Khách Điếm Đại Long Môn

Sau khi giải trí trưa mùa đông, nữ chủ nhân của phủ Huyên vương và tiểu
thúc tựa vào giá sách trong tiệm sách ngủ. Có lẽ là họ lén lút hẹn hò
quá mệt! Chiếc váy màu phấn hồng của nàng dính đầy bụi bặm, hai chân
duỗi ra, mấy cuốn tiểu thuyết rải trên váy, tay nàng vẫn còn ôm cuốn
sách chưa đọc xong, đầu nàng vô thức nghẹo sang một bên tựa vào bờ vai
Bạch Phong Ninh.

Ông chủ tiệm sách cười, làm phiền đôi cẩu nam nữ dám lén lút gian tình đóng cửa tiệm sách của ông ta lại. Mặt trời đã sớm xuống núi, ông ta dắt ba
con chó đói cứ thấy người mặc đồ trắng là bổ nhào ra đòi cắn xé đi mấy
vòng dạo quanh kinh thành. Ông ta phải tốn mất bao nhiêu công sức mới có thể dỗ cho ba con súc sinh này ăn no. Nghĩ chắc đôi gian phu dâm phụ đã tâm sự với nhau xong, chỉ còn chút lưu luyến chưa nỡ rời xa. Chỉ tội
nghiệp cho cái tiệm sách nhỏ của ông ta.

ST.ENT

Người thiếu phụ mơ màng dụi dụi mắt thì phát hiện mình đang tựa vào vai công
tử áo trắng. Nàng lập tức lúng túng, ngại ngùng kêu lên một tiếng rồi
đứng dậy phủi bụi trên áo váy. Vị công tử áo trắng đó cười lạnh lùng.
Dường như hắn không hài lòng với địa vị chỉ là gian phu của mình, càng
lạnh lùng nhìn cử chỉ vội vã của nàng.

Thiếu phụ vượt tường kéo sợi dây xích chó liếc nhìn bầu trời, giậm chân thình thịch bỏ đi. Trước khi đi còn buông một câu:

- Chúng ta coi như chưa có chuyện gì xảy ra cả.

Vị công tử áo trắng vẫn chưa đứng dậy, bóp bóp bờ vai ê mỏi cả buổi chiều. Hắn nhìn cái bóng thiếu phụ bỏ đi, hỏi ông chủ:

- Ông chủ, ở quý tiệm có cuốn Điều răn nhi nữ không?

- Hả? Có. Đương nhiên là có.

- Bán hết cho tôi.

- Công tử cần nhiếu cuốn Điều răn nhi nữ như vậy làm gì?

- Hừ! - Cái thứ cản trở đường tình của người ta ấy, lại còn có tác dụng khác sao?

- …

- Từ đầu đến cuối, đám nữ nhân chuẩn mực đều đáng ghét! - Hắn buông ra một câu cảm khái rất gian phu.

Hạnh đỏ vượt tường được một nửa, kẻ đứng ngoài mệt mỏi đợi chờ.

Làm nữ nhân thật khó, làm một hiền thê càng khó hơn. Bên kia gian phu còn
đang tức giận về sự phân biệt đối xử của nàng thì bên này lão gia không
tán đồng chuyện đàn ông đợi đàn bà, đã đứng ở cổng nhà Tam điện hạ chuẩn bị nổi khùng.

Thập cửu điện hạ mặc bộ triều phục màu tím sẫm, khoác một chiếc áo choàng
lông màu đen đứng ngoài cổng nhà tam huynh của mình mà không hề bước
vào, vẫn cố đợi người đàn bà của mình đến sau. Cuối cùng, với bộ mặt hậm hực, hắn tựa vào tường, khoanh tay trước ngực trước ánh nhìn của Tam
điện hạ và hai gia đinh đón khách.

Chỉ đến khi nữ nhân khốn khổ kia dắt theo ba con chó thở hổn hển chạy đến
trước cổng phủ, nhìn hắn vò đầu thì điện hạ này mới lạnh lùng hỏi:

- Đi đâu thế?

- Ồ! Thiếp tuyệt đối không làm gì có lỗi với lão gia đâu. - Người đó lập
tức giơ tay lên xua khiến ba con chó đáng thương bị tay nàng kéo theo.
Ba con chó và một người chủ đều im lặng.

Thập cửu điện hạ dùng nét mặt lạnh lùng thẩm vấn:

- … Chẳng hạn như?

- Chẳng hạn như không kìm nén được trước cám dỗ chạy vào tiệm sách đọc
tiểu thuyết, chẳng hạn đọc đến đoạn nhân vật nam làm xong nói “Làm sao
ta có thể có được cả con người muội đây?” thì hưng phấn một chút, chẳng
hạn như không cẩn thận ngủ tựa vào vai người ta, chẳng hạn như…

- Hắn là ai? - Tốt lắm! Đã nói ra câu mấu chốt rồi. Thập cửu điện hạ nhướng mày cười tà ác.

- Ui da! Không phải Bạch…

- Bạch ư ? - Nào, ngoan ngoãn nói tên kẻ gian phu đó ra đi để hắn tiện chém đầu.

- … - Huynh đệ họ hàng đang đợi ở trong. Dù sao cũng nên giữ cho nàng một chút thể diện chứ. Nàng thật sự trong sạch, trong sạch mà. Nàng không
hề làm gì cả. Những ngày này, tinh thần của nàng đều bị giày vò rất thê
thảm. Xin hãy nể mặt nàng mà tha thứ cho nàng, bỏ qua cho nàng đi mà.

- Đừng nhìn ta như vậy. Lão gia ta không chấp nhận đâu. - Thập cửu điện
hạ đẩy kẻ đang vò đầu ra xa. Ánh mắt của nàng khiến cho địa vị lão gia
của hắn càng lúc càng cao.

Hắn đang định giáo huấn cho nàng một bài về điều răn nhi nữ, tiện thể tuyên bố tình yêu mà nàng giành được lúc trước đều không tính, tất cả phải
làm lại từ đầu thì bỗng thấy một chàng trai trẻ dẫn theo một thiếu phụ
trẻ đi về phía họ. Hắn không nói gì, kéo Long Tiểu Hoa đứng đối diện sát về phía mình, liếc nhìn chàng thanh niên đó. Chàng trai có tướng mạo
anh tuấn chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi đang cúi mình chào họ:

- Điệt nhi xin kính chào Thập cửu thúc. Nghe nói Thập cửu thúc đồng ý đến dự yến tiệc, gia phụ rất vui nên đã sớm sai người chuẩn bị yến tiệc
trong đình. Sao Thập cửu thúc vẫn chưa vào thế ạ?

Chàng trai đó gọi thúc thúc rất tự nhiên, chẳng hề cảm thấy lúng túng về việc tuổi tác tương đương. Long Tiểu Hoa không biết phải nói thế nào. Hóa ra Cung Diệu Hoàng không phải đứa cháu duy nhất gọi hắn là thúc thúc. Cháu của lão gia nhà nàng rải khắp thiên hạ ư?

- Ta đang nói chuyện với thẩm thẩm của cháu. Không khí bên trong hơi trầm lắng. Lát nữa bắt đầu rồi chúng ta vào.

Chàng trai đó bàng hoàng. Dường như cậu ta không hề để ý đến Long Tiểu Hoa mà chỉ để ý đến ba con chó săn đang vây quanh Thập cửu điện hạ:

- Điệt nhi nghe nói Thập cửu thẩm một mình đến kinh thành tìm Thập cửu
thúc. Gia phụ thực sự rất khâm phục. Thập cửu thúc có người vợ hiền giúp đỡ chắc chắn vạn sự hanh thông. Đây là tiện thiếp của điệt nhi. - Cậu
ta giới thiệu người con gái phía sau.

Cô nương đó nhích một bước cung kính nói:

- Cháu dâu bái kiến Thập cửu thúc.

- Miễn lễ. - Hắn cúi đầu nhìn Long Tiểu Hoa đang chăm chú nhìn cô nương đó mà nói:

- Đây là Thập cửu thẩm của các cháu.

Bị gọi tên, Long Tiểu Hoa ngây người nhìn cô gái rõ ràng còn lớn hơn nàng
vài tuổi. Nàng cảm thấy vai vế này khiến mình choáng váng. Cô nương đó
liếc nhìn ba con chó đeo làn rau rồi nhìn Long Tiểu Hoa ăn mặc chẳng có
gì đặc biệt thì nhỏ nhẹ nói:

- Cháu dâu bái kiến Thập cửu thẩm.

- Ờ… Thiếp có cần nói gì không? - Thấy người ta cung kính như vậy, nàng
không biết nên phản ứng thế nào, chỉ ngẩng đầu nhìn lão gia nhà mình.

Long lão gia bỗng bật cười đẩy vai nàng an ủi:

- Nàng muốn nói gì thì cứ nói đó. - Nàng cũng không cần phải cung kính với cháu trai và cháu dâu mà.

Muốn nói gì thì cứ nói đó ư? Trưởng bối nhận lời chào đều nói:

- Ái chà! Ngoan lắm, ngoan lắm! Không cần đa lễ. Ha ha ha ha! - Long Tiểu Hoa nở nụ cười nói.

Ồ! Tại sao nàng lại cảm thấy cô nương đó đang nhìn nàng tức tối nhỉ? Nàng
không hề để ý chuyện cháu dâu hơn mình vài tuổi mà. Lại còn trừng mắt
nhìn nàng nữa chứ. Hay dở mặc kệ, trong tay nàng có ba con chó, không nể mặt nàng cũng không được.

- Thập cửu thúc và Thập cửu thẩm vào trong sớm nhé. Điệt nhi xin phép cáo lui. - Chàng trai nói xong bèn dẫn tiện thiếp của mình cáo lui.

Đến khi họ bước vào cổng phủ, hắn mới buông nàng ra nói:

- Có thấy vui không?

- Có gì vui đâu? - Nàng chớp chớp mắt không hiểu ý hắn.

- Yến tiệc nhà Tam điện hạ ấy. - Hắn chỉ ngón tay cái về phía cổng phủ đó, nhếch môi nói.

- … Còn có ai lớn hơn hắn gọi thiếp là thẩm thẩm không?

Hắn gật đầu.

- … Còn có cô nương nào trừng mắt khó chịu khi phải gọi thiếp là thẩm thẩm không?

Hắn từ chối trả lời.

- Lão gia sẽ che chở cho thiếp chứ? - Hắn sẽ không vứt nàng vào thế giới
cá lớn nuốt cá bé tàn khốc này chứ? Hắn sẽ bảo vệ cành hạnh nhỏ này chứ?

- Nếu không thì nàng nghĩ nàng đứng bên ta làm gì? - Hình thức chăm sóc
theo kiểu người cha của hắn không hề thay đổi. Không che chở cho nàng,
lẽ nào hắn lại để nàng một mình dắt ba con chó lao vào khiêu chiến với
buổi yến tiệc hoàng gia?

Hắn liếc mắt nhìn nàng, bỗng hắng giọng nói:

- Nàng phải chấp nhận một điều kiện. Nếu không, đừng nói là che chở cho
nàng, dù cả bốn bông hoa các nàng bị gặm sạch xương thì lão gia cũng mặc kệ đấy.

- … - Lão gia không có tình yêu, đã ngược đãi nương tử lại còn ngược đãi cả vật nuôi: - Điều kiện gì?

Hắn trầm giọng nói:

- Không được nói lão gia ta không đáng yêu bằng Long Hiểu Ất. - Còn dám nói thì ta sẽ ngược đãi nàng đấy.

- Vâng thưa lão gia… - Bóng tối trong lòng lão gia vẫn còn rất nặng nề.

Nàng nhích những bước nhỏ cùng lão gia với vẻ mặt hài lòng bước vào cổng phủ Tam điện hạ. Thập cửu thẩm tràn đầy sức xuân giá đáo. Mọi người đều hân hoan đón mừng.

Long Tiểu Hoa được dẫn vào một gian sảnh đường rất lớn. Vừa bước vào cửa, nàng đã nghe thấy tiếng cười ngạo nghễ quen thuộc.

- Thập cửu thúc thật hơn người. Tất cả mọi người đều đang đợi Thập cửu thúc đấy ạ.

Cung Diệu Hoàng cầm đôi đũa sốt sắng. Mọi người trong phòng đều không dám vô lễ, chỉ có hắn là cầm đũa gõ vào bát phát ra những tiếng “keng keng”.

Long Tiểu Hoa dùng ánh mắt thân thiện của người thím chào hắn. Dù sao ở đây
nàng cũng chẳng quen ai, chỉ có thằng cháu đáng yêu này là coi như quen
biết nàng thôi. Nhưng hắn hoàn toàn không nể tình cũ mà vẫn nở nụ cười
ngạo nghễ như trước, làm như không quen biết nàng.

Thấy ánh mắt của Cung Diệu Hoàng không hề hữu hảo, Long Tiểu Hoa bặm môi,
kêu thầm trong lòng. Lão gia ơi, trừng trị hắn đi. Đó đúng là kẻ khốn
không biết tôn trọng hoàng thẩm mà.

Thập cửu điện hạ không phải đang chơi trò đoán ý với Long Tiểu Hoa, nhưng
đứa cháu của hắn thực sự quá xấc xược, ngay đến Tam điện hạ còn phải
nhún nhường trước một hoàng tử mang tiếng xấu như hắn, vậy mà thằng cháu đó lại dám nhăn nhó mặt mày bất mãn cái gì chứ?

- Nếu Diệu tiểu vương gia không muốn đợi thì có thể bắt đầu trước. Tiểu
bối háu đói thì trưởng bối không trách tội. Diệu tiểu vương gia cứ bắt
đầu đi, thúc thúc ta không để ý đâu. - Trẻ con không được cho ăn no sẽ
gây chuyện nhưng được ăn no rồi sẽ ngoan ngoãn vâng lời, rất đáng yêu.
Hắn hiểu được điều này qua tiểu nữ ở bên mình.

Tam điện hạ nở nụ cười khó xử. Hai người này tuy cứ thấy nhau là tranh cãi
nhưng trên triều thì bọn họ như thể rắn chuột cùng hang vậy, từ tích trữ lương thực, luyện binh, điều quân biên cương, xử tội Hữu tướng, đến
chỉnh đốn các bè đảng phe phái trong triều đình, đều do một tay bọn họ.
Tới cả việc tuyển chọn hiền tài năm nay, hai người cũng chẳng hẹn mà
cùng trọng thị nhân tài văn chương trẻ tuổi nhưng luôn cự tuyệt làm quan - Bạch Phong Ninh. Điều này rõ ràng là muốn lôi kéo nhân sĩ giang hồ để củng cố thế lực. Lại nói, bọn họ là thân quyến, mối quan hệ có thể coi
là huynh đệ, thúc thúc tiểu điệt thân thiết. Khi Thập cửu điện hạ vừa
mới về kinh, chẳng hề để ý đến ai, mà chỉ kéo Cung Diệu Hoàng đi coi hát kịch ở khắp các nơi trong kinh thành. Như vậy cho thấy giao tình của
hai người bọn họ rất sâu đậm. Nhưng chuyện ném tú cầu chiêu thân mà Thập cửu điện hạ đề xuất rõ ràng là làm mất mặt Diệu tiểu vương gia. Tiểu
quỷ này lúc nào cũng coi trọng thể diện, bị một vố như vậy, trong lòng
hắn e rằng đã muốn xẻ thịt lột da Tiểu Thập cửu rồi. Hai người này vừa
là bạn vừa là thù, có lúc thì đấu đá lẫn nhau cho người ta xem nhưng sau lưng lại cùng chỉnh đốn người khác, có lúc thì tỏ vẻ thái bình nhưng
bên trong lại đang ăn miếng trả miếng. Đúng là những kẻ lòng dạ khó dò.
Thế lực của hai bên hiện nay đang rất cân bằng, tốt nhất không nên đắc
tội với bên nào cả.

- Khà khà! Thập cửu thúc của cháu đã nói chuyện với Thập cửu thẩm ở bên
ngoài nên vào muộn. Haizzz! Hôm nay, cháu có dẫn cháu dâu đến ra mắt ta
không?

Cung Diệu Hoàng vừa nghe đến hai chữ “cháu dâu” thì vứt đũa xuống bát kêu đánh “keng”. Hắn lẩm bẩm:

- Loại nữ nhân hai mặt, qua cầu rút ván thì có gì hay ho chứ? Xì!

Thập cửu điện hạ cười, không nói gì chỉ dùng ánh mắt châm chọc hắn: “Tiểu
quỷ chết tiệt! Ngươi tiếp tục lẩm bẩm đi. Tiểu nữ của ta thì chỉ có ta
được coi thường thôi. Không đến lượt ngươi nói này nói nọ”.

Cung Diệu Hoàng không lớn tiếng nhưng Tam điện hạ ngồi bên cạnh vẫn nghe rõ
mồn một và thấy nét mặt của Thập cửu điện hạ không vui, bèn nói:

- Thập cửu thẩm đâu?

- Thưa phụ thân, Thập cửu thẩm đang ở trước mặt người đấy ạ. - Con trai
Tam điện hạ vội vàng nhắc nhở cha mình. Đừng có có mắt mà không thấy
Thái Sơn. Chức vị của Thập cửu thúc rất cao, tốt nhất là mọi người đừng
nên có ý kiến gì.

Tam điện hạ căn bản không còn trẻ, cũng gần năm mươi tuổi rồi, mắt không
còn tinh nữa. Trước mặt đột nhiên xuất hiện nhiều vật thể, ông liền bắt
đầu đánh giá chúng từ dưới lên trên, nhưng ánh mắt không nghi ngại của
ông vừa liếc xuống, thì lập tức nhìn thấy ba con chó đang thè lưỡi, nhỏ
dãi nhìn trừng trừng về phía mình, vẻ hung hãn của chúng dường như đã
dọa ông đến hồ đồ.

- Đây đây đây đây, Thập cửu, đây là Vương phi của hoàng đệ ư? - Trò đùa gì thế này?

- Hì hì! Tam điện hạ, chúng không phải. Tiểu thiếp… tiểu thiếp mới là
nương tử đã chính thức bái đường cùng Huyên vương gia… Hì hì hì!... -
Long Tiểu Hoa lần đầu cảm thấy địa vị của mình thật cao.

- Ồ ồ ồ! Đúng là chủ vật giống nhau. Không tồi, không tồi. Đều rất nhanh
nhẹn! - Tam điện hạ cười, ngước mắt lên nhìn mãi mới phát hiện ra các
huynh muội của mình ở đâu. Long Tiểu Hoa vẫn nở nụ cười.

Cung Diệu Hoàng chống cằm không nói tiếng nào. Mắt mũi Tam bá bá của hắn bây giờ quá kém rồi. Nhanh nhẹn ư? Hoàn toàn không nhanh nhẹn chút nào.
Hoàng thẩm bất tài, không đức hạnh, phong tình của hắn chẳng qua chỉ có
đôi môi mềm mại đáng yêu, thích đọc tiểu thuyết và thích bĩu môi khi ấm
ức mà thôi…

- Điệt nhi, ngươi nhìn hoàng thẩm đủ chưa vậy? Ngươi nên đi mời trà hoàng thẩm cho phải đạo hiếu chứ. - Thật to gan! Cháu dám nhìn hoàng thẩm của mình ngay trước mặt thúc thúc. Hắn cảm thấy nàng có gì đặc biệt khiến
thằng cháu phải chăm chú nhìn như vậy đâu.

- Phải phải phải. Diệu tiểu vương và con trai ta nên đi kính trà Thập cửu thẩm của chúng. Đây là lễ nghĩa. Đúng rồi, đúng rồi. Người đâu, dâng
trà. - Tam điện hạ cười gọi kẻ hầu nhà mình. Mắt ông không tốt lắm nên
đương nhiên không nhận ra bộ mặt lạnh tanh của Cung Diệu Hoàng.

Ồ! Để một tên tiểu quỷ đã từng hôn nàng đến mời trà nàng ư? Một cảm giác
thật loạn luân! Long Tiểu Hoa đang định giơ tay từ chối thì nghe giọng
nữ nhi ngồi ở bàn khác bên cạnh mình lên tiếng. Đó chính là vị cháu dâu
mà nàng đã gặp ở cổng.

- Công công[1] , người đừng quá tốt bụng như vậy. Vị Thập cửu thẩm này có bản lĩnh lắm
đấy. Thập cửu thẩm đã giành tú cầu trong buổi ném tú cầu kén vợ của Diệu vương gia. Không phải chính Thập cửu thẩm đã ném chồn hôi làm loạn nơi
đó sao? Hôm đó là đi giành tú cầu của Diệu vương gia, hôm nay lại đến dự tiệc của người, hại con dâu không biết nên gọi là thím hay chị em dâu
nữa…

[1] Công công: cha chồng.

Long Tiểu Hoa chớp chớp mắt. Nàng luôn chỉ thích đọc tiểu thuyết, người
trong nhà lại không nhiều nên nàng chẳng có khái niệm gì về vai vế và
tôn ti cả, còn cúi đầu cười ha ha như thể vừa được người ta khen ngợi
vậy, đối với việc bản thân suýt nữa đã làm việc trái luân thường, lại có vẻ rất đắc ý, trong đầu đang chuẩn bị một loạt những cử chỉ lời nói
khiêm nhường. Nhưng những lời nói vừa rồi của người đàn bà kia, khi vào
tai Long Hiểu Ất và Cung Diệu Hoàng lại giống như những câu nói dị
thường chói tai, không biết tốt xấu. Đối với kẻ chỉ suốt người thích đọc sách vớ vẩn ấy, hai người bọn họ chẳng hẹn mà đều si mê tới mờ mắt rồi, liền lạnh lùng quét mắt về phía nữ nhân ăn nói quàng xiên kia.

Cung Diệu Hoàng còn trẻ nên trầm lặng không phải là phong cách hành sự của
hắn. Có gì không thoải mái là Tiểu vương gia hắn liền nói ra ngay:

- Hừ! Nếu đường tẩu không muốn mời trà, tiểu vương cũng không hề có ý
kiến gì. Nếu đường tẩu muốn gọi là chị em dâu, tiểu vương cũng càng
không có ý kiến. Chỉ có điều nên nể mặt Thập cửu thúc. Hơn nữa, thứ tự
lớn bé, tôn ti rõ ràng, chỉ e dù thế nào đường tẩu cũng không thoát được chén trà này đâu. - Diệu tiểu vương gia hắn là quan nhất phẩm, địa vị
cao quý hơn nhà chồng cô ta nhiều. Hắn chỉ cần chỉ ngón tay cũng đủ
khiến cô ta khó mà chống chọi nổi.

Tuy khó có thể đạt được mối quan hệ đồng minh trong đối ngoại với Cung Diệu Hoàng, nhưng cụm từ “Chị em dâu” kia cũng khiến cho Thập cửu điện hạ
phải hứ một tiếng, quét mắt nhìn cô cháu dâu đó lạnh lùng nói:

- Tam ca, con dâu huynh đúng là cần được dạy dỗ đấy. Đâu đến lượt tiểu
bối xen vào lời của trưởng bối. Tuy Thập cửu thẩm trẻ tuổi, không hiểu
chuyện nhưng cũng được dạy dỗ cung kính, biết thế nào là coi phu quân
như trời, tôn trọng nhà chống, đâu có thiếu quản giáo, ăn nói linh tinh, xen vào lời trưởng bối. Hứ…

Hắn vừa hứ tiếng cuối cùng, vừa đẩy ghế của mình tới sát chỗ ngồi của Tam
điện hạ, liếc nhìn Long Tiểu Hoa, cái kẻ đang hoan hỷ trong lòng vì biểu hiện “nghĩ một đằng nói một nẻo” của hắn, thản nhiên nói:

- Còn ngây ra đó làm gì? Mau lại hầu hạ đi. - Đây là lúc thể hiện mình là người vợ đức hạnh mà.

- Ồ ồ ồ! Lão gia dùng trà đi ạ. - Long Tiểu Hoa vội vàng vừa bưng chén trà, vừa mở nắp ra thổi rồi đưa cho đại lão gia hắn.

Long lão gia không hề nhìn vợ mình mà chỉ cao ngạo nhận chén trà, làm bộ
nhếch môi, đặt chén trà xuống. Tam điện hạ dường như hiểu được ý hắn…
“Nếu tam ca không đứng ra phân xử rõ ràng thì Thập cửu đệ cũng không nói gì. Chỉ có điều nếu đã không có thứ tự lớn bé thì sau này đừng trách
Thập cửu đệ”.

Độc địa thật! Một câu nói “Trưởng bối nói chuyện, kẻ nhỏ chớ xen vào”.
Không chỉ con dâu mình bị chặn mà đến cả cháu trai Diệu tiểu vương gia
cũng không thoát. Rốt cuộc họ có phải cùng một phe không, thật khó xác
định nổi.

Để không khí hài hòa trở lại, Tam điện hạ ho một tiếng, rồi bắt con dâu
mình về phòng tự ăn năn. Ông lệnh cho cô ta phải đọc lại cuốn Điều răn nhi nữ đặt dưới đáy hòm. Không được quên, sau này khi có Thập cửu điện hạ và
Diệu vương gia thì không được nói xen vào. Đây là hai người có thế lực
uy hiếp người khác. Nếu khiến họ nổi giận thì một người ép vai vế, một
người ép địa vị, cả hai đều rất nguy hiểm.

Cái gọi là một người đắc đạo, gà chó thăng thiên đúng là rất tốt. Long Tiểu Hoa cảm thấy địa vị của mình được nâng lên. Về cơ bản không có ai dám
bắt nạt nàng. Đến cả Hà Hoa, Cúc Hoa, Mai Hoa cũng được mọi người đối xử tử tế, chia cho chúng ba cái bát. Chúng nằm dưới chân nàng đợi nàng thi thoảng cho chúng những đồ ăn ngon. Chỉ là nàng ngồi cách phu quân mình
hơi xa một chút nên món gì nàng thích đều phải tự gắp lấy, không được
tiện cho lắm.

Đúng là ra ngoài ăn uống phiền phức thật. Nam nữ phân bàn. Nàng nghiêng đầu
nhìn phu quân. Hắn đang cười nói đáp lại mọi người và từ chối mấy chén
rượu mời. Ngoài ra nàng cũng không thể không để ý đến Cung Diệu Hoàng.
Hắn đang tỏ thái độ “Tiểu vương đâu thèm để ý đến cô”. Hắn cầm đũa,
ngẩng đầu, tình cờ gặp ánh nhìn của nàng thì trừng trừng nhìn nàng. Đôi
mắt hắn rõ ràng là mang đầy oán hận, cộng thêm cái nhếch môi của hắn
nữa, khuôn mặt ấm ức nhìn thẳng về phía nàng như thể nàng đã làm rất
nhiều chuyện có lỗi với hắn vậy…

“Tôi làm chuyện gì có lỗi với Vương gia sao?”, nàng đáp lại ánh mắt khó hiểu của hắn. Tuy nàng không giành được tú cầu cho hắn nhưng tốt xấu gì thì
cũng khơi gợi được lòng trắc ẩn hiếm có của phu quân, ra tay giúp hắn
duy trì thời hoàng kim độc thân của mình. Trước khi đi, nàng có lấy thứ
gì của nhà hắn sao?

“Cô nói xem, cô đã lấy đi thứ gì?”, hắn liếc mắt lườm nàng, định tội cho nàng mà không cho nàng cơ hội giải thích.

Hả? Nàng đang cắn đũa suy nghĩ thì vị đại thẩm đứng sau luôn chăm sóc nàng lại gắp đồ ăn vào bát nàng.

- Thập cửu đệ muội[2] . Đây là những món ăn do đầu bếp nhà ta tự tay làm đấy.

[2] Đệ muội: Em dâu.

- Ồ! - Nàng không để ý đáp một tiếng nhưng vẫn đang nghĩ xem mình đã lấy gì của phủ Diệu vương.

- Món tim lợn sốt muối này rất ngon. Muội nếm thử xem.

- Vâng.

- Thập cửu đệ muội, muội không thích ăn tim lợn sao?

- Muội muội muội muội… - Nàng nhìn trong bát mình có rất nhiều món ăn
ngon, vội vàng quay sang bàn lớn của đám đàn bà, không dám quay đầu lại
nhìn lén nữa, nhưng có ánh mắt cứ chòng chọc nhìn từ gáy đến sống lưng
nàng mà không hề khách sáo. Ánh mắt đó ép nàng ngoái đầu lại tiếp tục
đối diện với ánh nhìn của hắn. Điều ấy khiến nàng ngồi không yên, đầu óc quay mòng mòng, nhích mông liên tục.

- Đệ muội ăn cơm cùng chúng ta không thoải mái lắm sao? - Vị phu nhân bên tay phải nàng quét ánh mắt nhìn bộ dạng vặn vẹo của nàng, cười hỏi.

- Muội… - Nàng đang định đáp lại thì bị cô gái có tuổi tác tương đương ngồi đối diện cướp lời:

- Nhị biểu tỷ, điều này không phải là quá rõ ràng sao? Cô ấy không phải
là người kinh thành, chỉ e chưa từng đến những nơi như thế này, cảm thấy không thoải mái là điều chắc chắn mà.

Ồ! Lại bắt nạt nàng ư? Nàng cắn miếng tim lợn, không thèm đáp trả. Ngược
đãi bằng lời nói đối với nàng căn bản chẳng đau đớn gì. Nàng đã luyện
tập rất nhiều ở thành Đồng Khê rồi.

Vị nhị biểu tỷ là vợ hai của Lục điện hạ khoảng trên dưới ba mươi tuổi. Bà cả của Lục điện hạ ngồi bên cạnh không thích nói chuyện mà chỉ tập
trung vào ăn. Long Tiểu Hoa không hiểu nổi hai người vợ không phân lớn
bé ngồi cùng một bàn tiệc thì cảm giác sẽ thế nào? Tóm lại là ít nói thì sẽ ít sai. Vai vế lão gia nhà nàng loạn linh tinh đã là đủ rồi. Đại
thẩm là chị dâu của nàng. Người bằng tuổi thì là cháu dâu của nàng. Vì
quá khó hiểu nên nàng đành cúi xuống chăm sóc cho ba bông hoa quý nhà
mình. Hôm nay có không ít tiểu thư mặc đồ trắng khiến chúng nổi điên lên làm người chủ như nàng cũng khó xử.

Nhưng vị nhị biểu tỷ đó có vẻ rất có duyên với nàng, luôn muốn bắt chuyện cùng nàng:

- Thập cửu đệ muội là người ở đâu vậy?

- Thành Đồng Khê ạ.

- Thành Đồng Khê ở gần biên giới ư? - Cô ta nhìn Long Tiểu Hoa đang cho chó ăn thì lại hỏi: - Nhà muội kinh doanh gì vậy?

- Nhà muội ư? Mở khách điếm ạ.

- Chỉ là mở khách điếm thôi sao?

- Vâng. Đệ nhất khách điếm ạ. - Nàng không hài lòng với từ “chỉ là” nên đã bổ sung thêm chữ “Đệ nhất” vào.

- Hóa ra là vậy. - Vị thẩm thẩm đó cười nhạt, nhếch môi: -Một mình đuổi theo Tiểu Thập cửu vất vả lắm nhỉ?

- Ồ! - Chữ đuổi theo đó là ý gì? Nghe cứ như là bị người ta vứt bỏ không
cần nữa vậy. Có điều dù sao cũng không vất vả chút nào. Nàng được ngồi
xe miễn phí, chỉ là hy sinh một chút nhan sắc, bắt mấy con chồn hôi,
giành tú cầu và bị phu quân bắt về thôi. Phu quân nàng rất đáng yêu!

- Muội và Tiểu Thập cửu thành thân bao lâu rồi?

- Ồ… bảy, tám năm rồi ạ. - Ở riêng bảy, tám năm. Cô độc bảy, tám năm. Bị ngược đãi bảy, tám năm.

- Muội… xuất giá từ lúc còn nhỏ như vậy sao?

- Đúng vậy. - Không chỉ là nhỏ như vậy đã lấy chồng mà lúc đó vẫn còn tè dầm cơ.

- Thảo nào. - Cô ta xoa xoa ngực để lấy lại bình tĩnh. Bỗng một tay cô ta kéo Long Tiểu Hoa, còn tay kia chỉ vào cô gái đối diện nói; - Đó là
tiểu muội nhà ta. Tên là Liên Nguyệt. Muội thấy thế nào?

Nàng nhìn cô nương ngạo mạn đó. Dường như cô ta coi thường người ở dưới quê, còn bịt mũi coi khinh mùi của ba bông hoa quý nhà nàng:

- Ồ! Không tồi.

Đối tượng có độ đáng ghét không tồi. Cô ta mặc bộ váy trắng màu ánh trăng.
Nếu không phải là đang ngồi thì có lẽ gió sẽ thổi tung váy của cô ta
lên. Xì! Thật chẳng ra gì. Cùng là máu trắng nhưng bạch mã hoàng tử mặc
rất đẹp còn cô ta thì trông thật không thuận mắt. Xì! Nàng chẳng muốn
cho ba bông hoa quý ăn nữa, lát nữa nàng sẽ thả chúng ra cho chúng đi
cắn người. Hà Hoa, Cúc Hoa, Mai Hoa, đừng ăn nữa. Lát nữa chúng mày sẽ
có đồ ăn ngon.

Khoan… khoan đã. Sao đột nhiên lại giới thiệu cô nương áo trắng đó với nàng
chứ? Ồ! Nàng bỗng có một linh cảm không hay. Tình tiết này rất giống với một đoạn trong tiểu thuyết…

- Hay là để tiểu muội của ta cùng muội hầu hạ Thập cửu điện hạ nhé.

- Xì! - Quả nhiên là thế mà. Đúng là đoạn nạp thiếp kinh điển.

