Khách Mời

Lam Yến đã nghĩ ra nhiều cách để họ gặp lại nhau, ở ngã tư đường, trong siêu thị hay gần nhà Giang Tẩm Nguyệt, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng mọi chuyện sẽ như thế này.

  Cô được giao phó thiết kế phòng cưới.

  Giang Tẩm Nguyệt lúc cười đôi mắt hơi nheo lại, đôi môi đỏ mọng cong lên, nhìn người khác, ánh mắt biết nói, ngồi ở bên cạnh Trần Lâm, mặt đối mặt với Lam Yến.

  Trước kia bọn họ thường ngồi như thế này, lần đầu gặp mặt, khi đi căng tin ăn cơm đều ngồi đối mặt nhau, sau này Giang Cẩm Nguyệt ngồi cạnh cô, trong các quán ăn, quán ăn nhỏ, quán trà sữa, cô luôn luôn ngồi đối diện nhau. đặt tay vào tay cô ấy, lúc thì để lòng bàn tay lên bàn, lúc thì để dưới gầm bàn, cô ấy sẽ thì thầm vào tai cô ấy rằng: "Nắm tay có phải hay không sẽ tính là hẹn hò?"

  Cô không nói gì, chỉ cúi đầu, Giang Tẩm Nguyệt càng nhỏ giọng nói: "Lam Yến, mặt cậu đỏ rồi."

  Bây giờ cô lại ngồi đối diện.

  Như thể họ đã trở lại vị trí ban đầu.

  Trần Lâm nói: "Có vấn đề gì có thể hỏi Lam Yến, cô ấy biết rất nhiều, cô ấy chỉ giúp tớ chọn gạch men mà thôi."

  Giang Tẩm Nguyệt nghiêng đầu: "Cậu chọn cái nào?"

  "Là cái mà cậu nói trông rất đẹp." Trần Lâm hỏi cô, "Cô có muốn đặt mua cái đó không? Lam Yến nói rằng cô ấy có thể giúp chúng ta liên hệ với nhà sản xuất để tránh những sai sót không đáng có."

Giang Tẩm Nguyệt cười: "Được, để tớ xem xem." Cô ấy nói, nhìn về phía Lam Yến: "Mối quan hệ của cậu cũng khá rộng rãi."

  Lam Yến cũng muốn cười, lại không cười, hắn giải thích: "Trước đây chúng tôi từng hợp tác."

  Giang Tẩm Nguyệt nói: "Được rồi, sau này tôi sẽ phải làm phiền nhà thiết kế Lam Yến nhiều hơn."

  Với giọng điệu trêu chọc của cô, Lam Yến cảm thấy trong lòng như có một cái gai đâm vào, theo mỗi lời nói của Giang Tẩm Nguyệt, cái gai đó càng đâm sâu hơn, Giang Tẩm Nguyệt cũng nói ra phiền phức năm xưa.

  Điểm môn toán của cô vốn luôn kém, bị chia vào các lớp khác nhau lại càng chật vật hơn, khi đó nghe nói Giang Tẩm Nguyệt đang tìm trường luyện thi nên xung phong, chủ động giúp cô dạy kèm.

  Giang Tẩm Nguyệt sẽ nói với giọng điệu trêu chọc: "Xin lỗi đã làm phiền cô, cô giáo nhỏ."

  Lam Yến nhắm mắt lại, nói: "Không có việc gì."

  Trần Lâm hưng phấn cùng Giang Tẩm Nguyệt thảo luận chi tiết trong nhà: "Trong nhà tớ cũng muốn tách ra một khu vực, tớ muốn tập thể dục."

  Nói xong, cô ấy nhìn về phía Giang Tẩm Nguyệt: "Cậu thì tốt hơn rồi, không cần nghĩ tới chuyện này, phòng này hoàn toàn đủ dùng, nếu như tớ không cần có phòng em bé thì tốt rồi."

  Lam Yến ngước mắt nhìn Giang Cẩm Nguyệt, thấy trên mặt cô nở nụ cười ấm áp, nhẹ giọng nói, giọng nói trong trẻo trước đó lại mềm mại dịu dàng: "Vậy thì cậu cũng không muốn."

  "Làm sao có thể?" Trần Lâm nói, "Tớ đoán cũng sẽ sớm sinh thôi" Cô nhìn Giang Cẩm Nguyệt: " Vẫn là cậu tốt hơn."

Lam Yến chỉ im lặng khi nghe họ nói chuyện.

  Giang Tẩm Nguyệt nói: "Tớ vẫn chưa quyết định phương án trang trí."

  "Nói chuyện với Lam Yến." Trần Lâm nghĩ về cô ấy: "Lam Yến là một người chuyên nghiệp, chắc chắn có thể cho cậu lời khuyên tốt."

  Lam Yến thấy hai người nhìn mình, liền nói: "Câụ có yêu cầu gì không?"

  "Kỳ thật không có yêu cầu gì." Giang Tẩm Nguyệt nói: "Chỉ cần giả vờ ấm áp một chút, cảm giác như ở nhà là được."

  Lam Yến không nói gì.

  "Nếu sau này chúng ta sống cùng nhau, tôi sẽ muốn một ngôi nhà lớn một chút."

  "Tốt nhất là có một con chó và một con mèo."

  "Tôi cũng muốn có một cửa sổ lồi."

  "Và còn nữa..."

  So với trước đây quả thực đơn giản hơn nhiều, Lam Yến gật đầu hỏi: "Cậu không muốn phòng em bé sao?"

  Nó có vẻ giống như một bài kiểm tra.

  Giang Tẩm Nguyệt vẻ mặt bình tĩnh: "Ừ, không, anh ta không thích trẻ con."

  Một chậu nước đổ lên người Lam Yến, từ đầu đến chân, ngón tay cầm đũa của cô hơi run, nói: "Không muốn cũng tốt."

"Chỉ là, không muốn cũng tốt, sinh con thân hình sẽ không còn đẹp, thêm một căn bệnh phụ khoa." Trần Lâm phàn nàn, Lam Yến lơ đãng nghe, cô chỉ nhớ rằng Giang Tẩm Nguyệt thích trẻ con rất nhiều.

  Vào năm cuối trung học, cô cùng Giang Tẩm Nguyệt đi dạy kèm cho con của một người họ hàng, cô mới vào tiểu học và lần đầu tiên tiếp xúc với tiếng Anh, bố mẹ cô lo lắng và muốn cô học trước nên đã nhờ Giang Tẩm Nguyệt đến giúp gia sư trong kỳ nghỉ hè, cô cũng đi cùng.

  Giang Tẩm Nguyệt nói: "Đứa nhỏ này thật đáng yêu."

  Rồi cô ấy lại nói: "Nếu là con gái thì sẽ dễ thương hơn".

  Cô hỏi Giang Tẩm Nguyệt: "Cậu rất thích trẻ con à?"

  Giang Tẩm Nguyệt cười nói: "Tôi rất thích, khi còn bé, tôi luôn nghĩ, có một đứa em gái sẽ tốt biết bao."

  Nói xong, cô nhìn mình: "Sau này nếu không có con, chúng ta có thể nhận con nuôi được không?"

  Bây giờ chỉ là vì người cô ấy lấy không thích trẻ con nên không muốn có con, nếu cô ấy dễ dãi như vậy thì chắc chắn cô ấy rất thích người này phải hay không?

Lam Yến cúi đầu, cảm thấy bất an, đột nhiên nghe thấy Trần Lâm gọi tên cô: "Lam Yến?"

  Cô định thần lại: "Hả?"

  Trần Lâm nói: "Tớ đi mua một cốc trà sữa, cậu muốn hương vị gì?"

  Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: "Sao cũng được."

  Trần Lâm cười: "Được."

  Cô đứng dậy đi ngang qua Lam Yến, lắc lư đôi giày cao gót, đặt túi lên ghế, Giang Tẩm Nguyệt thu dọn túi xách của mình, ngước nhìn Lam Yến và nói: "Quay về, dự định tương lại sau này sẽ phát triển ở đây sao? "

  Lam Yến gật đầu: "Sẽ nói sau, mọi thứ ở đây đã thay đổi rất nhiều."

  Đặc biệt là người trước mặt cô đã thay đổi rất nhiều.

  Thực ra cô cũng không nghĩ nhiều đến thành phố này, chỉ vì có Giang Tẩm Nguyệt ở đây.

  Bây giờ dường như không có lý do gì khiến cô phải ở đây.

  Lam Yến bổ sung: "Tôi không quen."

  Giang Tẩm Nguyệt nói: "Cậu mới vừa trở về, không quen cũng là bình thường, có cần gì có thể tới tìm chúng tôi."

  Tìm chúng tôi.

  Lam Yến nghĩ tới ba chữ này, cuối cùng chỉ cười: "Được."

  Cô hướng về phía ánh sáng mỉm cười, nhưng sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng làn da trắng nõn nên không lộ rõ như vậy, Giang Tẩm Nguyệt cúi đầu ăn bữa trưa, nhai chậm rãi, Lam Yến nghĩ, cô chính là như vậy. không thể bình tĩnh và thoải mái như vậy được.

Cô nắm chặt đôi đũa, đột nhiên đặt xuống, nói: "Tôi đi vệ sinh."

  Giang Tẩm Nguyệt gật đầu: "Được."

  Lam Yến vội vàng rời khỏi bàn, bước nhanh vào phòng tắm, vặn vòi nước, tiếng nước đổ xuống, giống như cảm xúc của cô đang trào dâng mãnh liệt, cô lấy một vốc nước lạnh tát vào người, cảm giác lạnh lẽo khiến cô bình tĩnh lại đôi chút, nghĩ lại vẫn không khỏi đỏ bừng mắt.

  Dù đã nghĩ đến mọi khả năng nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng cô ấy sắp kết hôn.

  Lam Yến ngước mắt nhìn người trong gương, trên mặt cô đọng đầy những giọt nước nhỏ li ti, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, cô lấy bông tẩy trang mang theo từ trong túi ra, tẩy trang, trang điểm nhẹ, lại lau đi một chút phấn trang điểm, che đi đôi mắt đỏ hoe trước khi bước ra khỏi phòng tắm, Trần Lâm đã quay lại.

  Nhìn thấy cô quay lại, Trần Lâm mỉm cười: "Tớ đã mua cho cậu hương cam, Nguyệt Nguyệt nói cậu thích mùi vị này."

  Bàn tay đưa ra khựng lại, cổ họng Lam Yến đau nhức, cô nhìn Giang Tẩm Nguyệt, Giang Tẩm Nguyệt vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa như cũ, không hề thay đổi vẻ mặt, dường như đang nói điều gì đó rất bình thường, nhưng lại dấy lên một cơn bão trong lòng cô, trái tim rợn sóng lớn.

  Thì ra cô ấy vẫn còn nhớ mùi vị của mình.

  Lam Yến nói: "Cảm ơn."

  Cô cũng nhớ đến Giang Cẩm Nguyệt, thích đồ uống có vị việt quất, kẹo bơ cứng, cô nghĩ chúng rất ngọt, nhưng Giang Cẩm Nguyệt lại rất thích: "Không có ngọt, uống rất ngon a, thơm thơm nữa"

  Cô nói rồi đưa nó ra: "Uống một ngụm đi."

  Lam Yến nghĩ rằng không ai có thể từ chối một yêu cầu như vậy.

  Cô nhấp một ngụm, Giang Tẩm Nguyệt lại hỏi: "Ngọt không?"

  Cô thành thật trả lời: "Ngọt."

  Giang Tẩm Nguyệt bất mãn: "Trả lời lại, có ngọt không?"

  Vẻ mặt cô rất dữ tợn, nhưng trong mắt lại mang theo nụ cười, không hề có vẻ gì đáng sợ, cô nói: "Ngọt..."

Giang Tẩm Nguyệt đột nhiên hôn lên má cô, cô sửng sốt không nói được lời tiếp theo, Giang Tẩm Nguyệt nói: "Hối lộ câụ, nói không ngọt."

  Cô cúi đầu, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, nói: "Không ngọt."

  Thực sự, đồ uống ngày hôm đó là đồ uống ngọt nhất cô từng nếm.

  Lam Yến nhìn Giang Tẩm Nguyệt, đó là đồ uống lạnh có hương vị việt quất, có đá, một lớp sương nước mỏng ở bên ngoài, cô dùng ngón tay lắc ống hút, đập vào những viên đá, phát ra âm thanh hơi giòn, Giang Tẩm Nguyệt nhìn theo đồng hồ, hỏi: "Hai cậu mấy giờ sẽ đi xem phòng?"

  Trần Lâm nói: "Tớ sẽ đi ngay, cậu có muốn đi cùng tớ không?"

  Giang Tẩm Nguyệt nói: "Được rồi, đúng lúc tớ không có việc gì, chúng ta cùng nhau đi xem một chút đi."

  Trần Lâm nói: "Sao cậu không gọi điện cho anh ta, để anh ta không tìm thấy cậu sẽ lo lắng."

  Anh ta.

  Là đối tượng của cô ấy sao?

  Lam Yến nhìn Giang Tẩm Nguyệt, thấy cô khẽ mỉm cười: "Tớ đã gửi tin nhắn cho anh ta rồi."

  Tim lỡ nhịp, cô chìm xuống vực thẳm, bị bao bọc trong băng, lạnh lẽo, đau đớn vô cùng.

Giang Tẩm Nguyệt đứng dậy, trên ghế cầm mấy cái túi xách, Lam Yến theo bản năng nói: "Tôi giúp cậu."

  Nói xong, anh cụp mắt xuống để giấu đi cảm xúc bất chợt.

  Giang Tẩm Nguyệt mỉm cười với cô: "Cảm ơn."

  Nói xong, cô ấy đưa túi cho cô, đầu ngón tay của Lam Yến lướt qua mu bàn tay của Giang Tẩm Nguyệt, đầu ngón tay ấm áp, Giang Tẩm Nguyệt đổi túi sang tay kia với vẻ mặt tự nhiên, tay còn lại cầm đồ uống lạnh, Trần Lâm bước ra ngoài, Lam Yến đứng đằng sau cô.

  Giang Tẩm Nguyệt không quay đầu lại.

  Lam Yến im lặng vài giây rồi đi theo.

  Trên đường đi, cô nghe thấy hai người đang thảo luận chi tiết về đám cưới, Trần Lâm nói: "Cậu sẽ làm phù dâu, tớ đã mua một chiếc váy cho cậu."

  Giang Tẩm Nguyệt mỉm cười: "Được."

  Trần Lâm cười nói: "Không xinh bằng tớ, ngày đó cũng không thể quá xinh đẹp!"

  Giang Tẩm Nguyệt lắc đầu, Trần Lâm nói: "Tớ cũng đã tìm Lạc Lạc, nhưng không biết cô ấy có rảnh không, gần đây mẹ cô ấy không thể đi xa."

  Nói xong, cô nhìn về phía Giang Cẩm Nguyệt: "Cậu ngày mấy a? Sao vẫn chưa quyết định?"

  Giang Tẩm Nguyệt nói: "Đừng lo lắng, đợi cho đến khi căn phòng được trang trí xong rồi mới đặt chỗ."

  Trần Lâm thở dài: "Thật đáng tiếc, tớ không thể làm phù dâu cho cậu."

  Nói xong, ánh mắt cô nhìn về phía Lam Yến và nói: "Này, ở đây có ứng cử viên sẵn sàng rồi."

  Lam Yến đang bước đi dừng lại, nhìn Trần Lâm, cau mày, Giang Tẩm Nguyệt nói: "Đừng nói nhảm."

  "Sao lại nói nhảm?" Trần Lâm không hiểu gì, tự nói với mình: "Tớ nhớ trước đây hai người quan hệ rất tốt, Lam Yến, kỳ nghỉ hè cậu có ở nhà Nguyệt Nguyệt không?"

Đó là kỳ nghỉ hè đầu tiên của năm thứ nhất trung học, cô không muốn về nhà, Giang Tẩm Nguyệt phát hiện ra và đưa cô về nhà cô ấy, họ đã làm việc cùng nhau trong kỳ nghỉ hè, Lam Yến nói: "Ừ, tớ đã từng sống ở đó trước đây."

Nói xong, cô nhìn về phía Giang Tẩm Nguyệt, cố gắng moi ra manh mối từ đôi mắt bình tĩnh của cô ấy, hi vọng có thể nhìn ra manh mối nào đó, nhưng Giang Tẩm Nguyệt lại không biểu hiện gì, vẻ mặt tự nhiên: "Có hay không quá làm phiền cậu?"

  Làm phiền điều gì?

  Để cô làm phù dâu sao?

  Bước đi của Lam Yến hơi loạng choạng, như có vật gì nghẹn ở cổ họng.

  -------------------

  Tác giả có lời muốn nói:

  Bài viết ngắn này không có nhiều người đọc, hy vọng các nàng dễ thương đọc được sẽ để lại bình luận, nếu có thêm bình luận, ta sẽ thêm một chương khác, hôm nay cập nhật lần thứ ba xong, hẹn gặp lại vào ngày mai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui