Lúc Nhan Tùng Ảnh gọi đến thì Nhan Hạc Kính và Tông Dương đang chuẩn bị ra ngoài ăn cơm.
Hai người đã đi đến cửa khu dân cư, Nhan Tùng Ảnh gọi đến hỏi Nhan Hạc Kính có ở nhà không, bạn của anh có tặng cho anh mấy chai rượu ngon, anh lựa chai đắt nhất đưa cho Nhan Hạc Kính.
Từ khi Nhan Tùng Ảnh được điều tới thành phố Uý để làm việc, lâu lâu anh lại đem vài món đồ qua cho Nhan Hạc Kính, nào là thuốc lá, rượu, còn không thì là trái cây hoặc một vài món đồ đặc sản, Nhan Hạc Kính cũng xài không hết nên thường đưa bớt cho bạn bè dùng.
Nhan Hạc Kính nói công việc của anh không cần dùng đến rượu ngon nhiều, nên định bảo Nhan Tùng Ảnh đừng đem tới, nhưng không ngờ Nhan Tùng Ảnh nói đang đứng ở cổng rồi.
Nhan Hạc Kính cúp máy đi ra phía ngoài, nhìn thấy một chiếc xe màu đen đang đậu ở bên đường, lờ mờ nhận ra chiếc xe này khá quen, hình như đã thấy ở đâu đó rồi.
Chưa kịp nghĩ ngợi thêm, cửa sổ xe đã hạ xuống, Nhan Tùng Ảnh vẫy tay với Nhan Hạc Kính.
Nhan Hạc Kính cong lưng, nhìn một vòng xe, nói: "Anh đổi xe hồi nào vậy?"
"Mới đổi thôi à." Nhan Tùng Ảnh chỉ chỉ vào ghế phụ, "Rượu của em đó."
Nhan Hạc Kính nhìn chai rượu, không khỏi tặc lưỡi: "Anh cho em chai rượu đắt tiền như vậy luôn hả?"
"Sao lại không thể chứ." Nhan Tùng Ảnh bật cười, "Lúc còn nhỏ có đồ nào tốt mà anh không nhường cho em đâu."
"Anh từng tuổi này rồi mà còn ghi thù với em hả."
"Này mà gọi là ghi thù cái gì?" Nhan Tùng Ảnh nói, "Cũng vừa lúc đến giờ cơm tối, đi ăn chung không?"
Nhan Hạc Kính xua tay: "Không được, em có hẹn mất rồi."
Nhan Tùng Ảnh nhìn về phía sau Nhan Hạc Kính một cách đầy ẩn ý: "Bạn trai à? Gọi người ta lên chào hỏi luôn."
"Thôi, quan hệ chưa ổn định lắm, đừng doạ cậu ấy."
"Lỡ người ta đồng ý rồi sao?"
Lúc này Tông Dương đang đứng đợi cách đó không xa, Nhan Hạc Kính và Nhan Tùng Ảnh nói chuyện cũng khá lâu, cậu cũng cảm thấy hơi nhàm chán, ngẩn ngơ nhìn cái chồi non mới mọc trên cây.
Bỗng dưng cậu nghe thấy có người gọi tên mình, cậu nhìn xung quanh thì thấy Nhan Hạc Kính đang gọi cậu, bảo cậu qua đó.
Tông Dương đi qua, gật đầu chào hỏi với người ngồi trong xe, hỏi Nhan Hạc Kính: "Có chuyện gì?"
"Anh của anh muốn mời cậu ăn một bữa."
Nhan Hạc Kính lặng lẽ quan sát biểu cảm của Tông Dương, cảm thấy dưới vỏ bọc bình tĩnh của cậu ẩn chứa sự lúng túng trong đó, liền cảm thấy hối hận, nhưng anh cũng không thể rút lại những lời này, anh trộm liếc Nhan Tùng Ảnh một cái rồi bổ sung thêm: "Chỉ là một bữa cơm bình thường thôi." Anh lại gần bên tai Tông Dương, khẽ nói với cậu: "Em căng thẳng sao?"
Tông Dương nên trả lời câu hỏi này như thế nào đây? Tông Dương cảm thấy Nhan Hạc Kính rất biết cách đặt câu hỏi, mỗi lần hỏi là lại khiến cậu cứng họng không biết trả lời như thế nào.
Tông Dương tự biết rằng không có gì phải căng thẳng hết, chỉ là cậu không biết phải nói gì với anh của Nhan Hạc Kính.
Cuối cùng Tông Dương cũng đồng ý, cúi người ngồi vào ghế sau.
Nhan Hạc Kính ngồi ghế phụ, giới thiệu đơn giản tên họ của Tông Dương, còn lại cũng không nói gì thêm.
Ngược lại Nhan Tùng Ảnh lại rất có hứng thú, hỏi hai người quen nhau thế nào, quen nhau lây chưa, còn thuận miệng nhắc đến chuyện Nhan Hạc Kính mua đôi giày bóng rổ kia, kể rằng lúc chọn giày Nhan Hạc Kính lúng túng cỡ nào.
Lúc đó anh đã biết Nhan Hạc Kính mua giày để tặng cho người mình thích, nhưng Nhan Hạc Kính không chịu thừa nhận.
Mấy lời này làm cho Nhan Hạc Kính ho khan liên tục, anh nghĩ lúc đó mình còn chưa thực sự thích Tông Dương, nhưng lại nghĩ lỡ như lúc đó mình đã thích Tông Dương rồi mà không biết thì sao? Nếu không thích thì tại sao anh lại nghĩ đến chuyện sẽ mua quà cho Tông Dương.
Tình cảm là điều vô cùng kì diệu, nó tựa như là một hạt giống, nhân lúc người ta không để ý mà lặng lẽ vùi vào trong đất, làm người ta lầm tưởng đó chỉ là những chuyển động bình thường của đất.
Đợi đến lúc được tưới nước, được đón ánh nắng mặt trời, hạt mầm ấy mới bắt đầu sinh trưởng rồi phá vỡ mặt đất, đến lúc đó người ta mới phát hiện ra sự tồn lại của nó, từ nhỏ bé không đáng kể đến không có cách nào lờ đi, rối tinh rối mù.
Thế nên đến cả Nhan Hạc Kính và Tông Dương cũng đều không biết hạt mầm đó gieo xuống từ khi nào, nhưng họ biết cả hai đều là nguồn nước và nguồn sáng của nhau.
Nhan Hạc Kính xúc động và anh đoán Tông Dương cũng cảm thấy như vậy.
Mùi thơm nhẹ của tinh dầu trong xe quyện với mùi da của ghế mới, bây giờ đã là tháng tư, từng tầng mây đang tụ lại với nhau tạo thành màu sắc của hoàng hôn.
Nhan Hạc Kính mở cửa sổ, không khí trong lành tràn vào, cuối cùng cũng có thể hít thở thoải mái.
Sau khi mẹ qua đời, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy nhẹ nhõm và thoải mái, có người thân bên cạnh, cũng có cả một tình yêu khiến bản thân cảm thấy thoả mãn.
Nhan Tùng Ảnh lái xe được nửa đường rồi mới sực nhớ hỏi khẩu vị của Tông Dương như thế nào, đang tính mở miệng thì tài xế chạy phía trước bỗng dưng thắng gấp làm Nhan Tùng Ảnh giật mình, sau khi định thần lại thì anh mới buột miệng nói: "Tiểu Thiệu, cậu có ăn cay được không?"
Bên trong xe yên tĩnh vài giây, Nhan Hạc Kính mím môi nhìn sang bên cạnh, cả da đầu và lòng bàn tay cậu hiện giờ đều đang toát mồ hôi, dĩ nhiên Tông Dương không trả lời lại.
Nhan Tùng Ảnh cũng nhận ra mình nói nhầm, ngập ngừng nói: "Già đến mức lú lẩn cả rồi, xin lỗi cậu Tiểu Tông."
Giọng nói đều đều của Tông Dương vang lên từ phía sau: "Không sao đâu, tôi không để ý đâu."
Nhan Hạc Kính có cảm giác đang có hàng ngàn con kiến đang bò trên lưng mình, không thể ngồi yên được nữa, bèn giành nói trước: "Tông Dương ăn cay rất yếu."
Xong mắt anh liếc thấy bên cạnh có một thỏi son còn chưa bóc tem, liền nhân cơ hội đổi đề tài: "Anh hai, anh có bạn gái mới hả?"
Nhan Tùng Ảnh trả lời: "Còn chưa phải là bạn gái, lần trước anh mua để tặng cô ấy mà cô ấy không chịu nhận."
Nhan Hạc Kính cầm thỏi son lên nhìn thử: "Trông thỏi son này cũng có vẻ khá đắt tiền, chắc người ta ngại nhận, mà cũng có thể là do người ta không có cảm giác gì khác đối với anh."
"Anh cũng không biết nữa, có lúc anh cũng cảm giác cô ấy không có cảm giác đặc biệt gì với anh" Nhan Tùng Ảnh nói: "Dù gì anh cũng đã ly hôn hai lần rồi, cô ấy để ý cũng là chuyện bình thường thôi, chỉ là cô ấy rất đặc biệt với anh nên anh không muốn từ bỏ như vậy."
Lần đầu tiên Nhan Tùng Ảnh ly hôn là do bị người đó lừa dối, lần thứ hai là do tính cách hai người xung khắc như nước với lửa nên mới ly hôn, tóm lại đều là do xúc động nông nỗi rồi kết hôn sai lầm.
Nhan Hạc Kính chỉ nói với anh là lần này phải suy nghĩ cho cẩn thận, cuối cùng nói: "Thỏi son này anh còn cần không, nếu không anh cho em được không?"
Nhan Tùng Ảnh ngạc nhiên: "Em cần cái này làm gì?"
"Em tặng cho một người bạn."
Lúc này Tông Dương mới lên tiếng: "Anh tặng cho ai?"
Nhan Hạc Kính cười rộ lên, xoay người về phía Tông Dương: "Em căng thẳng gì hả? Anh định tặng cho Khổng Tuyền thôi, mấy ngày nữa là sinh nhật cậu ấy mà."
Dường như Tông Dương cảm thấy lúng túng, Nhan Hạc Kính thấy tai của cậu đang đỏ lên, bèn quay đầu ra vẻ đang ngắm cảnh ngoài cửa sổ, trong lòng thì đang cười trộm.
Nhan Hạc Kính rất vui vẻ, đến tận lúc đến chỗ ăn cơm rồi anh vẫn còn rất hưng phấn, anh mở rượu Nhan Tùng Ảnh mang đến, rót một ly đầy, làm bộ không để ý đến cảm xúc của Tông Dương.
Đến lúc tối lúc quay về nhà, Nhan Hạc Kính vẫn nói nói cười cười cười với Nhan Tùng Ảnh như bình thường.
Ngày hôm sau là thứ bảy nên không cần đi làm, Nhan Hạc Kính bảo Nhan Tùng Ảnh ngủ lại một đêm, anh còn tưởng rằng Tông Dương sẽ về, ai ngờ cậu không hề có ý định rời đi, vừa bước vào cửa nhà Nhan Hạc Kính đã không định về nữa rồi.
Nhan Tùng Ảnh ở phòng ngủ cho khách ở lầu một đã đi ngủ từ sớm, Nhan Hạc Kính tắm rửa xong cũng lên giường nằm, vốn định chờ Tông Dương tắm xong rồi mới ngủ, nhưng do âm thanh của nước trong phòng tắm cứ chảy đều đều, năm phút sau Nhan Hạc Kính đã mơ màng muốn ngủ.
Mí mắt không thể ngăn cản ánh sáng, trước mắt dường như có đủ loại màu sắc, Nhan Hạc Kính nửa mơ nửa tỉnh.
Một lúc sau có người đánh thức anh, suýt chút nữa là anh nổi cáu rồi, nhưng khi nhìn lại thì thấy Tông Dương tóc ướt còn nhỏ giọt đang ngồi xếp bằng ở trên giường, không mặc áo mà chỉ mặc mỗi một cái quần ngủ caro với chiếc khăn tắm quàng quanh cổ.
Có lẽ là do dục vọng nên Nhan Hạc Kính không thể tức giận được nữa.
Căn phòng hơi tối, làm cho anh có cảm giác Tông Dương vừa xa vời không thể với tới lại vừa gần ngay trước mắt, Nhan Hạc Kính đưa tay ra thăm dò trong không trung, đụng được cánh tay của Tông Dương, cảm nhận được làn da của cậu, từ từ mới dần tỉnh lại.
Giọng nói của anh khàn khàn do ngái ngủ, Nhan Hạc Kính yên lặng dựa vào đệm ở sau lưng, bỗng nhiên có một lực kéo anh về phía trước, là Tông Dương đang nắm lấy cổ tay anh, kéo anh về phía mình.
Nhan Hạc Kính tỉnh hẳn, khẽ mở mắt ra, ngơ ngác nhìn Tông Dương, không nhìn ra được biểu cảm trên mặt Tông Dương.
Tay Tông Dương dần dần tiến lên trên, tựa như dây leo dần dần sinh trưởng, từ từ lướt ngang qua lưng Nhan Hạc Kính, lướt qua khớp xương đang nhô lên, vòng xuống rốn rồi lướt lên ngực.
Nhan Hạc Kính bám vào vai Tông Dương, nói: "Sao vậy?"
"Anh của anh với cái người họ Thiệu kia rất thân nhau sao?"
Nhan Hạc Kính dường như đã hiểu chuyện gì, bắt lấy đầu ngón tay không chịu an phận của Tông Dương, đặt ở bên môi rồi hôn lên, sau đó lại áp lên má của mình, nói: "Mới gặp được vài lần thôi, hôm nay anh ấy nói nhầm là do trí nhớ của ảnh kém quá."
"Thật ra lúc đó em cảm thấy rất khó chịu." Tông Dương khẽ thổi hơi thở của mình bên tai của Nhan Hạc Kính, "Hẹp hòi lắm sao?"
"Có chút xíu." Nhan Hạc Kính vờ tỏ ra nghiêm túc, nhéo mặt Tông Dương.
Nhan Hạc Kính vừa mới thả tay Tông Dương ra, Tông Dương liền lật người Nhan Hạc Kính lại, cả người Tông Dương áp sát lên lưng Nhan Hạc Kính, từng nụ hôn ngọt ngào nhẹ nhàng rơi xuống làm cho Nhan Hạc Kính cảm thấy hơi lạnh, cơ thể run rẩy trong vô thức, đầu ong ong.
Anh cảm thấy lực nắm tay của Tông Dương mạnh hơn một chút, không nhịn được khẽ rên rỉ.
"Được thôi, hẹp hòi thì hẹp hòi thôi, sau này em sẽ sửa sau."
"Ý là hiện giờ em không thay đổi gì cả sao?"
"Ừm" Nhan Hạc Kính nghe được tiếng quần áo cọ xát, biết ngay là Tông Dương đang cởi đồ của anh, "Em vẫn còn giận lắm."
Nhan Hạc Kính níu lấy ra trải giường, muốn bò về phía trước, nhưng lại bị Tông Dương nắm lấy eo giữ lại, chống đầu gối vây anh lại.
Bình thường Nhan Hạc Kính có thể bật lại Tông Dương, nhưng không biết hôm nay do sức Tông Dương mạnh lên hay do anh yếu đi mà anh đấu không lại cậu, bị Tông Dương giữ chặt.
"Không cho trốn."
"Anh không trốn, chỉ là anh đau." Nhan Hạc Kính đưa tay ra phía sau, lòng bàn tay chạm vào một khối ấm áp, "Em nhẹ chút."
Lúc này thứ còn sót lại duy nhất chỉ là giọng nói đứt quãng của Nhan Hạc Kính hoà vào trong hơi thở mạnh mẽ của Tông Dương, thế nhưng động tác của cậu quả thật là dịu dàng hơn rất nhiều.
"Em là Tông Dương, anh có nhìn thấy rõ không?"
Nhan Hạc Kính cắn môi, eo vẫn không ngừng di chuyển về phía trước, trời đất quay cuồng, cả thế giới trước mắt hỗn loạn như sắp sụp đổ.
"Anh biết rõ, vẫn luôn biết rõ.".