Khách Ngủ Đông FULL


Lương Ngộ Hành hơn một tuần không làm như là sói đói, lúc Phương Miên cao trào xong một lúc hắn lại cắm vào, âm đ*o phun nước trơn trượt nóng hổi, hút dương v*t hút cả hồn người vào.
"Không, không làm nữa." Phương Miên vừa thoải mái vừa khó chịu, vốn giương chân ngoan ngoãn bị **, cũng mới bị ** vài cái, sau đó cậu dùng cả tay cả chân bò trên giường thừa dịp người kia đang hứng tình, dương v*t to dài trượt ra khỏi cơ thể, lỗ nhỏ không thể khép lại lộ ra một cái lỗ nhỏ, bên trên dính đầy nước dâm.

Lương Ngộ Hành nhìn cái lỗ màu đỏ thẫm bằng một ngón tay mà ánh mắt tối đi, quỳ trên giường vươn cánh tay ôm người mới bò được mấy bước về, trên giường toàn là vết nhăn nhúm.
Hắn ôm lấy người đang cựa quậy, nhỏ giọng nói đạo lý, "Bao nhiêu ngày không làm em rồi? Bây giờ mới làm một lần em đã nói không muốn." Lương Ngộ Hành quả thật là chỉ định làm một lần, trên chuyện giường chiếu hắn cũng không phải chỉ lo mình sướng, càng nhiều hơn là muốn cho Phương Miên thoải mái, bằng không hắn sẽ ăn bữa trước đói bữa sau.

Chỉ cần làm cậu sướng, cho dù lúc sau làm quá đáng chút, tiếp theo Phương Miên sướng đủ vẫn sẽ mềm người cho hắn làm.
"Không được..." Phương Miên nằm trong lòng Lương Ngộ Hành đáng thương bất lực, chỉ nhìn lỗ nhỏ bị chà đạp thảm trọng, khép chặt chân, khóc nức nở, "Đã nhiều lần rồi, ngày mai đi đường cũng đau."
Lương Ngộ Hành tách bắp đùi cậu ra quan sát phía dưới, môi âm hộ chưa khôi phục lại như cũ, nhưng không đến mức nghiêm trọng như cậu nói.

Chỗ kia là trời sinh để thừa nhận Lương Ngộ Hành, ** không hỏng được.
"Vậy không đi nữa."
Lương Ngộ Hành nói như vậy nhưng không làm nữa, lật người làm cho người ta quỳ, cánh tay màu lúa mạch siết eo thon của Phương Miên, hạ lưu tách mông trắng ra, quy đầu cực đại để ở miệng lỗ nhỏ hồng hào, "Hỏng rồi dùng đằng sau."
"Ghét anh..."
Lương Ngộ Hành khẽ cười một cái, phủ trên người Phương Miên hôn vành tai xinh xắn, hôn đến khóe miệng cậu, "Được rồi Miên Miên, làm tiếp một lần cuối cùng."
Phương Miên phát ra tiếng hừ khóc bất mãn xem như thỏa hiệp.
Hai người làm vô số lần, từ thật lâu trước đó Lương Ngộ Hành đã dụ dỗ làm đằng sau, nhưng bởi vì Phương Miên trời sinh liên giới tính, đằng sau cũng không phải chỗ duy nhất để làm tình, Lương Ngộ Hành vẫn thường làm đằng trước của cậu.
Đồ dùng trong phòng tình thú đầy đủ hết, hắn tiện tay lấy thuốc bôi trơn, mở túi, bóp một lượng lớn thuốc bôi trơn dinh dính đổ vào, cơn lạnh lẽo kích thích Phương Miên khó chịu, không được tự nhiên lắc mông như là mời người đi vào, kết quả bị Lương Ngộ Hành đánh mông một cái.
Nước bôi trơn theo ngón tay ra vào ở phía sau, rất nhanh đã bị nhiệt độ cơ thể làm ấm, bên trong có thành phần thuốc kích dục, sau khi hấp thu Phương Miên bắt đầu đỏ người lên, sóng tình trong cơ thể dồn dập.

Lỗ nhỏ hồng hào nhanh chóng bị ngón tay khai thác thành màu đỏ thẫm, ngón tay rút ra vẫn không khép vào được.
Lương Ngộ Hành lại đổ thêm một ít vào dương v*t, từ phía sau đâm vào, lỗ nhỏ được nới lỏng mềm mại mút lấy vật to lớn, bên trong vừa chặt vừa nóng như đằng trước.

Hắn va chạm rất nhanh khiến cậu đong đưa người về đằng trước, miệng ưm a dâm đãng.
Hai nơi đều bắt đầu chảy nước, đằng sau bị Lương Ngộ Hành làm cho chảy nước ướt át, đằng trước trời sinh chảy nước, cậu lại có cảm giác, đằng trước cũng bắt đầu co rút lại chảy nước dâm, bởi vì bị vội vã nâng mông nên nước chảy xuống âm vật, lại chảy xuống giường.
"A ưm...!ư...!Chậm, chậm một chút." Phương Miên bị đâm suýt đập vào tủ đầu giường, bị người đàn ông kéo về sau.

Người đàn ông quen thuộc mỗi một điểm G của cơ thể cậu, mỗi lần quy đầu to đều cọ tuyến tiền liệt, cọ một cái người giống như bị điện giật, như thể bị ** nát.
Người đàn ông không buông tha cậu, ra vào nhanh hơn, lỗ nhỏ bị mài đỏ tươi, đằng trước lại bắt đầu ngứa, rõ ràng là vừa mới bị làm không lâu, hiện tại lại muốn có cái gì đó đâm vào.

Lương Ngộ Hành vừa làm cậu vừa đâm ngón tay vào đằng trước, làm nước dâm chảy không ngừng.
Lỗ nhỏ ngậm chặt dương v*t, đằng trước cũng mút chặt ngón tay, Lương Ngộ Hành hận mình không có hai cái dương v*t làm chết cậu, xương hông va chạm mông thịt bốp bốp, hắn đưa ngón tay đầy nước đến trước mặt Phương Miên, thở hổn hển, "Em xem em dâm thế nào đi, nước chảy khắp nơi!" Hắn muốn tìm ra mấy đồ để cho Phương Miên chơi, nhưng cậu yếu ớt, rất nhiều món đồ chơi tình thú trong phòng không hợp dùng trên người cậu, chơi một lát đã bất tỉnh nhân sự, nếu Lương Ngộ Hành cho cậu chơi thì mình sẽ không được ăn.
Phương Miên chỉ liếc mắt nhìn ngón tay ướt dầm dề, nhắm mắt nói xạo là không phải.
Lương Ngộ Hành rút ra, ôm cậu xuống giường, đưa lưng cậu về phía mình, giống như tư thế xi tiểu cho trẻ con, lại đâm vào lỗ sau, vừa đâm vừa đi đến trước gương, ép cậu nhìn.
Trong gương người đàn ông đẹp trai cao lớn dùng tư thế xấu hổ ôm một người xinh đẹp yếu ớt, màu da hai người khác biệt rõ ràng, đùi trắng nõn bị cánh tay màu lúa mạch tách rộng ra, dương v*t vểnh lên thật cao, hạ thể lõa lồ khác người thường.

Lỗ sau đang khó khăn phun ra nuốt dương v*t, sắp bị mài nát, lỗ trước cũng bị ** đỏ tươi, môi bé lòi ra, bên trên là nước dâm và tinh dịch, âm vật phình ra, âm đ*o co rút lại chờ ăn dương v*t.
dương v*t ra vào lỗ sau một lần lỗ trước sẽ co lại chảy nước.

Người bị ôm cơ thể đều là dấu vết, lúc bị ** mở cái miệng ướt át, sợi tóc hơi dài dính ở khóe môi, mắt ầng ậc nước.

Phương Miên đỏ bừng mặt, muốn Lương Ngộ Hành đi nhanh, người đàn ông không chỉ không đi mà còn muốn cậu tự chơi trước gương.
Trong gương Phương Miên nghe Lương Ngộ Hành ra lệnh, vừa khóc bảo chồng đi sang chỗ khác vừa xoa nắn âm vật phình lên, lại dùng ngón tay miết âm vật, giống như kẹo dẻo, lại hoặc là tách hai môi bé dâm đãng lộ bên trong ra.

Chơi một lúc Phương Miên không nghe lời Lương Ngộ Hành nữa, người mềm như sợi bún, yếu ớt nói không có sức.
"Chồng ơi, không làm nữa."
Người đàn ông vừa ra vào vừa kéo sợi dây trên trần nhà trước gương, buộc sợi dây màu đỏ vào một mắt cá chân của Phương Miên, dùng một bàn tay cầm lấy tay cậu chơi lỗ trước sưng to, dương v*t to dài rút ra một lần nữa đâm vào lỗ trước không chừa đoạn nào, đâm thẳng đến tử cung vừa mở ra không lâu, từ trong gương có thể nhìn thấy miệng lỗ bị dương v*t gân guốc màu tím căng ra, tham lam phun ra nuốt vào.

"A ưm!" Bị ** làm người hỗn loạn không rõ, âm vật nhạy cảm bị tay đùa bỡn, bụng nhức mỏi, nhưng ngay cả khép chân cũng không được.

Nước mắt sinh lý theo hốc mắt chảy xuống, dương v*t đã bắn tinh lắc lư theo từng cú va chạm, chất lỏng chảy ra khỏi lỗ.

Rất nhanh, Phương Miên đã cảm thấy là lạ, khóc kêu muốn Lương Ngộ Hành dừng lại.
"Muốn vào WC, muốn vào WC..." Âm vật còn bị người đàn ông nhéo chơi, Phương Miên cuống quít nắm lấy cánh tay người đàn ông.
Mắt Lương Ngộ Hành tối đi, lòng sinh ra ý tưởng âm u.

Hắn cầm dương v*t nhỏ xinh, eo dùng sức đâm dương v*t vào, nghiêng đầu hôn cổ và vai Phương Miên, "Bé yêu dùng lỗ nào đi vệ sinh, chỗ này à?"
"Ưm...!ư, đúng vậy."
"Phía dưới không tiểu sao?".

Truyện Việt Nam
"Ư...!không."
"Có, em dùng phía dưới để tiểu." Lương Ngộ Hành làm Phương Miên dùng phía dưới, cái tay đang ôm chân cầm dương v*t, tay kia thì tìm niệu đạo, tay cọ niệu đạo mở ra, lại đè bụng bị dương v*t đẩy lên, quy đầu đâm vào âm đ*o làm căng ra.
"Không muốn...!em không muốn!" Phương Miên khóc sướt mướt, Lương Ngộ Hành làm cho cậu dùng phía dưới thì thôi, còn làm cho cậu đối diện với gương, Phương Miên không chịu được.

Khi có dòng nước ấm chảy ra từ niệu đạo phía dưới, cậu co lỗ nhỏ lại không chịu tè ra, lỗ nhỏ cố ý co lại tầng tầng lớp lớp siết lấy dương v*t trong người, như là lỗ chứa tinh thích hợp nhất, kín không một kẽ hở.
"A a a!" Lại là một cái đâm sâu! Âm vật cũng bị bấm mạnh một cái, cảm giác sảng khoái xông thẳng lên đầu, linh hồn giống như là sắp rời khỏi thân thể, chất lỏng tí tách chảy xuống theo bắp đùi rơi xuống thảm trên sàn nhà.

Qua gương có thể nhìn thấy nước tiểu bị ** ra dính lên người Phương Miên, người hỗn loạn dơ bẩn không chịu nổi, còn mở rộng chân bị làm.
Lương Ngộ Hành hôn gương mặt đỏ lên vì khóc của Phương Miên, "Được rồi, bé yêu đừng khóc, trước kia chưa bị ** tè ra à? Không phải chuyện gì to tát."
Phương Miên nghiêng mặt sang bên không muốn hắn hôn.
Lương Ngộ Hành không dỗ nữa, lại ra vào mạnh bạo, làm cậu lại bắt đầu run run, hạ thể không thể khống chế, nước tiểu trong thân thể lại chảy từng đợt ra ngoài.

Phương Miên khóc kêu thảm thương, lỗ nhỏ ăn dương v*t, tay trắng nõn che lên chỗ phun nước tiểu, làm thế nào cũng không dừng được.
Cuối cùng người đàn ông bắn tinh dịch vào tử cung, gần như là rót đầy.
Phương Miên tưởng như vậy là xong, nhưng một giây kế tiếp lại không khống chế được thét chói tai thành tiếng, cột nước nóng bỏng cọ rửa vách tử cung mềm mại, gần như bỏng rát, cơ thể bị ép thừa nhận loại khoái cảm kịch liệt này, bắp chân run lên ở giữa không trung.

Nước tiểu của người đàn ông rót vào tử cung, lấp đầy bụng nhỏ, dương v*t ngăn kín miệng lỗ không chảy ra chút nào.
Tiểu xong, Lương Ngộ Hành rút dương v*t ra, nước tiểu lẫn vào tinh dịch cứ thế chảy xuống khỏi âm đ*o.

Cảnh tượng dâm loạn như vậy Phương Miên không thể nhìn thẳng, co lại không cho nó chảy ra, nhưng vẫn có một chút chảy ra ngoài.

Tay cậu còn che phía dưới nhưng không biết nên che thế nào, nước tiểu chảy ra khỏi thân thể không biết là của cậu hay của hắn.
Cậu khóc lớn, lần này là khóc thật, nước mắt như mưa làm Lương Ngộ Hành thương yêu.
"Miên Miên không khóc," Lương Ngộ Hành kéo tay cậu xuống, hôn môi cậu, dương v*t cứng lại đâm vào, vừa đâm vừa đẩy chất lỏng bên trong ra, cảnh tượng dâm đãng hỗn loạn khắc sâu trong đầu Phương Miên.
Cho đến khi cởi dây, lúc Lương Ngộ Hành ôm Phương Miên ướt sũng lên giường cậu vẫn đang khóc nấc lên, lông mi đầy nước.

Hắn dịu giọng dụ dỗ Phương Miên, rót nước cho cậu uống, vừa đút vừa nói, "Đừng khóc, khóc nữa mắt lại sưng lên, không sao, các cặp đôi khác cũng như vậy."
"Thật, thật không?"
"Thật."
Phương Miên dùng chăn quấn lấy cơ thể yếu ớt của mình, thì thầm nói "Được rồi", lại nghĩ sau này mình sẽ không cho Lương Ngộ Hành chạm vào mình nữa.
Khi hai người về bầu trời đã tối đen, Bố Bố chơi đến là vui vẻ ở chỗ vui chơi cho thú cưng, sau lại được Lương Ngộ Hành một tay ôm Phương Miên một tay cầm vòng cổ lên xe.
Lương Ngộ Hành biết cách dỗ người, mới nói mấy câu đã dỗ được cậu, buổi tối trước khi ngủ ôm Phương Miên vào phòng tắm tắm rửa như trẻ con.

Lúc giúp cậu rửa sạch phía dưới, đột nhiên hắn dừng lại, xoa bụng mềm mại trắng nõn của Phương Miên, nói, "Miên Miên, em muốn mang thai không?"
Nước ấm làm cả người Phương Miên mềm mại, cậu cầm tay người đàn ông, ngón tay chui vào kẽ hở, nhỏ giọng nói, "Hôm nay bác sĩ Lâu nói gì vậy?"
"Nói Miên Miên càng ngày càng khỏe mạnh, có thể sống lâu trăm tuổi."
Lương Ngộ Hành nhớ lại thứ thuốc có thể thay đổi cả đời Phương Miên sáng nay.

Cậu uống sẽ mang thai, mang thai đứa bé nằm mơ hắn cũng mơ thấy.
Nhưng khi viên thuốc kia ở trong lòng bàn tay, Lương Ngộ Hành lại cảm thấy nặng nề.
"Uống thuốc sẽ có khả năng chín mươi phần trăm mang thai, không uống sau này tử cung phát triển cũng có thể mang thai tự nhiên.

Nhưng thể chất của Phương Miên lúc mang thai sẽ rất vất vả." Lâu Dịch đi đến trước người Lương Ngộ Hành, dùng đôi mắt lãnh đạm nhìn Phương Miên đang chơi với chó dưới tầng theo mắt hắn, "Ông phải chấp nhận khả năng sảy thai."
"Quyền quyết định ở ông."
Thôi bỏ đi.

Lương Ngộ Hành nghĩ.
"Anh luôn lừa em." Phương Miên than thở.
Lương Ngộ Hành hôn bàn tay đang nắm tay mình, nói không lừa em, hỏi: "Miên Miên yêu anh đúng không?"
Hắn lại nói, "Anh rất yêu Miên Miên."
Đầu ngón tay Phương Miên bị hôn co lại, lòng cậu nóng lên như ngâm trong mật, "Yêu."
Cơ mặt Lương Ngộ Hành giãn ra.
Phương Miên nhìn chăm chú người đàn ông, nhỏ giọng hỏi, "Em mang thai sẽ không có ai ngăn cản anh đúng không?"
"Không phải." Lương Ngộ Hành lắc đầu, giọng điệu nghiêm túc, "Thế nào cũng sẽ không có ai ngăn cản chúng ta, chỉ cần em muốn, chúng ta vẫn ở bên nhau."
"Vậy anh muốn có em bé không?" Phương Miên rất cẩn thận trên phương diện này.
"Không có muốn hay không, anh chỉ cần một mình Miên Miên là đủ rồi."
Lương Ngộ Hành từng tưởng tượng dáng vẻ của Phương Miên khi mang thai con hắn, mặc áo ngủ bông hắn mua, ưỡn bụng tròn vo, đi đường cũng cẩn thận cần hắn đỡ, về sau có thể càng thích ngủ.

Nếu ngày nào đó cậu không vui, một mình trốn ở trong phòng giống như trước không để ý đến ai thì nên làm sao? Lại nghĩ đến Phương Miên tuổi còn nhỏ như vậy, mang thai lại là chuyện cực khổ, hắn không nỡ.
Hai người ở trong phòng ngủ trao nhau một nụ hôn ngắn ngủi.
Hôn xong.
Lương Ngộ Hành quấn khăn tắm ôm cậu lên giường, nói, "Miên Miên, mùa đông lạnh quá, chờ sang mùa xuân chúng ta phải đi kết hôn.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui