với Cham Nóp, chúng tôi lưu vong từ tỉnh này sang tỉnh khác, luôn luôn nghe ngóng động tĩnh, tinh thần lúc nào cũng như bị đe doạ.
Chúng tôi cũng phải thay hình đổi dạng luôn luôn. Bích Ngọc phải quấn trên đầu một chiếc khăn quàng, mang đôi kính đen thật lớn và ăn vận quần áo rất tầm thường. Cham Nóp thì để thêm bộ râu, còn tôi cũng phải thay đổi kiểu tóc.
Thời gian cuối cùng, chúng tôi đã đến trú ngụ ở đây, và đã dọn nhà một cách bí mật trong đêm tối để không ai biết. Chúng tôi đã sống yên ổn được vài tháng và tôi đã lo việc chạy chữa cho Bích Ngọc để phục hồi sức khoẻ. Nhưng ngán thay ! Bây giờ tất cả lại trở về con số không. Xuân Lộc đã tìm ra được địa chỉ của chúng tôi. Để cố đánh lạc hướng, tôi đã vờ cùng Cham Nóp và Bích Ngọc rời khỏi biệt thự Bạch Liên trên chiếc xe hơi chở đầy hành trang. Số hành lý này hiện giờ còn nằm ở Sàigòn. Chúng tôi đã trở lại đây bằng cách núp trong xe hơi do Cham Nóp lái. Xuân Lộc đã không bị lừa và vẫn tiếp tục canh chừng chúng tôi. Làm sao thoát khỏi tay con người đó ? Ông ta chẳng từ một hành động miễn là bắt lại được Bích Ngọc để tiếp tục cuộc sống đế vương mà ông hằng mơ ước.
Bà Mỹ Lệ im lặng một lúc lâu rồi buồn bã tiếp :
- Tôi hoàn toàn thất vọng. Làm sao cứu được Bích Ngọc ? Tôi phải cất giấu nó ở đâu bây giờ ? Tôi không thể chịu đựng được nữa. Thật là một sự ê chề khi phải sống lẩn lút trốn tránh như thế này.
Nghe tới đây, Khải cảm thấy vô cùng bối rối. Từ trước đến giờ, cậu chỉ biết giúp đỡ các em hoặc bạn bè những việc thông thường. Bây giờ đây, người ta lại hỏi ý kiến cậu về một trường hợp mà ngay cả những người lớn tuổi cũng phải điên đầu.
- Thưa bà, thật là xui quá, cậu đáp. Nếu có ba cháu ở nhà thì cháu xin mời ngay đến đây để giúp ý kiến bà. Lẽ cố nhiên, Bích Ngọc có thể sang tạm trú ở nhà cháu trong khi chờ đợi ba cháu về và chắc má cháu sẽ rất vui lòng.
- Nhưng nhà cậu gần quá, nếu người ta tìm thấy Bích Ngọc bên ấy, gia đình cậu sẽ bị liên lụy. Tuy nhiên, ta cần phải hành động gấp rút. Tôi chưa nói với cậu về bức thư cậu đã mang tới. Tôi nghi chính là Xuân Lộc đã gởi cậu vì hắn thường vẫn rình rập ở quanh đây. Lá thư ấy chứa đầy lời lẽ đe doạ. Người ta buộc tôi phải dẫn Bích Ngọc đi Biên Hoà, tới nhà hàng Đồng Nai vào thứ tư tới. Nếu không, hắn sẽ ra tay, dẫn cảnh sát tới bắt đứa bé, dù muốn dù không.
- Thứ Tư… Vậy không còn bao lâu.
- Trong sáu ngày nữa thôi. Tôi không lo cho tôi, nhưng lo cho Bích Ngọc. Thật là khủng khiếp nếu người ta chia rẽ tôi với nó. Tôi rất lo sợ nếu nó lại lọt vào tay con người ghê tởm ấy.
- Thưa bà, nếu chỉ còn sáu ngày, ba cháu sẽ không về kịp. Ba cháu ở quá xa, nếu không cháu sẽ đạp xe tới gặp ngay ba cháu. Cháu biết số điện thoại, nhưng làm sao cắt nghĩa các sự việc qua dây nói được ?
Vì chưa có kinh nghiệm và quá lạc quan, Khải tin rằng thế nào cũng có một sự lạ xảy ra ngăn cản Xuân Lộc trong tội ác. Cậu tiếp :
- Thưa bà, có lẽ ông Xuân Lộc còn do dự trước khi kêu cảnh sát. Bởi vì khi lớn lên, Bích Ngọc sẽ không chịu để ông ta hành hạ một cách dễ dàng, ông sẽ không ngăn cản được cô ấy gặp bà. Vậy, nay nếu ông dùng bạo lực để bắt cô là một điều thất sách.
- Tôi ngờ hắn đã nghĩ đến điều ấy hoặc có một lý do nào làm hắn nương tay. Bởi vì từ bao nhiêu tháng nay, hắn rất có thể thực hiện dễ dàng những lời đe doạ, nhưng hắn lại chỉ sai những tên đồng đảng đến đây thôi. Phải chi ta biết được hắn đang âm mưu gì nhỉ !
- Thưa bà, có lẽ chúng ta sẽ biết một ngày gần đây. Cháu đã có kế hoạch rồi. Khi đó, chúng ta sẽ biết đường lui tới. Thế nào cũng có lúc Bích Ngọc trốn đi được, vì bọn này không thể ở đây suốt ngày để rình rập.
- Cậu đừng quá tin như vậy. Trái lại, tôi có cảm tưởng rằng chúng ta vẫn luôn luôn bị theo dõi. Mỗi lần Cham Nóp vắng nhà, người ta lại đến bấm chuông thật lâu, như để áp đảo tinh thần tôi thêm mỗi khi tôi ở nhà một mình.
Khải thì thầm :
- Vậy là họ đã trông thấy cháu vào đây.
- Nguy rồi ! Bà Mỹ Lệ hoảng hốt kêu lên.
Thật vậy, bà đã quên là khi ời Khải đến, bà đã cho họ thấy cậu về phe với bà.
Khải vội trấn an :
- Thưa bà, chắc lúc này không có ai canh chừng đâu. Nhưng cháu nghĩ là cháu nên trở về nhà bằng cánh cửa sắt nhỏ ở vườn thì tốt hơn. Vả lại, như thế cũng rất tiện mỗi khi chúng ta muốn liên lạc một cách kín đáo.
Khi Cham Nóp biết được sự tình, chú thốt lên :
- Thật là quân quỷ sống chứ không phải là người !
Chú tài xế và Khải phải mất một lúc lâu mới tìm ra cánh cửa sắt nằm khuất sau hàng rào cây. Trên cửa, họ thấy một cái chốt lớn nằm ở phía biệt thự Bạch Liên, còn bên phía nhà ông Huy không có khoá.
Khải nhận xét :
- Vậy là tên đồng loã đã vào vườn nhà bà Mỹ Lệ, rồi từ đó mở chốt để qua bên kia.
Cham Nóp tỏ vẻ lo nghĩ. Chú nói cả tiếng Miên lẫn tiếng Việt và khoa chân tay để làm hiệu. Sau cùng, bà Mỹ Lệ và Khải cũng hiểu được rằng chú đề nghị gài ngay cái chốt cửa này lại vì cứ để ngỏ cửa thì quá nguy hiểm.