Hôm sau là thứ năm, hai anh em Kim Chi được nghỉ học. Tuy đến chiều ông Huy sẽ đi công tác, nhưng các thói quen trong gia đình vẫn không có gì thay đổi. Kim Chi mong mỏi được xuống ngay căn nhà của cô từ sớm, nhưng cô còn phải làm xong phần việc trong gia đình. Bà Huy và chị Tư không thể nào lo xuể một cái nhà lớn như thế, lại có 5 đứa con nghịch như quỷ. Vì vậy mỗi đứa phải tiếp tay. Kim Chi phải quét nhà lau đồ đạc, hai em cô thì lau sàn nhà. Bỗng thằng Nhựt kêu :
- Chị Kim Chi, sao chị để đầu tóc bù xù thế hả chị ?
Có óc thẩm mỹ hơn các anh nó, Nhựt muốn rằng chị nó phải giống má nó, lúc nào cũng chải chuốt tươi đẹp.
Trái lại, Kim Chi từ trong cơ xưởng bước ra, với đôi bàn tay đen thui và mặt mũi lem luốc thì ai cũng tưởng cô thay đổi màu da. Nếu không bị bà mẹ ngăn cản, chắc cô đã nhờ người ta lấy “tông đơ” hớt “cua” cái đầu của cô đi như con trai rồi đó.
Ác cái là tóc cô lại gợn sóng tự nhiên, nên mỗi buổi sáng cô cứ phải cúi đầu dưới vòi nước cho nó ướt đẫm rồi chải thật mượt cho tóc hết quăn. Người ta cho rằng cô muốn tự làm xấu đi và có lẽ cô đã thành công.
Cậu anh lớn thì rất tán đồng sự thiếu làm đỏm của cô em :
- Kim Chi không muốn người ta để ý, như vậy ta với nó có thể thông cảm được đấy, mặc dầu nó còn nhiều nết xấu của con gái.
Thông cảm ? Điều này có nghĩa là Khải coi em như một thằng bạn trai kém tuổi, nhưng phải tỏ ra có sức bền bỉ và cấm ngặt không được đa sầu đa cảm.
Công việc nhà xong xuôi, Kim Chi cùng Khải và các em đẩy chiếc xe cút kít đến một nông trại gần đấy để mua thực phẩm dùng cho cả tuần.
Nhựt dẫn đầu. Chúng vừa tiến vào con đường nhỏ dẫn tới trại thì gặp ngay một ông cao lớn hỏi thằng Nhựt :
- Em có biết nhà bà Mỹ Lệ đâu không ?
Thằng nhỏ nhìn ông ta sửng sốt rồi cứ thế nó lùi lùi về nép vào cạnh Kim Chi. Hai đứa lớn không hiểu sao thằng nhỏ lại sợ sệt như thế, Khải lúc đó đang đẩy chiếc xe có Tín ngồi trên bèn dừng lại trả lời :
- Bà Mỹ Lệ ạ ? Ông chắc rằng bà ta ở vùng này ạ ? Cháu biết tất cả mọi người ở đây, nhưng chưa bao giờ cháu nghe tên bà Mỹ Lệ.
- Nhà của bà là biệt thự Bạch Liên, em ạ.
- Biệt thự Bạch Liên thì ở ngay cạnh nhà cháu.
- Bên cạnh nhà em ? Trời ơi, thế mà chẳng ai chỉ được cho ta cả.
Kim Chi nói xen vô :
- Nếu ông nói tên biệt thự thay vì tên bà Mỹ Lệ thì chắc ai cũng biết.
- Rầu quá, người lạ mặt thở dài đáp, thế mà ta cứ loanh quanh hàng giờ trong mấy con đường này, chẳng gặp một ai mà hỏi thăm.
- Muốn đi tới đây, chắc ông đã phải đi ngang biệt thự Bạch Liên rồi kia mà, Khải vừa đáp vừa nghĩ bụng ông này chẳng tháo vát tí nào cả.
Thằng Nhựt vẫn nhìn ông ta với vẻ sợ sệt và kéo tay chị nó thì thầm :
- Chị ơi, chị ! Nghe em nói cái này.
- Để yên nào.
Thằng nhỏ muốn nói nữa, chị nó bèn lấy tay bụm miệng nó lại.
Ông khách lạ có vẻ trầm ngâm, rút đồng hồ ra coi rồi làm bộ mặt não nề.
- Bây giờ ta phải về Sàigòn vì có hẹn gấp, vậy em có thể giúp ta một chút việc không ?
- Thưa, cháu rất vui lòng. Khải đáp.
Ông khách lạ bèn rút trong túi ra một phong thư, có lẽ để từ lâu vì nó đã nhầu nát, rồi đưa cho Khải :
- Nhờ em đưa giúp cho bà Mỹ Lệ nhé. Thực tình ta không có thời giờ đi tới đó. Em ở ngay bên cạnh nhà, chắc không có gì phiền, phải không ?
- Vâng ạ, cháu chỉ đi độ mười bước thôi.
Ông khách lạ nhìn Khải với đôi mắt cứng rắn và nói thật chậm chạp để cậu nhớ in trong óc :
- Phong thư này em sẽ đưa tận tay cho chính bà Mỹ Lệ, ta nhấn mạnh điều đó, chỉ một mình bà ta được đọc mà thôi, em nhớ chứ ?
- Xin ông yên tâm, cháu sẽ nhớ. Nhưng cháu phải nói là thư của ai gởi ạ ?
- Trong thư đã có ghi tên rồi, ta chỉ là người trung gian mà thôi, ta cũng chẳng biết bà ấy là ai cả.
- Vâng ạ.
- Rất cám ơn em và bây giờ em để ta…