- Thưa ba má, đây là Bích Ngọc ở biệt thự Bạch Liên bên cạnh ạ.
- A cô bé láng giềng ! Kim Chi thốt lên khi thấy tận mắt cô bé bí mật mà xưa nay Kim Chi vẫn muốn làm quen.
Khải bèn kể lại cho ông bà Huy nghe trong trường hợp nào cậu đã được vào biệt thự Bạch Liên và bị vướng vào những biến cố bi thảm. Rồi cậu kể tiếp cuộc đối thoại mà hai anh em đã thâu được vào máy ghi âm và những lời đe doạ của Xuân Lộc.
- Thưa ba, cậu kết luận, trong khi ba vắng nhà, con không biết hành động ra sao cả.
Câu chuyện vừa rồi có vẻ khó tin. Ông Huy tự hỏi không biết những đứa trẻ có mắc mưu một thiếu phụ khôn ngoan hay không. Ông quá ngay thẳng và quá nhiều kinh nghiệm nên không muốn dính líu vào một vụ không được minh bạch cho lắm.
- Tốt hơn, ông nói, là ta phải báo cho cơ quan cảnh sát biết sự hiện diện của những nhân viên an ninh giả hiệu.
Trong khi ông Huy qua phòng giấy để kêu dây nói, Khải và Kim Chi vội ra ngoài để nghe ngóng tình hình ra sao.
Một chiếc xe hơi lớn vẫn đậu trước nhà bà Mỹ Lệ.
- Chúng mình ra xem đi, Khải quyết định.
Kim Chi vội bước theo anh nhưng hai người đã đụng ngay chiếc cổng khoá kỹ.
Những gì đã xảy ra sau những bức tường bí mật của biệt thự Bạch Liên từ lúc Bích Ngọc và Tín rời khỏi toà nhà đó ?
Khi Cham Nóp vừa hé cổng thì những tên đồng loã của Xuân Lộc đã hùng hổ xông vào toà nhà. Hai tên mặt mũi hung tợn vây ngay lấy chú tài xế hỏi dồn :
- Con nhỏ đâu rồi, nói mau !
Cham Nóp làm bộ mặt ngớ ngẩn :
- Đi khỏi rồi, đi khỏi lâu rồi !
- Mày nói láo, chúng tao biết nó còn ở đây.
Cham Nóp bèn lắc lư cái đầu, miệng nói huyên thuyên những tiếng Miên. Bọn kia chẳng hiểu gì cả lại càng tức giận hơn.
Bà Mỹ Lệ thì cố nén sự xúc động, nhưng tiếng nói của bà cũng không khỏi run run khi bà trả lời những câu hỏi của một viên tự xưng là thanh tra An ninh.
- Từ lâu nay, Bích Ngọc không còn ở nhà tôi.
Người kia cất một tiếng cười ngạo nghễ rồi lên giọng doạ nạt :
- Bà có biết sẽ phạm vào tội gì nếu bà không chịu khai sự thật hay không ? Bắt cóc con nít là rũ tù. Chắc không khi nào bà muốn như vậy vì một đứa nhỏ không phải là con bà. Bà chẳng có lợi lộc gì và…
- Tôi chưa bao giờ nghĩ đến lợi của tôi hết. Đứa nhỏ này đã bị khổ hạnh, tôi không thể nào dửng dưng trước cảnh ngộ của nó. Tôi rất vui lòng đón nhận tất cả hậu quả về việc làm của tôi.
- Thế bây giờ nó đâu ? Bà đừng có bướng bỉnh mà không được với tôi.
- Tôi xin nói với ông là tôi không biết.
- À, tôi xin nhắc lại là chúng tôi có quyền lục soát nhà này, vậy chúng tôi sẽ lục soát và sẽ tìm thấy con nhỏ dù bà muốn giấu chỗ nào đi nữa.
Người kia nói với giọng hách dịch đầy tự tin, nhất là bà Mỹ Lệ đã không hề đòi coi lệnh xét nhà hoặc thẻ hành sự.
- Bích Ngọc không có ở đây, bà nhắc lại.
Bỗng tiếng nói của bà thấp xuống như chột dạ. Ban nãy, vì vội đưa con nhỏ chạy trốn, bà đã quên không thu dọn những vết tích của nó. Trên một chiếc ghế bành, người ta còn thấy một con búp bê và một cuốn sách mà vừa đây Bích Ngọc đang đọc dở. Và chỉ cần vào căn phòng cạnh đó là thấy đầy những quần áo và tất cả vật dụng riêng của con nhỏ.
- Chúng tôi đi lục soát bây giờ, viên thanh tra giả hiệu nói, tuy hắn đã thấy bối rối vì các sự việc đã không diễn tiến như hắn đã ước đoán trước. Sự vắng mặt bất ngờ của Bích Ngọc làm hắn đâm ra lúng túng, chẳng biết xử sự ra sao.
Hắn ngoắc tay ra lệnh cho các đồng loã đi lục soát từng phòng rồi quay lại bà Mỹ Lệ hỏi :
- Thế nào, bà nhất định không chịu khai thật chứ ?
Bà lắc đầu mỏi mệt, ngồi ủ rũ trong chiếc ghế bành.
Viên thanh tra giả hiệu vẫn đứng yên suy nghĩ : “Ông Xuân Lộc sẽ nổi khùng nếu ta làm điều gì sơ xuất trong lúc này. Nhưng tại sao ông ta không dự đoán trước là họ có thể đưa con nhỏ đi trốn, để ông cho ta chỉ thị cần thiết ?”
Bỗng một hồi chuông reo lên, làm biến mất vết nhăn lo lắng trên trán hắn ta. Chắc đây là ông Xuân Lộc, tin chắc ở kết quả của kế hoạch, đang tới đón con nhỏ.
Để chứng tỏ hắn đã thủ trọn vai trò được giao phó, viên thanh tra giả hiệu vội làm vẻ lăng xăng, mở các ngăn kéo, lôi các đồ vật ra quan sát, và không để ý đến những bước chân người đang tiến dồn dập vào nhà.