách tàn nhẫn, bị quăng xuống dưới gầm
giường, thật bất lực.

"Có gì đâu, ngươi là tiểu hài tử, thẹn cái gì mà thẹn?" Thu Y cười, thay hắn lau chùi thân thể.

Hắn, Tự Long Hồn, từ nhỏ đến lớn, hắn chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã như bây gìơ, hơn nữa, nữ tử này cứ cọ qua cọ lại, sờ tới sờ lui chỗ đó của hắn.

Mặt hắn đỏ bừng lên, nhưng nàng lại không giống với mấy sắc nữ hắn từng
gặp, chỉ cần nhìn thấy hắn mấy nữ tử đó đã mê mẩn, thầm nghĩ múôn cùng
hắn trải qua một đêm xuân.

Sau khi lau người sạch sẽ, nàng kéo
cái chăn nhét ở dưới nách của hắn, rồi mới nhẹ nhàng vỗ mặt hắn, sủng
nịch nói: "Ngoan ngoãn chờ ta, ta đi lấy cháo cho ngươi ăn!"

Lúc nàng đứng dậy phải rời khỏi phòng, theo bản năng tay hắn bắt lấy tay nàng. Thật là mềm!

"Có chuyện gì sao?"

Đột nhiên hắn buông tay, rồi xoay mặt ra lệnh, "Nhiều lời! Còn không mau đi? Ta đói bụng rồi."


"Đựơc, đựơc, đựơc, xem ra ngươi cũng giống như ta, bụng no thì tính khí cũng
tốt hơn, đã đói bụng thì ngay cả Ngọc Hoàng đại đế đến đây cũng không
quản nổi."

Chờ nàng biến mất, Tự Long Hồn mới cúi đầu nhìn thân
thể mình. Tại sao hắn lại muốn bắt lấy tay nàng? Hắn có thể xác nhận bản thân không muốn nàng rời đi. Tại sao? Mới ở chung không lâu, hắn cũng
không biết nàng là ai, không rõ lai lịch của nàng, theo cá tính của hắn, loại người không biết rõ ràng lai lịch, tuyệt đối không đựơc tới gần
hắn.

Nhưng mà. . .lúc nàng cười, hắn cảm thấy tim mình đập thật nhanh.

Đang lúc chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, bàn tay không tự chủ đặt lên vị trí trái tim, vừa hay nàng cũng quay trở lại.

"Sao vậy? Ngoại trừ vết đao, trái tim ngươi cũng có vấn đề à?"

"Không có."

Thu Y phát hiện bản thân mình đã cứu một tiểu tử tính khí thất thường, nhưng mà hắn cũng đáng yêu giống một chú chó nhỏ vậy.

"Đến, tỷ tỷ ôm ngươi. . ."

"Ta là nam tử hán đại trượng phu, sao có thể cho một nữ nhân thấp hèn như
người ôm ta, ngươi nghĩ rằng ta là một tiểu hài tử mới ba tuổi sao?"

Nàng cười, suy nghĩ của hắn thật không giống với một tiểu hài tử.

"Đựơc đựơc đựơc, không phải tiểu hài tử ba tuổi mà là một đại ca mới năm tuổi."

Hắn tức giận vì nàng xem hắn là một tiểu hài tử ưa nịnh bợ, đang muốn há
mồm mắng chửi người, lại được bón cho ăn một muỗng cháo nóng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận