Khách Điếm Lão Bản

Hiệu suất làm việc của Dược Lang hơn hẳn người thường, chẳng bao lâu đã mang được một cái xác quay về. Mọi người luống cuống giả trang cho thi thể. Dược Lang dù sao cũngmang danh tựlà “thuốc”, chẳng những độc kinh độc thuật cũng thông, mà công phu giải độc cũng không phải thường.

Trước tiên, ba người nhanh chóng biến cái xác thành một bộ thối nát y xì nguyên mẫu.

“Có thể giấu được người Thương Long môn hay không, then chốt nhất chính là phải có dấu tích sử dụng Di Công đại pháp.Theo ta biết, trong thiên hạ, người biết tà pháp này không quá ba người…”

Dược Lang lại xem thường, nói: “Cái đồ thầy bói chết giẫm đắc ý huênh hoang mình là một trong ba kẻ đó kìa, hứ, ta đây không thấy lạ…”

Cậu ta còn chưa dứt lời, đã bị Mạc Ly giẫm mạnh một phát vào chân.

Trình Cửu Nhụ phớt lờ Dược Lang ôm chân ở bên, nói thẳng: “Phỏng chừng là đồng môn của ta gặp phải cảnh ngộ bất trắc, mới để thủ pháp ấy rơi vào tay Thương Long môn. Lần này ta nguyện ý cứu hắn, tất nhiên cũng là muốn hỏi chút nội tình.”

Dược Lang vẫn không biết sống chết, nhảy đến trước mặt Trình Cửu Nhụ, chỉ vào mũi chàng,“Ờ há! Thấy bói chết giẫm, ra ngươi có tư tâm!”

Dược Lang ngoáy ngoáy cái mông nhảy đến bên Mạc Ly, ôm y: “Tiểu Ly, ngươi xem đi, trên đời này cũng chỉ có mình Dược Lang ta là thật lòng thật dạ chân ý với ngươi thôi, ngươi đừng giao trái tim cho tên thầy bói chết giẫm đó nữa, dù sao hắn cũng nói hắn là Thiên Sát Cô ***, đời này không có khả năng lấy vợ!”Còn chưa nói hết, Dược Lang lại bị một chưởng phong sắc bén đánh úp tới, “Này! Thầy bói chết giẫm, ngươi làm thật hả?!”

Trình Cửu Nhụ túm lấy gáy Dược Lang, nói với Mạc Ly, “Để Dược Lang giúp ngươi đưa người đến nơi an toàn, ta ở đây xem tình hình. Ta đoán đến khuya, người của Thương Long môn nhất định sẽ tới điều tra.”

Mạc Ly cảm kích: “Ta đem người đi, ngươi cũng cẩn thận một chút.”

Trình Cửu Nhụ gật đầu, để Dược Lang đưa Mạc Ly đi.

Dược Lang dẫn Mạc Ly tới chỗ ở của mình.

Đẩy cánh cửa lung lay sắp sụp, Mạc Ly bịt mũi, “Dược Lang, ngươi còn mặt mũi nói người ta thối, xem lại nhà ngươi đi, đây mới là thối!”

Mạc Ly đi vào nhà, xốc chăn trên giường, lập tức có một đám chuột chạy loạn, “Trời ạ, sao chuột lại nhảy cả lên giường thế này!”

Dược Lang sờ sờ mũi: “À thì, phỏng chừng vì ta nằm trên giường ăn uống…”

Mạc Ly vuốt cái trán phát đau: “Giờ ta mới hiểu vì sao ngươi cứ ỷ vào ta như thế.”Dọn dẹp qua loa chiếc giường, ném hết những gì bị chuột làm ổ xuống, từ trong tủ lấy ra một chiếc áo dày trải ra, “Tạm thời cứ vậy đã, ngày mai ta lên thị trấn sẽ mua chút đồ mới về.”

Dược Lang ném người trên lưng xuống.

Mạc Ly giật mình: “Dược Lang, sao ngươi lại ném người ta thế?!”

Dược Lang xấu xa đáp:“Dù ném hay không ném thì hắn cũng chả sống được bao lâu, chịu nội thương như thế, còn trúng cả loại độc hiểm.”

Trước khi ra khỏi khách điếm, Mạc Ly có mang theo vài dụng cụ chữa bệnh và thuốc từ thời hiện đại tới thời đại này, y liền rửa vết thương và cố định lại xương cốt cho người bệnh, “Ta chỉ có thể xử lý chút ngoại thương thôi, về phần nội thương và độc dược các ngươi nói, còn phải…”

“Dừng dừng!” Dược Lang nhảy lên ghế ngồi xổm, “Ta không muốn dối lòng giải độc giúp hắn đâu, ta không có nội tình gì muốn hỏi hắn.”

Mạc Ly bất đắc dĩ, đành phải nói: “Nếu ngươi trị bệnh cho hắn, ta sẽ làm Phật khiêu tường cho ngươi ăn.”

[3: Phật khiêu tường: Một món ăn nổi tiếng tỉnh Phúc Kiến. Gồm: gà, vịt, giò lợn cũng nhiều loại hải sản khô được ninh chung trong nồi rượu lớn. Món ăn này ngon và nổi tiếng đến mức người ta đùa rằng cả Đức Phật mà ngửi được mùi thơm của nó thì dầu Ngài đang ngồi thiền cũng phải bỏ để leo tường đi tìm. (Tiếu Hồng Trần’s gia wp)]

Dược Lang hai mắt tỏa sáng: “Phật khiêu tường?”

Mạc Ly gật đầu, “Phất khiêu tường cần mười tám loại nguyên liệu quý báu, trước chia mười tám loại nguyên liệu này thành các phương pháp rán, xào, hầm, luộc, chế biến thành mỗi món riêng, sau đó từng tầng từng tầng đặt lên một vò rượu Thiệu Hưng, rót một lượng rượu Thiệu Hưng lên, để nước dùng, rượu, món ăn hòa vào nhau, dùng lá sen om chặt lại…”

Dược Lang ôm đầu: “Đừng nói nữa, ta làm, ta giải độc cho hắn được chưa?!”

Mạc Ly lúc này mới cười, cài lại gạc cho bệnh nhân.

Ngày hôm sau, Trình Cửu Nhụ tới nhà Dược Lang.Nhìn thấy Trình Cửu Nhụ đẩy cửa bước vào, Dược Lang tức khắc nhảy bật lên, “Ngươi vào bằng cách nào, sao độc hoa độc thảo ngoài cửa không có tác dụng với ngươi?”

Trình Cửu Nhụ thần bí cười: “Đương nhiên, một mồi lửa là xong hết.”

Dược Lang nghe vậy kinh hãi, gào lên:“Các tâm can bảo bối của ta!!!” Liền lao ra ngoài.

Mạc Ly nhìn Dược Lang lao đi như chớp không thấy bóng dáng đâu nữa, cười: “Cửu Nhụ, huynh lại chỉnh Dược Lang rồi…Sao huynh nỡ thiêu hủy hoa cỏ như mạng của tên đó chứ?”

Trình Cửu Nhụ cười: “Ngươi hiểu ta, Mạc Ly.”Nhìn về hướng Dược Lang chạy đi, ánh mắt lại tối lại, chàng gõ gõ mặt bàn: “Chỉ có một kẻ, từ đầu đến cuối là trốn tránh như đà điểu. Nếu là vậy, ta có chơi thêm với hắn cũng không sao.”

Mạc Ly cười, lắc đầu, không đáp.

Trình Cửu Nhụ nhìn tình trạng người bị thương trên giường: “Hôm nay ta sẽ giải Di Công đại pháp cho hắn, đợi hắn tỉnh, ngươi cũng giải thích với hắn, chỉ cần tĩnh dưỡng ba tháng, bất động nội lực, nội thương sẽ khỏi hẳn.”

Mạc Ly nói: “Dược Lang mới đáp ứng tìm giải dược cho hắn, ta lo Dược Lang một mình, nên…”

Trình Cửu Nhụ cười,“Không cần ngươi mở lời, ta cũng sẽ đi cùng hắn.”

Mạc Ly nghe vậy thở phào: “Vậy là tốt rồi.”

Vừa dứt lời, Dược Lang đã hùng hùng hổ hổ xông vào, “Trình Cửu Nhụ đồ khốn, đùa giỡn ta hay lắm phải không?”Dược Lang nhìn hai người trong phòng nhìn nhau cười, bực mình,“Làm cái gì, tránh xa ra xa ra xa ra!” Cậu xen vào giữa.

Bầu không khí có phần xấu hổ.

Trình Cửu Nhụ đẩy Dược Lang, “Ngươi và Mạc Ly ra ngoài mua mấy thứ thiết yếu về đi, ta phá giải Di Công đại pháp cho người này.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui