Khách Làng Chơi Không Tìm Vui


Hách tỷ là người mồm miệng kêu to nhưng chẳng bao giờ dùng chuyện quan trọng để đùa giỡn.

Quy Lan không nói hai lời, vội vội vàng vàng chạy đi.

Sau khi chạy đến quán rượu nhìn nhìn, ném cục sắt kia phía sau cảm giác không hiểu sao mà tốt, tựa như làm thêm chuyện không chấp nhặt thì thấy thoải mái hơn.

Cô ấy đi rồi.

Tới nơi thay đồ, Hách tỷ đang đứng ở cửa nhìn xung quanh, không biết có phải son phấn đánh dày không, sắc mặt thoạt nhìn trầm trầm.

Quy Lan đi tới, Hách tỷ ném cho cô cái nhìn sắc lạnh, làm một màn khóc than, lại thở dài một hơi.

Trong phòng thay đồ vây quanh một vòng người, từng cái trầm mặc, như là muốn nói cái gì lại nói không nên lời, cuối cùng đều chỉ biết nhẹ nhàng thở một hơi.

Trong kẽ hở của bức tường người lộ ra một hai tiếng nức nở, nhẹ mảnh tựa như sợi tơ, quấn lấy từng tiếng thở dài.

Quy Lan đẩy người đi vào trong xem, không khỏi kinh ngạc hỏi một tiếng: "Tiểu Như? Ninh tỷ? Sao vậy?"
Người được gọi là Trữ tỷ ngẩng đầu lên, lặng im liếc mắt nhìn Quy Lan một cái.

Tiểu Như ghé vào vai cô nhỏ giọng khóc, nước mắt lấp lánh đọng trên mặt.

"Được rồi được rồi, không có chuyện gì." Ninh Ngọc ôm tiểu Như vào trong lòng, vỗ lưng cô dỗ dành: "Chuyện kiểu này không đáng chảy nước mắt."
"Chúng ta làm nghề này, có thể không gặp chút chuyện sao? Chuyện qua rồi coi như xong." Có người mạo muội lên tiếng.

Quy Lan có chút hiểu, có lẽ là đụng phải vị khách biến thái nào đó.

Ngoài việc nhảy với khách, phàm là làm ăn tiếp khách, ít nhiều cũng có chút nguy hiểm, tiếp khách ngoài càng nguy hiểm hơn.

Có lúc gặp phải khách có yêu cầu quá đáng cũng không dám nói gì, thuận theo chịu đựng, phối hợp điều khiển cảm giác theo ý người ta muốn, bị coi thường bị tát lên mặt.

Một phòng toàn người cúi đầu trầm mặc, sắc mặt đều khó coi giống như bị một cái tát, cũng là bi ai trong lòng mình, càng không biết làm sao để an ủi.

Tiểu Như chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ mơ hồ liếc nhìn Quy Lan một cái, lại vùi mặt vào cổ Ninh Ngọc, nước mắt đọng lại hõm vai của Ninh Ngọc trong suốt.

Con mắt đã khóc sưng đỏ không dễ tả, nhưng trên gương mặt trắng nõn có chỗ càng đỏ rõ ràng do bị thương mà sưng lên.

Thấy vết thương đó bên mặt của Tiểu Như, Quy Lan trong lòng bỗng nhiên như có cái gì thiêu đốt.

Vừa muốn nói, Hách tỷ lôi kéo cô ra cửa: "Ra ngoài chị nói với em."
Cũng tốt, nếu thật là ký ức gì...!không tốt, cũng tránh nói lại một lần trước mặt Tiểu Như.

Quy Lan thở chậm, lại dấy lên một cỗ tức giận, bóp nhăn túi trong tay, quát: "Nói đi, xảy ra chuyện gì?"
"Đừng có nóng, đừng có nóng." Hách tỷ vỗ vỗ ngực Quy Lan trấn an cô, "Tiểu Như đi tiếp khách, người khách muốn quay phim.

A, đúng rồi, chính là tên họ Lý, gọi là Lý Hán."
Quy Lan nghĩ một hồi, không nhớ rõ có người như vậy.

Hách tỷ nói bổ sung: "Chính là hôm em đi tiếp Lâm Dật Nhân, hắn lần đầu tiên gọi điện thoại tới kêu người."
Quy Lan trợn mắt nhìn Hác tỷ một cái, hỏi::Vậy chuyện gì xảy ra làm bị thương mặt tiểu Như?"
"Lần đầu tiên cũng là Tiểu Như tiếp hắn, cũng không xảy ra bất trắc gì.

Ai biết lần này, hắn muốn quay phim, Tiểu Như không chịu, hắn liền..." Hách tỷ càng nói càng chật vật, lông mày nhíu chặt làm dáng vẻ đau lòng.

"Nếu đã không chịu, hắn liền động tay, đúng không?" Quy Lan tròng mắt hơi híp, lửa giận đã đốt đến ngực, trái lại khẽ khẽ cười, "Loại rác rưởi nào dám đánh phụ nữ?"
"Ha ha" Đôi môi đỏ tươi của Quy Lan cố gắng văng ra từng chữ, trực tiếp nhìn thẳng Hách tỷ: "Cũng đừng nói với chuyện cứ vậy là xong nha.

Hách tỷ, người dưới trướng bị ức hiếp, chị cứ cho qua như vậy nhé?"
"Cuối cùng vẫn là hữu kinh vô hiểm nha (Hữu kinh vô hiểm 有惊无险: Chỉ kinh sợ chứ không gặp nguy hiểm), đừng lo lắng đừng lo lắng." Hách tỷ run run một cái, vội vã nói lời an ủi.

"Cuối cùng bị tôi đoạt lại." Ninh Ngọc hướng Hách tỷ và Quy Lan đi tới, kéo tay áo, trên mặt mang một chút oán hận, "Tôi đúng lúc ra ngoài tiếp khách, lúc đi ngang qua nghe tiếng ồn ào bên trong, có tiếng của Tiểu Như, cửa không khóa, tôi chạy vào lôi người trốn đi."
Hách tỷ gật đầu như trống lắc, ôm ngực tình cảm dạt dào mà ca ngợi: "Tiểu Ngọc nhi, em đúng là đại anh hùng của chúng ta."
"Tiểu Như sợ hãi." Ninh Ngọc nói.

"Ừ.

Các người cố gắng khuyên nhủ em ấy." Hách tỷ hoàn toàn đồng ý.

"Tôi muốn rời đi."
"Sao?"
"Mang theo Tiểu Như đi.

Chúng tôi không làm nữa." Ninh Ngọc nhẹ nhàng mà nói.

Hách tỷ sắc mặt cứng lại.

Quy Lan chỉ là sửng sốt cũng tốt, sau đó dần dần cong lên nụ cười thanh thoát: "Làm vậy cũng tốt.

Muốn đổi nghề gì?"
Ninh Ngọc vén sợi tóc lên sau tai, nhún nhún vai nhẹ nhàng nói: "Tùy ý.

Tôi cũng không tin tôi không tìm được một công việc đàng hoàng nuôi gia đình sống qua ngày."
"Nuôi gia đình...!Sống qua ngày..." Quy Lan lẩm bẩm từ này mấy lần, trong đầu hiện lên bộ dạng Tiểu Như vùi trong lòng Ninh Ngọc khóc, ý vị thâm trường cười rộ lên.

Thật có lỗi thật có lỗi, trước đây sẽ không có loại phản xạ này, đều do tên khốn Lâm Dật Nhân kia.

Quy Lan theo bản năng cầm tay Ninh Ngọc, tiến đến bên tai cô nhẹ nói câu: "Tôi ủng hộ cô."
"Nghĩ kỹ?" Hách tỷ lạnh buốt toát ra một câu.

Ninh Ngọc chắc chắn gật gật đầu: "Quyết định rồi.

Không có gì phải suy ngẫm nữa, tôi làm việc này lâu vậy rồi, đã nghĩ tới cuộc sống chân chính.

Còn Tiểu Như, em ấy không thể rời bỏ tôi."
"Còn có một tia nhẫn nại cùng cốt khí, tôi muốn giữ lại cho ngày tháng sau này." Cô nói.

Sau khi Ninh Ngọc đi, Quy Lan lặp lại nhiều lần những lời này.

Không biết thế nào, liền nhớ lại chuyện vay tiền Lâm Dật Nhân mà bất an và bứt rứt, trên mặt lần nữa bắt đầu quẫn bách rồi nóng lên.

Mặt trời cay cay, trong lòng cùng toàn thân đều từng đợt mềm yếu.

Cảm giác này giống như toàn thân bị lời chú quấn lấy buộc chặt.

Quy Lan cảm giác được dưới ánh mặt trời không có nơi nào dành cho mình.

Trong lúc xuất thần, trên vai thình lình bị đánh một cái nặng nề, Quy Lan sực tỉnh đầu tiên khóe mắt liếc nhìn Hách tỷ, Hách tỷ cũng trừng đôi mắt vẽ đậm, vẻ mặt ngưng trọng nhìn cô.

Quy Lan hảo tâm nhắc nhở: "Hách tỷ chị nên dưỡng nhan tốt hơn."
"Còn cần em nói!" Hách tỷ tuy một bộ ưu sầu bao phủ khuôn mặt, nhưng thanh âm vẫn tràn đầy mười phần.

"Tiểu mỹ nhân có đẹp hơn nữa thì theo thời gian nếp nhăn vẫn sẽ xuất hiện trên mặt cô ấy.

Ninh Ngọc cũng không còn nhỏ, sớm muộn phải đổi con đường đi, khó hơn nữa cũng muốn đi.

Em biết Hách tỷ là tốt nhất, chị đó, bớt quan tâm đến những cô em đi, em cam đoan trong vòng mười năm chị không phải thêm một nếp nhăn nào." Quy Lan biết Hách tỷ vì chuyện này rất khó chịu, cười hì hì khuyên.

"Hoàn lương nào có dễ dàng như vậy.

Chúng ta làm nghề này, muốn thay hình đổi dạng..." Hách tỷ tiếp lời.

Có người nào không phải là bị bức mà tới bước này? Những người muốn rời đi cô thấy nhiều rồi, có đi ra cũng đầy bụi đất trở về, có khi sa vào những chỗ tồi tệ hơn.

Hoàn lương hoàn lương, những người đeo vàng hoặc đeo bạc, hoặc mặc âu phục, có ai biết bao dung một chút cho thân thể lấm bùn đâu?
"Em biết." Quy Lan mỉm cười với Hách tỷ, dường như đối với cô mà nói toàn bộ không xem ra gì, "Thế nhưng những người đó không phải lương.

Bọn họ rất độc lập, họ chỉ dựa vào chính mình.

mỗi ngày họ phải đối mặt các dạng người, thậm chí trong đó có nguy hiểm, các cô ấy phải đối mặt với vô số chế giễu cùng vũ nhục, thậm chí phải bỏ đi tôn nghiêm.

Nhưng họ đều rất kiên cường sống, các nàng chỉ muốn sống thôi.

Đương nhiên trong đó cũng bao gồm em -- ngay cả chúng ta với nghề này cũng châm chọc khiêu khích, là vấn đề của bọn họ, cũng không biết dựa vào cái gì sống mà đám nhân mô cẩu dạng (人模狗样: khuông người mà phẩm hạnh của cầm thú) liền bắt đầu mắt chó coi thường người khác."
"Hơn nữa..." Quy Lan nói hơi chậm lại.

Đôi mắt bình tĩnh, dáng vẻ bình tĩnh của Lâm Dật Nhân hiện lên trước mắt.

Tuy Lâm Dật Nhân là tên đầu gỗ, nhưng trong tưởng tượng có liên quan tới nàng của Quy Lan, Lâm Dật Nhân khóe miệng hơi hơi vểnh lên, ôn nhu cười.

Vì vậy, Quy Lan cũng ung dung nở nụ cười, kiên định bình thản nói: "Luôn có người, sẽ bình đẳng đối đãi chị, sẽ không ghét bỏ thân phận của chị, sẽ không tính toán quá khứ của chị, sẽ không coi thường chị, sẽ không khi dễ chị, sẽ an tĩnh nghe chị nói chuyện, biết quan tâm đến cảm nhận của chị, sẽ không chút do dự vươn tay giúp ngươi..."
Lời nói này không tự chủ mà có, Quy Lan trầm tư một chút, nói bổ sung: "Nhưng mà kỳ thực cô ta cũng chẳng tốt vậy đâu."
Không ngẫm nghĩ còn đỡ đi, vừa nghĩ tỉ mỉ lại, nhớ tới hình ảnh tối hôm qua dáng vẻ Lâm Dật Nhân như làm điều phạm pháp mà hoảng hốt trốn chạy, Quy Lan hận không thể quay ngược thời gian để cô có thể dùng một giày cao gót đạp Lâm Dật Nhân về phòng.

Đúng vậy, tức nhất chính là cái tên muộn tao đó đối với một đại mỹ nhân mình đây vậy mà đã làm chuyện xấu còn chạy trốn, còn không chỉ một lần! Quy Lan lập tức cắn răng thống hận nói: "Không, người đó rõ ràng là mục nát mà! Tuyệt đối khốn nạn!!"
Hách tỷ trợn mắt há hốc mồm, nhìn Quy Lan một hồi xuân phong nhộn nhạo lại một hồi hung thần ác sát, đứng tại chỗ lầm bầm nói: "Em ấy gặp quỷ a!"
Không được, cô còn phải đi khuyên nhủ Ninh Ngọc.

Hách tỷ sốt ruột trở về đi tìm tiểu Ngọc nhi của cô, mới vừa bước vào cửa, vỗ đầu mạnh một cái: "Tiểu Lan nhi lẽ nào không muốn đi làm lại sao!"
Quy Lan nhận một trận rít gào của Hách tỷ trong điện thoại, trên tay Hách tỷ có khách, muốn giao cho cô.

Quy Lan cự tuyệt.

Hách tỷ ở bên đầu điện thoại kia lớn tiếng ồn ào: "Tiểu Lan nhi em có thể nghĩ cho thông không, chút tiền kia đủ cho em sống sao?"
Quy Lan do dự một chút, lại nói: "Hách tỷ, chị cho người khác a! Em gần đây không có tâm tình gì."
"Không phải bình thường con nhỏ này rất chịu khó sao..." Hách tỷ buồn bực, sau đó nổ tung ra tựa như một tiếng sét đánh: "Tiểu Lan nhi lẽ nào em giàu rồi!"
Quy Lan bị Hách tỷ thét cho lỗ tai vang ong ong, cầm điện thoại di động rời lỗ tai xa chút, ha hả mà cười: "Sao có thể cứ vậy giàu được a, này còn không phải là trông cậy vào chị Hách giao cho em nhiều chút có thêm khoản thu nhập sao, em mới kiếm được tiền."
Cúp điện thoại, Quy Lan buông lỏng rất nhiều, liền "phụng chỉ đi dạo phố".

Chẳng qua là Ninh Ngọc thực sự rất mạnh mẽ vang dội, lập tức vội vàng muốn đi tìm nơi ở yên tĩnh, nhờ cậy Quy Lan theo Tiểu Như đi dạo phố thay đổi tâm tình, tất nhiên Quy Lan không thể chối từ.

Đại khái là bị "khách hàng lớn" Lâm Dật Nhân quấn mấy buổi tối, cả người đều lười rồi, loại lười này liền thành một dạng: Không tâm tư đi làm.

Một hồi, Tiểu Như đã tới rồi, khuôn mặt hơi hơi hướng xuống đất, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn nhìn dòng người, dáng người sợ hãi như con thỏ nhỏ.

Quy Lan lập tức cũng hiểu sự đau lòng Ninh Ngọc đối với Tiểu Như, vẫy tay gọi cô.

==============
p/s: Chào mọi người, để tiện cho mọi người trao đổi truyện, mình mở một page Femmes' land.

Có thể dễ dàng đòi nợ truyện cũng như gặp người chung chí hướng.

^^!
Link: https://.facebook.com/Femmes.land/.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui