vẫn câm, nay bị động mạnh nó kêu vang lên như hồi chuông báo động làm đối phương mất tinh thần. Được thể, Kim Chi lại vớ luôn chiếc áo choàng chạy ra, lúc đó Khải đã đứng dậy, vội nắm lấy một đầu áo, rồi hai người chụp vào đầu tên kia như một tấm lưới.
- Bắt được quân trộm rồi ! Khải la lớn..
- Mi là tù nhân của chúng ta ! Kim Chi vừa hét vừa xiết chặt chiếc áo.
Nhưng tên kia quá khoẻ, nó vùng ra hết sức mạnh làm cho anh em Khải ngã lăn ra đất, rồi nó bỏ chạy.
Hai anh em lồm cồm ngồi dậy, dáo dác nhìn chung quanh. Họ mừng quýnh khi thấy chiếc máy còn nằm lăn lóc giữa lối đi. Tên thợ điện đã phải bỏ chiếc máy lại để chạy thoát thân. Khải vui vẻ nói :
- Thế này ta vẫn có thể nghe hết cuốn băng.
Nhưng Kim Chi lo âu :
- Tên thợ điện giả hiệu này đúng là một đồng loã của bọn gian phi, vì chẳng phải nó đến để kiểm soát dây điện gì đâu, mà nó định lấy lại chiếc máy ghi âm trong nhà em.
- Chắc vậy.
- Nhưng kỳ thật ! Sao vườn nhà mình lại dùng làm nơi chứa máy ghi âm ?
Thật là sự không may khi các biến cố đã dồn dập xảy ra sau khi ông Huy vừa đi vắng. Hay là bọn người đã cố ý chờ đợi khi chỉ còn bà Huy và mấy đứa con ở nhà mới hành động ?
Kim Chi rùng mình lẩm bẩm :
- Như vậy là họ đã rình rập chúng ta. Có lẽ họ đã biết rõ giờ giấc chúng ta đi học và buổi chiều các đứa nhỏ vẫn để ngỏ cổng.
Rồi cô tiếp với giọng căm hờn :
- Mà tại sao trong xóm này thiếu gì những nhà khác, chúng lại chọn nhà mình nhỉ ?
- Có gì là khó hiểu ? Nhà mình kế cận biệt thự Bạch Liên mà.
- Nếu vậy thì chắc bà đó phải dọn đi nơi khác.
- Chắc vậy.
- Anh đã gặp bà Mỹ Lệ thì anh nghĩ thế nào về bà ta ?
Khải không biết trả lời ra sao. Vì tính nết cương trực, điều bí mật mà cậu cảm thấy làm cậu rất khó nghĩ. Bà Mỹ Lệ có phải là một thiếu phụ giống như má cậu không, hay là một người gian ác ? Có phải bà đã bắt cóc con nhỏ đó không ? Chẳng ai có thể tin được rằng bà muốn hãm hại một con bé đầy tình thương yêu đối với bà. Trong cuốn băng, bà đã nói tới giấy tờ giả mạo, tới việc vượt biên giới, như vậy có nghĩa là bà đã làm điều chi phạm pháp ?
Khải cất chiếc máy vào tủ sách, thở dài nói :
- Ngán quá, bây giờ anh phải đi một vòng xe đạp để thay đổi ý nghĩ mới được.
Chương 07
Khải đạp xe trên xa lộ, trong lòng thấy mỗi lúc một bực dọc hơn. Cậu cảm thấy quá nhỏ bé trước những biến cố vừa rồi. Cậu có thể quên ngay những người hàng xóm và biệt thự Bạch Liên nếu cậu không phải băn khoăn về tình trạng bất an ninh gây ra cho nhà cậu. Cậu rùng mình nghĩ rằng một hôm cổng nhà cậu bỏ ngỏ, một người lạ đã lẻn vào vườn và có thể đã vào tận trong nhà trên, mà chẳng ai hay biết và đề phòng gì cả.
Cậu cũng muốn hiểu rõ tại sao người đó đã giấu chiếc máy ghi âm trong nhà Kim Chi, mà không giấu trong nhà của Nhựt hay của chính cậu.
Tại sao ? Bỗng một ý nghĩ loé lên trong đầu Khải. Thoạt tiên, anh em cậu tưởng người ấy đã vào giấu chiếc máy không, điều này không đứng vững. Căn nhà của Kim Chi nằm ngay cạnh bức tường ngăn cách với biệt thự Bạch Liên mà không ai vào nổi. Như vậy là họ đã dùng nhà của Kim Chi làm thính phòng : họ đã núp ở đấy để thâu những cuộc đối thoại bên biệt thự Bạch Liên. Nếu vậy thì phải có một hệ thống bí mật.
Trong vườn nhà cậu, cây cối tốt như rừng thì ai muốn giấu vật gì chẳng được. Nếu vậy, cần phải đi lùng xét các xó xỉnh khu vườn xem có dây dựa gì hay không mới được. Nghĩ vậy, Khải bèn quay xe trở lại và phóng về nhà thật gấp.
Về tới cổng, cậu đã kêu tới tấp :
- Kim Chi ! Kim Chi !
Lúc đó cô bé đang ở trong xưởng, đã nghe thấy tiếng gọi nhưng cứ cố tiếp tục làm, nên Khải phải chạy vô. Cậu vừa hé cánh cửa thì Kim Chi đã đẩy cậu ra kêu lớn :
- Cấm vô ! Cấm vô !
- Sao vậy ? Những trò chơi của em đâu phải là điều quốc sự bí mật ?