Khách Điếm Đại Long Môn

Người xưa nói rất hay: Dân coi ăn là trời.

Người xưa còn nói: Người chết vì tài [1],
chim chết vì mồi.

[1] Tài: ý chỉ tiền tài.

Phương châm của Long Tiểu Hoa là không lãng phí dù chỉ một
đồng xu kiếm được, không chê dù chỉ một miếng thịt đã đưa đến mồm. Người hay chim
đều vậy mà.

Nàng đã từng nghĩ rằng mình có thể sôi sục vì tiền mua dâm
thư và ăn cho no bụng. Đặc biệt là sau khi nàng bị ép làm ni cô suốt mấy ngày,
trạng thái lúc này của nàng là vì ăn, nàng có thể giải quyết bất cứ kẻ nào ngăn
cản. Nhưng không hiểu tại sao hoàn cảnh trước mắt lại khiến cho khẩu vị sau mấy
ngày ăn chay của nàng hoàn toàn thay đổi, nàng chẳng hề thèm ăn như vậy.

Trước mặt nàng là một bàn đầy thịt gà, thịt vịt, thịt cá, bào
ngư, vi cá. Trước mặt nàng lại còn một chiếc mai rùa chứa đầy trứng rùa cài
bông cải xanh như muốn nói với nàng: “Cô nhẫn tâm ăn tôi sao?”.

Cạch! - Đôi đũa rơi xuống. Mặt Long Tiểu Hoa tái mét nhìn thứ
khiến nàng buồn nôn trước mặt.

- Đồ ăn không hợp khẩu vị của Long phu nhân ư?

Giọng nói dịu dàng vang lên bên cạnh nàng. Nàng ngước mắt
nhìn thiếu phu nhân nhà họ Vương đang cười với mình. Khuôn mặt nở nụ cười đoan
trang, kiểu tóc đoan trang, cử chỉ đoan trang, cô ấy đang thay mặt tướng công
của mình bày biện đồ ăn và hỏi nàng màu sắc món ăn thế nào.

- Không đâu. Tôi…

- Phu nhân tôi rất ít khi đến các buổi tiệc nên không được
chu đáo, mong các vị bỏ quá cho. Long mỗ xin mời các vị một chén.

Giọng nói giải vây vang lên bên cạnh nàng. Nàng thở phào nhẹ
nhõm, vội cúi xuống nhặt đôi đũa và nhìn những đôi chân đoan trang của các vị
phu nhân ở dưới gầm bàn. Nàng bỗng nhiên hiểu dụng ý của Mẹ kế đại nhân. Hắn
không đưa nàng đến đây để mở rộng tầm mắt mà hắn đưa nàng đến để xem thế nào là
người phụ nữ thực sự, những người biết gắp thức ăn cho phu quân, cười nhỏ nhẹ
dịu dàng, đến cả chân cũng xếp nghiêm chỉnh. Đó mới là mẫu phụ nữ trong lòng
Long Hiểu Ất.

Nàng chỉ là một động vật giống cái biết đứng thẳng mà thôi.

Hoàn cảnh trước mắt chẳng hề giống với cảnh ăn cơm ở Long
phủ. Những người xa lạ làm nàng hơi mất khẩu vị, lại thêm kẻ đáng ghét cứ nhìn
nàng chằm chằm khiến nàng chẳng muốn ăn chút nào.

Nàng ngồi bên bàn thở dài nhưng lại nghe thấy Vương thiếu phu
nhân dịu dàng uyển chuyển bước đến, hai tay cầm chén rượu nhẹ nhàng nói:

- Thường ngày, tôi hay nghe tướng công nhắc đến ông chủ Long,
là phận nữ nhân không hiểu biết gì chuyện làm ăn nên chỉ có thể mượn chén rượu
cảm ơn ông chủ Long đã chiếu cố cho tướng công của tôi bấy lâu nay. Mời ông chủ
Long cứ tự nhiên. Tôi xin cạn trước. Mời.

- Vương phu nhân quá lời rồi. Vương huynh hơn Long mỗ mấy
tuổi. Theo lý, Long mỗ phải kính phu nhân mới phải. Thường ngày, Long mỗ không
ở trong thành, việc làm ăn đều nhờ có Vương huynh giúp đỡ. Hôm nay, Long mỗ về
cũng là để cảm ơn Vương huynh. Xin mời.

Long Tiểu Hoa nghiêng đầu nhìn Long Hiểu Ất uống cạn chén

rượu. Nàng hoàn toàn không hiểu nét văn hóa của những người làm ăn là gì? Sao
vì một chén rượu mà nói nhiều câu vớ vẩn như vậy chứ? Từ nãy đến giờ, cả một
bàn ăn rất ngon nhưng không ai động đũa cả. Tất cả đều hàn huyên. Từ lúc vào
cửa, hắn dẫn nàng đến chỗ ngồi, nàng cũng không biết mình đã phải đứng dậy bao
nhiêu lần, gật đầu, cúi mình chào người quen của hắn là Vương thiếu gia và phu
nhân. Ngoài ra còn có Từ viên ngoại và phu nhân, ông chủ Trương và phu nhân.

Những người này chẳng liên quan gì đến cuộc sống của nàng,
quen biết làm gì chứ? Nàng không thể nhớ được họ ai là ai. Từ đầu, mắt nàng chỉ
nhìn chằm chằm vào đĩa thịt nha đầu bê lên. Kết quả là nàng phải làm quen mấy
vị thiếu phu nhân này. Nàng nhìn đĩa thịt đó đã được đặt cách xa chỗ nàng ngồi.
Nó được bày trước mặt những vị phu nhân hoàn toàn không có ý định thưởng thức
nó. Họ còn bận mời rượu và hàn huyên với người khác thay tướng công của mình
nên đĩa thịt từ nóng hổi đã trở nên nguội ngắt. Nàng nhìn những kẻ đáng ghét
trước mặt không có động tĩnh gì mà chẳng có hứng ăn uống. Nàng rất muốn về
tranh ăn với Tiểu Đinh, không thì cãi nhau với Tiểu Bính còn hơn.

Nàng chống cằm buồn bã nhìn cái bát không. Một gắp thịt kho
từ bên trái đi đến đặt vào trong bát của nàng. Nàng nhìn Long Hiểu Ất vừa gắp
thức ăn cho mình vừa nói chuyện với một vị viên ngoại. Từ đầu đến cuối, hắn
không hề nhìn về phía nàng mà vẫn nói chuyện một cách rất tự nhiên. Miệng hắn
thốt ra toàn những từ mà nàng không hiểu. Nàng bưng bát, bặm môi, gắp miếng
thịt đang định ăn…

- Xem ra ông chủ Long rất thương yêu phu nhân. Ông chủ Long
cứ giấu mãi phu nhân ở nhà chẳng chịu đưa ra ngoài gặp gỡ. Có phải ông chủ Long
sợ chúng tôi chuốc say phu nhân không? - Vị Vương thiếu gia đó chê cười nói.

Long Hiểu Ất đặt đũa xuống, mỉm cười nói:

- Tôi đâu dám đưa cô ấy đi gặp mọi người. Phu nhân các vị đều
là những người nghìn chén không say, xinh đẹp dịu dàng. Phu nhân tôi không sánh
bằng nên đành để cô ấy ở nhà thôi.

- Vậy sao hôm nay, ông chủ Long lại đưa phu nhân ra ngoài
vậy? - Vương thiếu gia nói, liếc mắt, Vương phu nhân lập tức hiểu ý, rót rượu
cho chồng: - Ồ! Tôi biết rồi. Bản khế ước đó mang tên phu nhân của Long huynh.
Long huynh đưa chủ nhân bản khế ước đó đến gặp chúng ta để sau này chúng ta khỏi
gửi ngân lượng nhầm cửa chứ gì?

- Vương huynh thật biết nói đùa. Lần này Long mỗ đưa cô ấy ra
ngoài vì lo xa thôi, sau này Long mỗ ra ngoài, nếu trong nhà có việc gì thì mọi
người chiếu cố cho phu nhân nhà tôi.

- Hai chữ chiếu cố nghe nặng lời quá. Bây giờ thuế má ở các
nơi đều tăng, chỉ có ông chủ Long mới có tài lực dám bỏ tiền đầu tư lúc này.
Người nói cần chiếu cố phải là tôi mới phải. Nào, nào, nào. Lần đầu gặp phu
nhân nhà ông chủ Long, chén rượu này không thể không uống. Tôi mời Long phu
nhân một chén được không?

- Hả?

Long Tiểu Hoa hoàn toàn không hiểu sao đòn thái cực quyền này
lại đánh vào mình? Nhìn nha đầu bên cạnh vội vàng hiểu ý rót rượu vào chén của
nàng, nàng có chút ngây người. Long Hiểu Ất không hề phản ứng gì. Có lẽ lần
này, nàng không thoát nổi rồi.

Long Hiểu Ất nhếch môi, nhìn chén rượu rót đầy, nhíu mày rồi
liếc nhìn nàng.

Nàng bị cái nhíu mày khó hiểu của hắn làm cho khó chịu, liền
bặm môi. Dù sao phu nhân nhà người ta nghìn chén không say, xinh đẹp dịu dàng,
giỏi xã giao, giúp tướng công tiếp khách, còn nàng thì cái gì cũng không biết,

chỉ là một người vợ cũ ham đọc dâm thư. Tửu lượng của nàng không bằng họ nhưng
một chén cũng không thể làm say chết người được. Uống thì uống. Đến một chén
rượu cũng không uống nổi thì so bì được với ai chứ? Người vợ cũ là nàng đây chẳng
phải sẽ rất đáng trách sao?

Cầm chén rượu, nàng đang định uống thì Long Hiểu Ất ngăn lại.
Hắn giữ tay nàng, nhìn nàng ra hiệu đừng nhiều chuyện, rồi quay sang cười với
công tử nhà họ Vương nói:

- Phu nhân tôi nghịch ngợm. Mấy ngày trước đùa với tôi không
cẩn thận bị ngã. Vết thương trên người còn chưa lành, e là không uống được
rượu. Long mỗ xin thay cô ấy nhận ý tốt của Vương huynh. Xin mời. - Nói xong,
hắn nâng chén rượu lên đang định uống thì bị Vương thiếu gia đó giơ tay ngăn
lại.

- Haizzz! Long huynh à, đây là do Long huynh không đúng.
Huynh cứ đem giấu phu nhân mãi ở trong nhà. Lần đầu, tôi mời phu nhân uống rượu
thì không nên như vậy chứ? Vụ làm ăn này không uống rượu không được. Lẽ thường
là như vậy. Hơn nữa, người ký khế ước với tôi là phu nhân nhà huynh, đâu phiền
huynh uống thay chén rượu này chứ?

- Xem ra hôm nay, Vương huynh có ý làm khó Long mỗ rồi.

- Ha ha! Không giấu gì huynh. Tôi và mấy vị viên ngoại đã
thống nhất. Hôm nay, huynh là nhân vật chính nên đều phải rót rượu cho huynh.

- Thảo nào huynh dẫn phu nhân nghìn chén không say đến giúp
sức. Được rồi. Hôm nay, Long mỗ cam lòng chịu phạt. Vương huynh nói chén rượu
này uống thế nào thì sẽ uống thế đó.

- Nếu Long huynh đã muốn uống thay phu nhân, đây là tình cảm
phu thê nên tôi cũng không tiện nói gì. Nhưng rượu của Long huynh thì Long huynh
không thể không uống đâu đấy.

- Tôi hai chén, huynh một chén?

- Như vậy có được không?

- Xin mời.

Ực ực!

Hai chiếc chén không đặt xuống trước mặt Long Tiểu Hoa. Nàng
ngạc nhiên ngước nhìn Long Hiểu Ất đang liều mạng uống rượu cùng người ta ngay
trên đầu mình. Thường ngày, ở nhà hắn hầu như không động đến một giọt rượu nào,
chứ đừng nói tới uống rượu kiểu này. Hắn làm như vậy càng thể hiện rằng nàng
chẳng được tích sự gì sao? Nàng đâu có nhờ hắn bảo vệ. Nếu hắn không đưa nàng
đến nơi làm ăn thế này thì nàng cũng không phải rơi vào cảnh cần hắn che chở.
Trước tiên là hắn hại nàng, rồi lại cứu nàng. Hành động này có gì khiến người
khác phải cảm động chứ. Không được cảm động, không được không được không được…

- Ông chủ Long, không biết liệu tôi có thể mời Long phu nhân
một chén hay không?

- Hai chén.

Hắn không nói hai lời, lại như trước uống hai chén.

- Long phu nhân thật biết chọn, vị tướng công này bảo vệ phu

nhân khiến tôi vô cùng ngưỡng mộ. Tôi xin mời phu nhân một chén.

- Tôi…

Nàng đang định cầm lấy chén rượu thì bị tay hắn ngăn lại. Hắn
cũng không nói hai lời, lại như trước uống hai chén.

Sau vài đợt tấn công, dường như mọi người đã hẹn nhau không
lần lượt mời qua mời lại như thế nữa. Họ dễ dàng tìm ra được điểm dễ công phá
nhất và lần lượt mời rượu nàng. Nàng giống như vật trang trí trên người hắn.
Nàng nhìn phu nhân nhà người ta cùng chồng song song chén rượu đi mời khách.

Dần dần, nàng đã hiểu ra, bàn rượu này luôn cần đánh gục một
hai đối tượng trọng điểm mới gọi là kết thúc tốt đẹp. Thủ tục mời rượu ban đầu
chỉ là để mọi người thăm dò tình hình đối thủ. Vào lúc then chốt thì họ sẽ hợp
lực tấn công người bị chọn. Điều này không thể gọi là tốt hay xấu, chỉ là một
bàn rượu của giới làm ăn. Nàng đã hoàn toàn ngốc nghếch trở thành mục tiêu cho
mọi người và nàng không hề biết uống rượu chút nào. Nàng cứ tưởng mình không
lên tiếng thì sẽ không bị mọi người chú ý, không ai biết đến nàng và nàng có
thể an toàn qua cửa ải này mà chẳng cần phải nâng chén rượu nào. Nàng cứ tưởng
mình không biết uống rượu thì sẽ không bị người ta ép uống. Nàng cứ tưởng mình
vẫn là thiên kim đại tiểu thư trong khuê phòng, không cần phải chu đáo với
người xung quanh. Kết quả nàng đã dễ dàng để lộ điểm xấu và trở thành trọng
điểm tấn công của mọi người.

Lần đầu tiên tham gia một tiệc rượu xã giao, nàng được chọn
là đối tượng chuốc rượu nhưng người bị hạ gục lại không phải nàng.

Khi Long Tiểu Hoa dìu Long Hiểu Ất bước thấp bước cao ra khỏi
cổng nhà họ Vương thì trời đã tối. Nàng cố gắng nở nụ cười với phu thê nhà họ
Vương, còn giả bộ bảo họ đừng để bụng chuyện chồng trước của nàng bị say, gạt
kẻ hầu lắm chuyện sang một bên, kiên nhẫn tự mình dìu hắn đi. Long Hiểu Ất mặt
đỏ gay được dìu lên xe ngựa. May mà hắn không quá say, chỉ là có chút choáng
váng, phải dựa vào bên cửa sổ xe ngựa. Nàng vén rèm vẫy tay ra hiệu cho người
hầu có thể đi.

Nàng quay đầu lại nhìn Long Hiểu Ất. Hắn giơ tay che mắt chỉ
để hở đôi môi đỏ đang cố gắng thở. Hơi rượu phả ra xung quanh hắn. Hắn chưa bao
giờ say thế này, say đến mức lảo đảo, bồng bềnh, không biết bây giờ là đêm hay
ngày.

Nàng giơ tay ra định sờ lên trán hắn. Chần chừ một lát, nàng
vẫn quyết định kiểm tra xem hắn thế nào. Thường ngày, có giết chết nàng thì
nàng cũng không dám tùy tiện động chân động tay vào hắn.

- Huynh khó chịu lắm hả? Huynh buồn nôn không?

Thực ra, nếu có buồn nôn cũng không nôn ra được cái gì. Cả
một bàn thức ăn gần như không có ai động đến. Bây giờ chắc là bụng hắn đang bị
men rượu làm cho cồn cào.

Hắn lắc đầu, bặm môi vẻ khó chịu.

- Huynh có muốn nói chuyện không? Người ta nói những người
say đều thích nói linh tinh. Có cần tôi nói chuyện linh tinh với huynh không?

Hắn im lặng. Mãi sau hắn mới mở kẽ tay ra, qua khe hở ấy nhìn
nàng đang trông về phía hắn:

- Nói chuyện linh tinh gì?

- Tùy thôi. Huynh muốn nói gì thì tôi đều… có thể tiếp chuyện
huynh được.

- Tốt lắm! Vậy nói chuyện với ta nhé.

- Được thôi. Huynh muốn nói gì đều được mà.

- Nói về cuốn Cha làm xằng quá được không?

- Cái gì?

Nàng trừng mắt nhìn hắn thì bị hắn kéo vào lòng. Nàng còn

chưa kịp phản ứng thì miệng đã bị hắn dùng môi bịt chặt. Một luồng hơi rượu từ
miệng hắn phả vào miệng nàng. Lưỡi nàng còn chưa kịp ngăn lại thì đã bị lưỡi
hắn quấn lấy. Nàng không còn sức lực để chống đỡ hơi rượu ngập tràn khắp miệng
mình.

Hắn từ buông môi nàng
ra, nhìn nàng đang quan sát hắn. Hắn có vẻ không hài lòng, cúi xuống nhẹ nhàng
hỏi:

- Sao muội không nói là kỳ lạ thật?

- Hả? Tôi… tôi… tôi có thấy hơi kỳ lạ. Tại… tại sao huynh lại
muốn…

- Muội không thích ta làm vậy với muội sao?

- Không… Ý tôi là… ồ…

Lại bị hôn một cái, nàng sắp bị hắn làm cho say rồi. Hắn
không thể cứ ngăn không cho người khác chuốc rượu nàng rồi bản thân lại đem hơi
rượu trong miệng mình đầu độc nàng như vậy chứ? Ối! Cái gì bò trên ngực nàng
thế này. Nàng cúi đầu tránh xa đôi môi hắn thì chỉ thấy tay hắn đang lần mò
trên ngực mình. Nàng kinh ngạc nhìn bàn tay tự nhiên như ở chốn không người,
bàn tay đó đang khiêu khích vuốt ve ngực nàng.

- Sao muội không nói là đừng chạm vào muội? - Tay hắn cử động
mạnh hơn, một lần nữa hắn không hài lòng về phản ứng của nàng.

- Tôi… tôi… À phải… phải rồi… Huynh đừng…

- Cả người muội là của ta, có chỗ nào ta không thể động đến
chứ?

- … Tôi… - Nàng thấy câu nói này rất quen…

- Suỵt! Đừng chống cự. Nếu không ta sẽ trói muội lại đấy. -
Tay hắn tiếp tục lần mò xuống eo nàng.

- … - Trời ơi! Rốt cuộc hắn đã nhớ được bao nhiêu câu thoại
có thể khiến nàng tan chảy như vậy chứ?

- Đừng làm hạnh đỏ vượt tường nữa. Ở lại bên ta được không? -
Môi hắn chờn vờn trên cổ nàng.

- Hả? Câu này không có trong cuốn tiểu thuyết đó? - Nàng
ngẩng lên nhìn hắn nhưng chỉ thấy đôi mắt sâu thẳm mà nàng không bao giờ chạm
tới đáy được.

- Muội nói được đi.

- Nhưng mà… - Nàng cúi đầu xuống… Nếu trước đó đều là những
câu nói bừa thì câu này tính là gì…

- Không cho phép nói nhưng, nói được đi. - Hắn nâng cằm nàng
lên, nhìn nàng, liên tiếp ép nàng bơi lội trong đôi mắt sâu thẳm của mình,
không cho nàng dễ dàng vào bờ. Dường như trong nháy mắt, hắn có thể nhấn chìm
nàng vậy.

- … Được…

- Ngoan lắm!

Sau lời khen, miệng nàng lại bị bịt chặt lần nữa. Đôi môi
nàng bị tách ra, cả người đờ đẫn trong lòng hắn. Hóa ra nam nhân uống say sẽ
biến thành cầm thú là sự thật. Nếu không thì sao hắn lại dùng những câu thoạt
trong cuốn tiểu thuyết Cha làm xằng quá để trêu chọc nàng? Lẽ
nào hắn không biết nàng rất thích cuốn sách đó sao? Hắn mê hoặc nàng như vậy,
nàng sẽ không kiềm chế được, nàng sẽ như kẻ phát điên chạy đi mua cuốn Cha,
người ta muốn, rồi cũng bất cẩn nhét vào thư phòng của hắn, rồi lại
đợi hắn say.

Làm sao đây? Nàng càng lúc càng nhơ nhuốc! Nàng biết cả cách
quyến rũ Mẹ kế. Loạn luân với… Mẹ kế sao? Cứu với! Oa oa oa oa!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận