Khách Điếm Lão Bản

Trong núi chẳng biết năm tháng, lời này thật không sai.

Hai ngươi bên nhau như thế trong thế ngoại đào nguyên được một thời gian, khi ấy thì cảm thấy thật thật nhàm chán, nhạt nhẽo; nhưng khi sống những ngày tháng gian nan sau này, nhớ lại mới thấy đó là thiên đường hạnh phúc.

Thế nhưng, cuối cùng cũng vẫn phải cảm thán: Không thể tránh khỏi.

Đêm hôm đó, nơi non xanh nước biếc này chợt xuất hiện ánh lửa ngút tời. Ngọn lửa vây quanh, cắn nuốt mọi thứ hoa cỏ. Cho dù có là thực vật đoạt mạng, dưới ngọn lửa trước mặt cũng trở nên yếu ớt, không thể chịu nổi một kích.

Người phóng hỏa quả là thông minh, chọn thời điểm người ta ngủ say mà gây nên hỏa hoạn.

A Vong đang ngủ, ngửi thấy mùi bất thường mới lo lắng đánh thức Mặc Ly.

Mặc Ly vội mặc quần áo rồi ra ngoài xem xét, trước mặt đã là mênh mông biển lửa. Đã ý thức được chuyện gì, thân thể y bất giác run lên, chìm vào đen tối.

A Vong đỡ lấy thân thể xụi xuống của y, vội vã nâng y dậy: “Mạc Mạc, ngươi sao vậy? Đừng làm ta sợ!”

Mạc Ly cắn mạnh môi đến nỗi bản thân nếm thấy vị sắt. Đau đớn giúp y tỉnh táo hơn.Lửa lan rất mau, xem chừng chẳng bao lâu nữa thì lá chắn độc vật thiên nhiên kia sẽ bị thiêu trụi.

Mạc Ly xé chăn trên giường, dội nước lên đó rồi đắp lên người A Vong. Y đẩy A Vong vào trong phòng, cố gắng lắm mới nhét được thân hình của hắn vào tủ quần áo. Mạc Ly bao lấy mặt A Vong, tựa trán mình lên trán hắn:

“A Vong, Mạc Mạc cầu xin ngươi một chuyện, ngươi nhất định phải đáp ứng.”

Dương như nhìn thấu bi thương trong mặt Mạc Ly, giọng A Vong có chút run rẩy: “Chuyện gì…?”

Ánh lửa sáng rỡ lóe lên trong mắt Mạc Ly, vừa sợ hãi lại vừa kiên định, và cả sự không mong muốn vô vàn.

“Bất kể là chuyện gì xảy ra, ngươi không được lên tiếng, không được lại gần, được không? Đáp ứng ta!”

Mạc Ly của lúc này và của ngày thường khác nhau lắm, A Vong ngoài việc gật đầu thì chẳng thể nói thêm gì.

Không thể chậm trễ hơn nữa, Mạc Ly đóng cánh cửa tủ lại, đi ra ngoài.Không phải là hắn chứ?Khóe miệng Mạc Ly nhếch lên thành nụ cười cay đắng.

Trừ hắn ra, không ai biết Dược cốc.

Trừ hắn ra, không ai biết quanh Dược cốc là hoa thảo kịch độc.

Trừ hắn ra, không ai có thể tuyệt mọi đường thoát thân.

Hàn Tử Tự, chuyện gì ngươi làm, đều thật ngoan tuyệt.

Nếu đã trốn không thoát thì phải đối mặt thôi.Mạc Ly kiên cường đứng đó, như một vệt sáng trắng giữa ngọn lửa địa ngục. Rốt cuộc, khi toàn bộ độc thực vật đã bị thiêu hủy, kẻ xuất hiện quả nhiên như dự liệu của Mạc Ly.

Người đó phi thân lên, khinh công qua mảng đất cháy đen, phiêu nhiên đáp xuống trước mặt y.Phía sau Hàn Tử Tự hình như không còn ai khác, Mạc Ly thầm thở phào.

Lâu ngày không gặp, có lẽ Hàn Tử Tự phải diệt trừ Thương Long môn, lại vừa đánh bại đối thủ một mất một còn, phong thái của hắn toát lên vẻ sáng rỡ, anh khí ngời ngời.

Vẫn là trường bào màu trắng tôn lên thể hình đẹp đẽ, điều khác biệt chính là vũ khí trong tay hắn đã thay đổi.

Mạc Ly liếc mắt một cái, trên chuôi cầm của bảo kiếm chính là Long Tinh ngày ấy y đưa cho Hàn Tử Tự.Cuối cùng hắn cũng đã chiếm được nó, kỳ binh đệ nhất thiên hạ — Du Long kiếm.

Hắn rất đắc ý? Mạc Ly thầm nghĩ.

Có được thiên hạ đệ nhất kỳ binh, áp chế được đại môn phái tà đạo, củng cố được địa vị môn chủ, trả được thù với kẻ hãm hại Thương Long môn; hiện tại không chỉ có mỗi Thiên môn, mà cả bạch đạo võ lâm cũng chẳng ai có thể lay chuyển được địa vị của hắn.

Hàn Tử Tự, ngươi quả là lợi hại.

Thế nhưng trong giây phút này, Mạc Ly vẫn ngây thơ cho rằng Hàn Tử Tự lần này chỉ là tới tìm mình.Đương nhiên, đây cũng là một trong những mục đích của Hàn Tử Tự.

“Ly Nhi, ngươi vẫn khỏe chứ?”

Mạc Ly cười xùy một tiếng: “Nếu Hàn môn chủ không tới nơi này phóng hỏa quấy nhiễu thì ta rất khỏe.”

Hàn Tử Tự bỏ ngoài tai lời châm chọc của y, tiếp tục: “Ta nghe Kiều Nhị nói, Kiều Nhất tìm ngươi gây sự?”

Cả người Mạc Ly chấn động.Quả nhiên không có chuyện gì có thể qua mắt Hàn Tử Tự, “Ngươi bắt hắn rồi?”

Hàn Tử Tự đáp: “Vốn là bắt giữ, nhưng nhìn thảm trạng của hắn thì có vẻ như ta đã cứu hắn mới phải.”

Mạc Ly cười lạnh: “Nhờ phúc của Hàn môn chủ ta mới được tặng một mối phiền toái lớn vậy.”

Sự xấu hổ thoáng ánh lên trong mắt Hàn Tử Tự: “Thật có lỗi, đã để ngươi chịu ủy khuất.”

Mạc Ly trầm mặc hồi lâu mới mở miệng: “Hàn môn chủ đừng nói tới ân oán đã qua của chúng ta nữa đi. Hiện tại ngươi phóng hỏa đốt Dược cốc, ngươi bảo ta phải ăn nói thế nào với Dược Lang bây giờ?”

Hàn Tử Tự cười khổ: “Nếu không làm vậy, Ly Nhi có nguyện ra ngoài gặp ta không?”

Đáy lòng Mạc Ly đã đáp: Quả thật ta không hề muốn gặp ngươi. Nhưng nét mặt y lại chỉ bày vẻ lạnh lùng.

Hàn Tử Tự nghiêm lại: “Nghe Kiều Nhất nói, ngươi có chứa chấp một kẻ?”

Trong lòng Mạc Ly kinh sợ, mãi mới phản ứng lại được. Chẳng lẽ mục đích của Hàn Tử Tự là A Vong?

Mạc Ly trầm giọng: “Ý ngươi là A Vong? Hắn đã rời đi rồi.”

A Vong? “Theo sự điều tra của ta, dường như vào ngày đầu tiên ngươi rời khỏi khách điếm có dẫn theo một người đi cùng.”

“Ngươi nói đủ rồi đấy!” Mạc Ly đã không nhịn được nữa, “Hàn Tử Tự, ta bảo A Vong đi rồi là đi rồi, nếu ngươi muốn tìm hắn thì cứ việc, cút đi cho ta!”

Hàn Tử Tự lắc đầu: “Mạc Ly, ngươi không phải người giang hồ, không biết trong giang hồ hiểm ác thế nào.”

Mạc Ly đáp: “Hiểm ác? Phải.”Ánh mắt y nhìn chằm chằm vào Hàn Tử Tự, khiến hắn chột dạ.

Tằng hăng một tiếng, Hàn Tử Tự lại nói: “Mạc Ly, ngươi có biết A Vong trong miệng ngươi là kẻ thế nào không?”

Mạc Ly lắc đầu: “Từ trước tới nay ta cứu người không màng thân phận, điểm ấy chẳng phải ngươi là người rõ ràng nhất.”

Hàn Tử Tự đáp: “Hắn chính là kẻ thống lĩnh tà đạo, Nhất Ngôn đường đường chủ — Văn Sát.”

Trong lòng Mạc Ly đã kinh hãi, không ngờ địa vị của A Vong lại to lớn như thế, “Thì sao? Với ta mà nói, ta chỉ cứu người mà thôi, là chính cũng thế mà tà cũng vậy.”

Hàn Tử Tự lại nói: “Ta biết hắn còn ở đây, ngươi giao hắn ra đi.”

Mạc Ly nhanh chóng lắc đầu: “Hắn không ở đây, ngươi mau đi đi!”

Hàn Tử Tự đã nhìn thấu chút hoảng loạng trong mắt Mạc Ly, càng khẳng định suy đoán của mình.Lòng trầm xuống, với nhĩ lực hơn người, hắn thăm dò hơi thở bốn phía. Cuối cùng, Hàn Tử Tự đấy Mạc Ly, đi vào.

Mạc Ly vội vàng bước theo. Hàn Tử Tự đứng trước tủ quần áo cũ. Chỉ thấy Hàn Tử Tự rút Du Long kiếm ra, tưởng chừng sẽ đâm mạnh vào chiếc tủ. Trái tim Mạc Ly như nhũn ra, chắn ngoài chiếc tủ.

Mạc Ly đột nhiên vọt tới, Hàn Tử Tự mau chóng ngừng động tác, “Mạc Ly, ngươi điên rồi!”

Biết rằng không thể gạt Hàn Tử Tự, Mạc Ly chỉ có thể đánh cuộc, “Ngươi không thểđả thương A Vong. Hiện tại hắn không nhớ gì cả, hắn vô hại với ngươi!”

Sát khí nhất thời dấy lên trong mắt Hàn Tử Tự, “Mạc Ly, ngươi đừng ngây thơ như thế, nếu ngươi biết Nhất Ngôn đường giết người không chớp mắt như thế nào, gây hại cho võ lâm ra sao, ngươi sẽ không thốt ra những lời ngu ngốc ấy.”

Mạc Ly lắc đầu: “Ta mặc kệ. Ta chỉ biết bây giờ A Vong rất hiền lành, hắn không phải Văn Sát, chí ít thì không phải là Văn Sát trong miệng ngươi.”

Hàn Tử Tự giận tái mặt: “Hôm nay là bởi hắn thụ thương mới có thể như vậy, ngươi không thể nhẹ dạ, coi mãnh hổ là một con thỏ.”

Mạc Ly vẫn đứng che trước chiếc tủ to lớn, y bình tĩnh đối mặt với ánh mắt của hắn: “Hản Tử Tự, ngươi muốn giết A Vong thì hãy bước qua xác ta!”

Lời này khiến Hàn Tử Tự chấn động: “Mạc Ly!”

Trốn trong tủ, cuộc đối thoại của hai người rất rõ ràng với A Vong. Hắn bất ngờ vọt ra, ôm chặt Mạc Ly vào lòng:“Ngươi không được thương tổn Mạc Mạc, ta sẽ không cho ngươi hại Mạc Mạc!”

Hàn Tử Tự vừa nhìn thấy địch nhân không đội trời chung dám ôm Mạc Ly, sát khí lần nữa bốc cao ngút.Nội lực nổi lên, vài chưởng phong phóng tới A Vong.

A Vong ôm Mạc Ly tránh thoát trong đường tơ kẽ tóc. Thấy Hàn Tử Tự hạ thủ chẳng lưu tình, A Vong sợ hắn ngộ thương Mạc Ly, vội đặt y sang một bên: “Mạc Mạc cẩn thận…”

Còn chưa dứt lời đã bị Hàn Tử Tự tìm được khe hở, một chưởng trúng ngực A Vong. Trúng chiêu này, A Vong bay ra ngoài, làm thủng cả một lỗ hổng trên bức tường gỗ.

A Vong ngã lộn vài vòng bên ngoài mới ngừng lại.

Mạc Ly thấy A Vong bị đánh bay ra ngoài, nằm rạp không nhúc nhích trên đất mà hoảng sợ, rồi vừa chạy vừa té nhào ra ngoài, đến bên A Vong.

Khóe môi A Vong tràn máu tươi, trán và gáy đếu rách toác, hai mắt nhắm nghiền, không biết thương thế thế nào.

“A Vong, A Vong!!!”Mạc Ly ôm A Vong trong lòng, phẫn hận nhìn Hàn Tử Tự: “Nếu A Vong xảy ra chuyện gì, ta nhất định sẽ không tha thứ cho ngươi!”

Trong mắt Mạc Ly là hận ý, nhưng với Hàn Tử Tự, hắn không còn lựa chọn nào khác, “Ly Nhi, ngươi tránh ra!”

Mạc đặt thân thể A Vong xuống, đứng lên, “Hàn Tử Tự, nếu ngươi còn chút lương tâm thì để chúng ta đi đi, coi như ta cầu xin ngươi.”

Hàn Tử Tự lắc đầu: “Ly Nhi, ngươi nên hiểu đây là chuyện không thể.”

“Ta mặc kệ, mặc kệ! Ngươi…”

Mạc Ly còn chưa nói hết, chợt thấy sắc mặt Hàn Tử Tự biến đổi thành kinh hãi. Y chưa biết là vì lý do gì, nhưng đến khi phản ứng được thì đã bị A Vong siết trong tay.

A Vong nắm chặt cổ họng y. Mạc Ly không thở ra hơi, nghẹn lại. Sau lưng vang lên thanh âm trầm thấp như quỷ: “Hàn Tử Tự?”

Đó là một thanh âm quen thuộc với Hàn Tử Tự.Hắn biết, Văn Sát đã trở lại.

Ma đầu khiến cả bạch đạo khủng hoảng bất an.

Ma đầu coi mạng người như cỏ rác.

Ma đầu luôn e thiên hạ bất loạn.

Hàn Tử Tự giương Du Long kiếm lên, dồn nội lực vào, Du Long kiếm tỏa ra ánh sáng xanh lam u tịch bàng bạc, “Văn Sát, buông Mạc Ly ra, bằng không thì đừng trách ta không khách khí.”

Văn Sát bật cười điên cuồng, tiếng cười khiến ai nấy phải kinh hãi, “Không khách khí? Hử?”Dứt lời, năm ngón tay dần dần siết chặt thêm.

Cổ Mạc Ly đau đớn vô cùng, hai tay không ngừng gỡ những ngón tay của Văn Sát ra.

Tại sao?Mạc Ly vô cùng rối loạn.Tại sao A Vong lại biến thành bộ dạng này?

Văn Sát nhấc hẳn Mạc Ly lên như nhấc một con gà, “Hình như đây là một kẻ rất quan trọng với ngươi nhỉ, Hàn Tử Tự?”

Mạc Ly trong tay Văn Sát chịu khổ, đáy lòng Hàn Tử Tự đau xót nhưng không để lộ mảy may thần sắc lo lắng nào. Bởi vì hắn biết, chỉ cần mình lộ một chút sơ hở, không chỉ chính hắn mà cả Mạc Ly, có lẽ cũng không qua nổi đêm nay. Hắn quá rõ sự tàn nhẫn và thủ đoạn của tên ma đầu này.

“Văn Sát, ngươi thả Mạc Ly ra, ta cam đoan đêm nay sẽ không làm khó ngươi.”

Văn Sát nhổ một bãi máu xuống đất, cười: “Ngươi cho ta là đồ ngu ư? Hàn Tử Tự, ngươi nào phải thiện nam tín nữ gì, nếu ta đưa tấm kim bài miễn tử này cho ngươi thì ta còn mệnh chắc?”

Hàn Tử Tự đã giao chiến với Văn Sát mấy lần, đối phương cũng đã sớm thấu hiểu hắn.

Không thể để Ly Nhi xảy ra chuyện gì.Sống lưng Hàn Tử Tự đổ một tầng mồ hôi lạnh: “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”

Văn Sát cười: “Bảo người của ngươi rút lui hết.”

Hàn Tử Tự không chút do dự, lấy đạn tín hiệu từ bên hông ra, giật kéo. Một chột khói bay vọt lên.

Thời cơ đã đến! Văn Sát bổ một cú khiến Mạc Ly bất tỉnh.

“Văn Sát!”

Văn Sát đề khí khinh công, vọt đi, như một bóng trắng biến mất trong màn đêm. Chẳng bao lâu sau, từ không trung vang vọng thanh âm của hắn: “Hàn Tử Tự, ngươi và ta chung quy phải có một cái kết, rửa sạch cổ mà đợi ở nhà đi!”

Hàn Tử Tự cố kỵ Mạc Ly, biết không thể thả người đuổi theo, bằng không sẽ táng mạng y cho Văn Sát. Phẫn hận nhìn thân ảnh của Văn Sát đã bỏ xa, sát ý trong mắt Hàn Tử Tự lại âm trầm, cuối cùng ẩn giấu vào đôi mắt thâm thúy của hắn.

“Môn chủ.” Tâm phúc của Thiên Đạo môn quỳ gối trước Hàn Tử Tự.

Hắn quay lại, nét mặt đã trở nên kín kẽ, “Truyền mật lệnh đi, người chúng ta nuôi trong Nhất Ngôn đường lâu như vậy rồi, cũng đã đến lúc phải sử dụng.”

Hai tâm phúc nghe xong, thâm ý nhìn nhau một cái mới thưa: “Rõ!”

Ngày chính tà quyết chiến, không còn xa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui