“Tôi sẽ có nhiều chuyện để kể cho ông bà nghe, bà viết, hiện giờ chúng tôi đang ở nhà cụ Giáo vì cụ nhớ cháu nội lắm, không muốn xa nó một bước.”
Lời lẽ trong thư đượm niềm vui vẻ nên cả nhà ông Huy đều mừng là mọi chuyện đều tốt đẹp.
- Thưa má, Kim Chi đề nghị, má nên mời bà Mỹ Lệ sang dự tiệc sinh nhật đi, và bà cho cả Bích Ngọc đi cùng. Chắc anh Khải con cũng vui lòng lắm.
- Ừ, phải đấy, má sẽ mời bà nhưng má không nói là tiệc mừng sinh nhật của anh con.
- Sao ạ, thưa má ?
- Má sợ bà ta lại mang quà cáp đến thì phiền lắm.
Chưa tế nhị được như bà mẹ, Kim Chi cho rằng có thêm một gói quà thì càng hay chứ sao. Còn Khải thì chắc cũng thích được nhận càng nhiều quà càng tốt.
Thời giờ trôi qua rất mau, ngày mong đợi đã tới. Khải làm như không biết sự nhộn nhịp trong nhà và những vẻ bí mật của các em.
- Hôm nay sẽ có một sự ngạc nhiên kỳ thú. Nhựt nhận xét.
Tín đồng ý :
- Chắc chắn rồi, mười bốn tuổi, đáng kể lắm chứ.
- Em cầu mong sớm đến lượt em. Nhưng một điều phiền là khi ấy má sẽ không tới cạnh giường ru em ngủ nữa.
Hai đứa nhỏ cứ lẩn quẩn trong bếp và phòng ăn làm vướng chân mọi người, nên bà Huy bảo : “Các con ra vườn chơi đi”. Thằng Tín đã leo lên ngồi cưỡi ngựa trên bức tường, còn thằng Nhựt thì dán mặt vào song sắt tấm cổng để ngóng trông chiếc xe hơi của bà Mỹ Lệ. Cuối cùng trong nhà nghe thấy chúng la :
- “Khách tới kia rồi ! Khách tới kia rồi !”
Chiếc xe vừa chạy tới, đậu trước biệt thự của ông bà Huy. Thấy mọi người đang đợi mình, bà Mỹ Lệ và cô con gái không về biệt thự Bạch Liên vội. Trong khi khách bước vào cổng đã có ông bà Huy đón tiếp, Kim Chi tới gần Cham Nóp dặn :
- Chú tài ơi, bữa nay chú đừng ăn cơm nhà nhé, má tôi dặn mời chú sang dùng cơm với chị Tư bên này.
Cham Nóp rất vui vẻ nhận lời, bây giờ trông chú thật hiền từ chứ không còn vẻ gì của người gác dan dữ tợn khi trước nữa. Lúc này bọn trẻ đang giành giựt Bích Ngọc để dẫn đi xem nhà của mỗi người. Tín có vẻ hơi bất mãn vì căn nhà của cậu chỉ trơ ra có bốn bức tường, nên cậu phải làm ra mặt người lớn, không thiết gì những trò chơi đó.
Bà Mỹ Lệ kể cho ông bà Huy nghe những sự việc xảy ra từ khi bà rời Thủ Đức :
- Theo lời khuyên của ông bà, tôi đã đi gặp trạng sư. Tôi rất đỗi ngạc nhiên khi ông ta cho biết rằng lá đơn của chúng tôi gởi sau khi ở ĐàLạt về đã được nhà chức trách cứu xét. Cuộc điều tra tại những nơi mà Xuân Lộc đã trú ngụ chứng tỏ rằng hắn đã xài phí tiền bạc của con nhỏ, bỏ bê nó không trông nom gì đến và chẳng lo gì đến chuyện làm tròn nhiệm vụ của người giám hộ cả. Hắn ta cũng không dám kiện cáo gì có lẽ vì hắn sợ người ta hạch hỏi công việc quản trị của hắn. Nhưng, khổ thay, các thủ tục đã bị tạm ngưng khi cụ Giáo không thể cho nhà chức trách biết là tôi ở nơi nào và Xuân Lộc cũng mất tung tích luôn không thấy ai tìm kiếm ra hắn. Lúc ấy, nếu tìm thấy một người, tất nhiên phải thấy cả hai, nhưng các chỗ trú ẩn của chúng tôi đều khó kiếm.
Rồi bà Mỹ Lệ thở dài tiếp :
- Như vậy, đã tưởng bảo vệ Bích Ngọc nào ngờ tôi đã vô tình hành động ngược lại quyền lợi của cháu. Tôi rất hối tiếc là tại sao không được quen biết ông bà trước. Nhưng thôi, cơn ác mộng sắp tan. Trong khi chờ đợi hội đồng gia tộc họp, con nhỏ được giao cho bà nội nó phụ trách. Cụ Giáo đã đề nghị cử tôi làm giám hộ vì cụ nghĩ không còn sống được bao lâu để trông nom con nhỏ. Cụ đã bị đau khổ nhiều và hiện vẫn còn đau khổ. Không những cụ đã mất một người con rồi, mà người còn lại bây giờ lại là cả một sự sỉ nhục. Các đồng loã của hắn đã đổ hết tội lỗi cho hắn, họ đều khai hắn là chủ mưu các hành động vừa qua. Chắc tội của hắn sẽ nặng lắm. May thay còn có Bích Ngọc để an ủi cụ Giáo phần nào trong lúc tuổi già.
- Vâng, thật là may mắn, bà Huy lẩm bẩm nghĩ tới sự thất vọng mà bà sẽ cảm thấy nếu một đứa con nào của bà xao lãng những nguyên tắc ngay thẳng và lương thiện mà bà thường giáo huấn để in sâu vào lòng chúng.
Vừa lúc đó, Bích Ngọc và các con ông bà Huy đã từ ngoài vườn đi vào. Nét mặt linh động, đôi mắt sáng ngời, con nhỏ nói với mẹ đỡ đầu :
- Thưa má, má sẽ làm cho con một căn nhà bên biệt thự Bạch Liên nghe má. Con sẽ sáng chế như chị Kim Chi và sưu tập những con côn trùng như anh Nhựt.
Tín thấy uy tín của mình đang sa sút rõ rệt và cảm thấy hơi bực mình. Bỗng cậu mỉm cười đắc ý, vì đã tìm thấy cơ hội để được mọi người chú ý. Cậu đề nghị :
- Chị Bích này, trong khi chờ đợi cái nhà của chị, tôi sẵn sàng để chị mượn cái nhà của tôi. Như vậy, mọi người bên này sẽ được gặp chị luôn.
Bích Ngọc đỏ mặt vì sung sướng, nhưng bà Mỹ Lệ đã thoái thác :
- Ấy không, Bích Ngọc đâu dám làm phiền như thế ?
Bà Huy mỉm cười :