Thấy chẳng nên làm cho chị chúng nó bực mình thêm nữa, một đứa bèn chuồn ra lối cửa trước, còn một đứa thì leo qua cửa sổ nhảy ra ngoài.
Hai đứa đi khỏi rồi, căn phòng trở lại yên tĩnh. Ba Huy hy vọng viết xong được lá thư còn dở và Khải cũng ước mong đọc xong được cuốn truyện trinh thám đang tới chỗ gây cấn. Bỗng nhiên, từ dưới bếp, tiếng của chị Tư vọng lên :
- À, cái con này giỏi nhỉ ! Cút mau ! Cút mau !
- Lại có chuyện gì thế hả ?
Bà Huy vừa nói vừa chạy xuống bếp, nhưng Khải đã mau chân chạy trước. Hai mẹ con đã trông thấy chị Tư đang giơ tay chỉ cái cửa ra ột con chó. Con vật này đang ngồi nhai nhai với vẻ thoả mãn.
- Thưa bà, miếng thịt con vừa ướp xong, định bỏ vào lò quay, thế mà con vật đáng ghét này cuỗm ngay mất, thế có khổ không ?
Nghe vậy, con vật chẳng có vẻ gì là phật ý, trái lại nó còn chực giơ chân cho bà chủ bắt, có lẽ để tỏ lòng cám ơn bà. Ít khi bà Huy quở mắng các con, nên đối với súc vật bà cũng không muốn nghiêm khắc.
- Rầu quá, bà đáp, nhưng bây giờ chẳng có cách gì khác là để cậu Khải chạy ra tiệm gần đây mua một miếng thịt khác vậy.
- Thưa bà, nhưng con thấy cái cổng vườn nhà ta cứ bỏ ngỏ hoài, thì ai ra vô cũng được cả. Như bữa trước đi chợ về, con thấy một người hành khất vào tận bếp này ngồi, rồi hôm nay đến con chó nhà ai. Nguy hiểm quá !
Rồi chị Tư tiếp với giọng bi thảm :
- Con lo rằng một ngày kia quân trộm cắp sẽ đột nhập vào nhà này chứ chẳng không.
Cái cổng vườn đó là cái cổng mở ra cánh đồng, ra khoảng tự do, nên các con bà Huy hay mở để thoát ra ngoài. Đã bao nhiêu lần, người ta dặn chúng phải gài cổng lại, nhưng vì đứa này cứ ỷ lại vào đứa kia và chúng còn vội vã chạy đi nên quên hết lời dặn.
Trong khi bà Huy vẻ mặt bình tĩnh như một triết gia, đang xếp lá thư viết dở để dành đến mai viết nốt thì thằng Nhựt, mặt mày tái mét, chạy từ ngoài vào hoảng hốt mách :
- Má ơi ! Má ơi ! Con vừa nghe thấy tiếng người nói ở sau các bụi cây ngoài vườn, má ạ !
- Bậy nào ! Kim Chi ngắt lời.
- Thật mà chị !
- Thôi đi cậu, để yên cho chị thử lại mấy con tính, nó còn quan trọng hơn câu chuyện vớ vẩn của cậu vừa rồi.
Thằng nhỏ vội quay lại bà Huy, bà thốt lên :
- Chết, sao trông mặt con tái mét thế kia, con có đau không thế ?
- Thưa má, các tiếng nói đó làm con sợ quá.
Khải nhún vai :
- Con trai lên bảy tuổi rồi, mà run như giẽ thế kia, mắc cỡ quá.
Bà Huy vội trấn an :
- Đừng sợ con ạ, có lẽ là tiếng nói của những người qua đường đó mà.
- Thưa má không ạ, tiếng nói về phía trong này, gần bức tường của biệt thự Bạch Liên kia mà. Con nghe như tiếng bà nào nói một mình, kể lể những điều buồn khổ.
- Điều gì buồn khổ ? Kim Chi háo hức hỏi.
- Em không hiểu hết, nhưng em nghe bà ta nói thế này : “Chúng ta sẽ ra sao đây, ta đang sống trong sự lo âu, lúc nào ta cũng có cảm tưởng là hắn sẽ tìm ra chúng ta. Làm thế nào bây giờ ? Trời ơi ! Làm thế nào bây giờ ?”
- Rồi sao nữa ?
- Rồi em vội chạy về đây.
Khải tiếc rẻ :
- Uổng quá, có lẽ đoạn cuối mới hay ho chứ !
Nhựt kể tiếp :
- Tiếng bà ta vẫn tiếp tục nói và hình như nó từ căn nhà của chị Kim Chi phát ra thì phải.
Kim Chi la :
- Nhà của tôi ! Nhà của tôi ! Ai cả gan dám bước chân vào nhà của tôi ?
Lúc đó chị Tư vừa lên tới kiếm bé Thanh, mỉm cười :
- Thưa cô, việc đó có thể xảy ra dễ lắm nếu cô cứ để ngỏ cổng cô ạ.
Kim Chi không kịp nghe gì hơn nữa. Cô đã đứng phắt dậy, chạy ba chân bốn cẳng ra vườn.
- Chuyện gì vậy hả chị ? Tín vừa ở đâu về tới hỏi, tay thì che che cái túi để không ai thấy nó đã bị rách một miếng to.
Nhựt đi sau vội đáp :