- Thế lực nhà đệ muội quá yếu mỏng, lại từ thành trì biên cương xa xôi
đến kinh thành nên chắc chắn có nhiều thứ không hiểu. Liên Nguyệt từ nhỏ đã thông minh, tinh thông cầm kỳ thi họa…

- … - Á á á! Bệnh thần kinh cầm kỳ thi họa lại xuất hiện rồi. Có điều
kiện như vậy sao không đi tìm bạch mã hoàng tử mà hợp thành đôi, lại
chạy đến tranh giành hầu hạ một người với nàng chứ? Phu quân của nàng là gian thần. Danh tiếng rất xấu! Có biết gian thần là gì không? Chính là
kẻ xấu mà cuối cùng sẽ bị bạch mã hoàng tử trừng trị đấy. Không hợp với
cô ta đâu. Nguyên tắc của nàng rất rõ ràng, kiên quyết không làm tiểu
thiếp, kiên quyết không bỏ gian thần.

- Gia phụ ta là quan nhị phẩm, đương nhiên ta nghĩ đệ muội là người độ
lượng sẽ không ức hiếp tiểu muội. Tuy rằng cùng là chính thê nhưng sau
này tiểu muội vẫn phải gọi đệ muội là tỷ tỷ thôi.

- … - Khốn kiếp! Quả nhiên là vậy. Mục tiêu của cô ta vẫn là không làm
tiểu thiếp mà làm chính thê. Thế lực nhà cô ta thì có gì ghê gớm chứ?
Còn nàng thì sao? Cũng giống như chính thê của Lục điện hạ lặng lẽ ngồi
ăn sao? Muốn làm mai mối cho tiểu muội của mình ư?

Nàng khó chịu, ấm ức liếc qua vị nhị phu nhân:

- Nhất định phải như vậy sao?

Cái trò khủng bố, phá hoại hạnh phúc gia đình này phải lập tức dừng lại, lập tức dừng lại!

Thấy nàng có vẻ không tình nguyện, nhị phu nhân cũng không vội, chỉ cười lạnh lùng:

- Câu nói này của muội cứ như chị dâu ta đây ép muội để Liên Nguyệt vào
nhà vậy. Có lẽ muội không biết. Tiểu nữ của Hữu tướng đã bị Thập cửu
điện hạ nhốt vào cung. Vị tiểu thư đó là mỹ nhân có tiếng ở kinh thành
và cũng là người có sức hấp dẫn bậc nhất.

- … - Đúng vậy. Ném muội muội vào tay ác bá cưỡng ép tiểu thư khuê các mà cô ta có thể yên tâm được sao?

- Đàn ông đều như vậy. Cứ thấy mỹ nữ là khó mà cưỡng lại được. Để tránh
Thập cửu điện hạ có người khác chi bằng hãy chấp nhận tiểu muội nhà ta
cùng hầu hạ Thập cửu điện hạ. Như vậy còn hơn là phải đi đấu tranh với
con hồ ly kia.

Hay đấy! Bức ép cưỡng đoạt, ngược luyến tình thâm, có con trước hôn nhân? Tốt nhất hắn chớ có như vậy!

- Ta không nói Thập cửu đệ là người háo sắc. Chỉ là Thập cửu mẫu phi là
tuyệt sắc giai nhân của hậu cung, danh tiếng đồn khắp bốn phương. Thêm
nữa, Thập cửu đệ tướng mạo hơn người, khó tránh khỏi nhiều người để ý.
Nếu đệ muội muốn giữ chân Thập cửu đệ, chi bằng…

Ý tứ chính là nói nàng giống như bông hoa nhỏ bé hèn mọn nở bên cạnh bông hoa mẫu đơn, khiến hoa mẫu đơn bị kìm hãm không thể phát triển tốt. Xì! Vừa rồi chẳng phải vị Tam điện hạ kia đã khen ngợi nàng nhanh nhẹn hoạt bát sao, một cô nương hoạt bát trẻ trung như vậy làm gì có chuyện không xứng với tướng mạo và khí độ của Thập cửu điện hạ chứ. Hoa mẫu đơn và
bông hoa nhỏ rõ ràng rất xứng đôi mà, là trời sinh một cặp đấy.

- Đệ muội…

Soạt!

Long Tiểu Hoa đứng lên khiến nhị phu nhân hoảng hốt nghĩ rằng nàng không
vui. Thấy cô nương quê mùa trước mặt đột nhiên nổi giân, hành động vô
lễ, Liên Nguyệt kia lập tức nhướn mày lên nhìn nàng, cho rằng một cô
nương như nàng thật sự không thể cải tạo nổi. Nàng liếc nhìn hai tỷ muội nhà đó, bỗng cười phá lên:

- Lão gia nhà muội nói ghét nhất là những người đàn bà lắm lời, chưa được sự đồng ý mà đã tự tiện lo chuyện của người khác… Để muội đi hỏi giúp
hai người nhé.

Vị nhị phu nhân vừa nghe thì sắc mặt dịu lại, chỉ cảm thấy nàng rất e sợ Thập cửu điện hạ, liền xua tay cười nói:

- Đệ muội thật hiểu chuyện. Chuyện này đúng là nên nói với Thập cửu một
tiếng. Chỉ có điều ta tôn trọng muội nên muốn nói với muội trước. Khi về phủ, muội có thể bàn lại với Thập cửu cũng được.

- Không cần đâu. Muội rất hay quên. Bây giờ muội sẽ đi hỏi lão gia giúp
tỷ luôn. - Nói xong, nàng rời khỏi chỗ ngồi, chạy đến trước mặt Thập cửu điện hạ, đá ghế hắn một cái rồi thì thầm một hồi.

Thập cửu điện hạ ngẩng lên nhìn vẻ ấm ức của nàng, liếc nhìn về phía bàn các phu nhân, rồi lại nhìn nàng:

- Được rồi, được rồi. - Trước mặt bao nhiêu người, làm nũng gì chứ?

- Cô ấy hỏi lão gia có muốn nạp thiếp không?

- … Ai vậy? - Hắn nhướng mày nhìn nàng mà bỗng cảm thấy thật buồn cười.

- Là cô ấy đấy. Người mặc bộ đồ trắng tên là ánh trăng trên cánh sen[3] gì đó.

[3] Ánh trăng trên cánh sen chính là ý nghĩa cái tên của Liên Nguyệt.

- Ồ! - Hắn liếc nhìn rồi lại cầm đũa lên. - Xương sườn ở bàn của nàng hết rồi. Nàng mang bát lại đây.

- Tuyệt! - Hắn không nhìn Liên Nguyệt mà là nhìn đĩa xương sườn. Ồ! Phu
quân thật tuyệt vời! Nàng lập tức quay về chỗ bê bát chạy đến chỗ hắn.
Hắn vươn tay gắp thức ăn bỏ vào bát cho nàng rồi lại liếc nhìn về phía
bàn đó. Bỗng nhiên hắn quyết định: - Có muốn lại đây ngồi không?

- Có được không? - Nàng thì thầm hỏi.

- Ngồi ghế con thì được. Nàng có muốn ngồi không? - Hắn nhướng mày hỏi nàng. Hóa ra không phải nàng không thích ngồi bên hắn.

- Muốn muốn muốn. - Chỉ cần có thể loại bỏ được cô ta thì dù nàng có ngồi trên thùng để ăn cơm cũng được.

- Người đâu, đem ghế con lại đây cho ta. - Hắn cười gọi người mang ghế
con đến rồi quay lại nói với Tam điện hạ: - Khiến Tam ca chê cười rồi.
Nương tử của đệ chưa quen nên còn nũng nịu muốn ngồi bên đệ. Đệ cũng sợ
phiền mấy đại tẩu chăm sóc nàng ấy nên để nàng ấy ngồi bên cạnh mình cho tiện.

- Ờ… Khà khà… - Ông chưa từng thấy đàn ông hoàng gia ngồi dự tiệc có tiểu nha đầu ngồi bên cạnh gặm xương sườn bao giờ. Thập cửu đệ rời kinh
thành mười năm đúng là có khác: - Đệ vui là được rồi.

Long Tiểu Hoa ngồi trên chiếc ghế con, dùng ngón tay vẫy ba bông hoa quý
lại. Nàng liếc mắt nhìn Liên Nguyệt áo trắng đang nhìn mình coi thường.
Nàng bỗng vỗ đầu mình, còn có chuyện phải nói với lão gia mà, bèn kéo áo hắn, kiên trì hỏi:

- Lão gia, người ta hỏi lão gia có muốn nạp thiếp không?

Hứ! Mau trả lời hai kẻ đó đi. Hãy nói rằng hắn không cần nạp thiếp, cả đời
này chỉ có một mình Long Tiểu Hoa là đủ rồi, không cần thêm bông hoa nào nữa.

Thập cửu điện hạ cúi xuống nhìn nàng, kéo tay áo của mình lại rồi giơ tay gõ vào trán nàng nói:

- Ta cần nhiều hạnh hoa làm gì? Thêm nữa ư? Một bông hoa ta đã chịu đủ
lắm rồi. - Hắn chẳng muốn có nhiều hạnh đỏ vượt tường. Trông một mình
bông hoa này là đã mệt lắm rồi.

- …

Câu trả lời không khiến nàng hài lòng. Tại sao hắn lại không thể đồng cảm với nàng vậy chứ? Hu hu…

Cung Diệu Hoàng lim dim đôi mắt, cười nhạt trước cảnh tượng chói mắt phu thê hòa hợp trước mặt. Hắn nhìn Long Tiểu Hoa đang bĩu môi qua vai Tam bá
bá và Thập cửu thúc. Hắn việc gì phải theo đuổi tiểu nha đầu miệng rộng, bộ dạng như quỷ đói mà ngay cả bản thân hắn cũng thấy chán ghét đó chứ? Trong đầu hắn cứ vương vấn mãi hương vị của đôi môi đang cong lên kia.
Đây là bữa tiệc gia đình. Hắn có mặt ở đây rồi, cứ cho rằng không tình
nguyện đi nữa thì cũng phải coi nàng là hoàng thẩm. Hắn không hề lên
tiếng công kích, chỉ nhìn nàng qua vai Thập cửu thúc, trong bàn tiệc gia đình này, lặng lẽ nhớ tới đôi môi của tiểu hoàng thẩm. Nhìn nàng hài
lòng khi nghe Thập cửu thúc nói không nạp thiếp nữa kìa. Đàn ông năm thê bảy thiếp để có người lo chuyện phủ đệ là điều bình thường. Nàng cứ như vậy thì sẽ khó mà hợp với kẻ đó được. Không muốn kẻ đó nạp thiếp thì
nàng phải giở nhiều thủ đoạn cơ.

Hứ! Quên cô ra đi!

Hắn cúi xuống không thèm nhìn đôi môi bóng nhẫy vì mỡ đồ ăn của người ngồi
bên cạnh Thập cửu thúc nữa. Lúc này, hắn chỉ cảm thấy đầu lưỡi mình tê
tê, môi giật giật. Hắn thầm nghĩ: “Chẳng phải chỉ là không nạp thiếp nữa thôi sao? Có gì ghê gớm đâu chứ? Tiểu vương cũng…”.

Thôi đi. Việc gì phải nghĩ đến điều này? Vì một nha đầu chẳng ra sao mà không nạp thiếp ư? Vớ vẩn! Tuyệt đối phải quên cô ta đi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui