Khách Trọ, Đừng Như Vậy

Edit&Beta: Huongbb

Lãnh Tĩnh cau mày, rõ ràng cơ thể đang rất là hưởng thụ mọi công chiếm của anh ta.

Tóc của cô hơi đong đưa, tựa như theo chuyển động của anh ta mà thay đổi. Địch Mặc vén tóc trên trán cô sang một bên, muốn nhìn thấy đôi mắt cô.

Trong con ngươi của cô như đang bùng lên ngọn lửa, mà ngọn lửa này vì anh mà bốc cháy. Địch Mặc bất giác mĩm cười, đôi môi hôn xuống vầng trán, mắt, chóp mũi, cằm rồi dừng lại trên môi cô, từng chút từng chút gặm nhấm, nâng hai tay cô lên để chúng vòng qua cổ anh, siết chặc vòng eo cô, mạnh mẽ tiến vào.

Va chạm đột ngột không báo trước khiến cả người cô trong nháy mắt bị giữ chặt. Địch Mặc bắt đầu thỏa mãn thở gấp, mặt dán chặt bên gáy cô, nhắm mắt hưởng thụ giây phút quấn quýt của cả hai.

Từng mảng lớn trống rỗng rời rạc trước mắt đập vào mắt Lãnh Tĩnh trên tường là hai hình ảnh đang chặt chẽ dính sát nhau----

Người đàn ông có xương vai nhô lên, tựa như muốn phát động tiến công, trên lưng ướt đẫm lẫn giọt nước, ánh sáng trắng lẫn đen giống như thân thể bọn họ đang dây dưa, tuy hai mà một.

Treo bên tường, khung hình Coco Chanel xinh đẹp, kiêu căng mà gợi cảm đang nhìn bọn họ.

Lãnh Tĩnh chột dạ quay đầu lại, nhìn một cái quần dài anh ta còn đang mặc dỡ. Nhìn lại trên eo anh là hai đùi mình quấn quanh, trắng - đen hai màu cùng một chỗ----

Cô không kiềm được dùng tay vuốt ve thân thể anh ta, cánh tay anh cơ bắp rõ ràng, lên xuống chuyển động.

Địch Mặc đột nhiên nắm lấy bàn tay đang làm loạn trên người anh, nhìn lại lắc tay kim cương trên tay cô--- đột nhiên tháo xuống.

Lắc tay bay ra tạo nên đường cong ánh sáng màu bạc, tiếng vang trong trẻo bên tai Lãnh Tĩnh như làn gió thổi qua, rất nhanh rớt xuống sọt rác cạnh bàn.

Thần trí cô đã sớm không còn nên dĩ nhiên chưa từng phát hiện ra, chỉ biết hiện tại cô đang trong bể dục vọng nghiêng trời lệch đất, tất cả đều hướng về người có tên gọi Địch Mặc trước mắt. Dục vọng xoáy thẳng làm cho người được giáo dục bị quỷ mê hoặc tâm hồn, thẳng đến khi người được giáo dục một lần nữa đánh giá khuôn mặt người đàn ông trước mắt, răng môi và chiếc cổ cùng hầu kết...

Địch Mặc nhìn cô thân mật chặt chẽ ghìm chặt mình như xiềng xích, không tiếng động nhẹ nhàng cười.

Đột nhiên đâm mạnh dữ dội một lần, hô hấp của cô như bị nghẽn lại, thân thể không thể khống chế lung lay sắp ngã ôm lấy anh, tùy ý để anh ta quấy rối một hồ nước không gợn sóng.

Mặt anh gần trong gang tấc, dục vọng được thỏa mãn.

Phân thân của anh trong cô nhịn không được rên rỉ thành tiếng, sau đó cúi người hôn lên đôi môi cô.

Lãnh Tĩnh cố tình tránh đôi môi anh đang kề sát xuống, trán đặt trên vai anh hơi thở mong manh nói, "Đủ rồi. . ."

". . ."

"Tôi nói. . . đủ rồi".

Lãnh Tĩnh muốn lui nhưng lại nghe tiếng anh ta kêu đau đớn, đột nhiên anh ta kéo eo cô mạnh xuống. Chỉ trong nháy mắt, vật đó nằm thọt sâu trong người cô, tiếng thét chói tay từ cổ họng phát ra lại bị anh ta lấy tay che miệng cô.

"Là em chọc anh trước" - Anh kéo đầu gối cô cong lại, ép cô càng thêm tiếp nhận anh.

Địch Mặc nghe thấy hơi thở của cô, cố nén bị kích thích, nghe tiếng cô nức nở bởi lực quá sức của tay anh, va chạm được điều chỉnh vừa dây dưa và cứ thế lặp lại không ngừng.

Cô không thể không nằm trên vai người nào đó thở dốc, mà trước ngực anh đang ôm giữ hai chân cô, cuộn thành một chỗ, chỉ có một chỗ bị chống đỡ cực hạn.

Địch Mặc ôm cô, tiếp tục tiến vào.

Thật sâu vào điểm giới hạn cuối cùng.........

. . . . . . . . . .

Toàn thân Lãnh Tĩnh đau đớn nằm nghiêng trên bàn, mơ mơ màng màng muốn ngủ, lúc này cảm thấy có một đôi môi đang dán trên lưng mình.

Trên lưng cô một mảnh hồng, Địch Mặc theo phiến hồng kia một đường tiến tới môi cô, nhẹ nhàng đè xuống, như có như không mút nhẹ. Cả người cô đầy mồ hôi, lắp đầy miệng anh.

Lãnh Tĩnh không muốn mở mắt, một tay đẩy trán anh ta ra, "Ngày mai tôi muốn kiểm tra nội khoa, ngoại khoa, phụ khoa, anh lại thiếu tôi một khoản tiền lớn rồi".

"Không có gì, anh không ngại được 'ăn' thịt nhiều đâu".

Lãnh Tĩnh khóc không ra nước mắt.

'Roạt' kéo một miếng vải dệt, trực tiếp che phủ từ chân tới đầu.

Sau mấy giờ sống giở chết giở, cô chỉ muốn ngủ bù----

Lãnh Tĩnh mở choàng mắt.

Không mở đèn, chung quanh chỉ một màu đen.

Nụ cười của cô kéo xuống, thì ra cảnh xuân chỉ là giấc mộng chân thật. Quá chân thật, thật tới mức cô có cảm giác giữa hai chân sưng đau.

Cô nhìn lên trần nhà, tay lần mò chung quanh giường. Cái chăn có cảm giác quái quái, giường cũng hơi cứng ---- cô không nhịn được dừng lại.

Ba giây sau, Lãnh Tĩnh đột ngột ngồi dậy, xốc mạnh chăn lên.

Thật là tốt, toàn thân không một mảnh vải!

Trên tay cô không phải là chăn, chỉ là miếng vải bán thành phẩm. Ông vua nhỏ đang ngủ say bên bàn, là Tiểu Bạch Kiểm.

Suy nghĩ cuồn cuộn hiện về trong đầu, hai tay Lãnh Tĩnh ôm mặt.

Cô hối hận rồi.

Cùng với một người đàn ông mới quen biết không tới hai tháng mà dám 'ra khơi', không sao hết; cô là chủ nợ kiêm luôn chủ nhà của anh ta, chuyện này cũng không cần căng thẳng; ở đây giường không có mà là bàn trong phòng thiết kế, nằm trên mấy miếng vải bán thành phẩm, trước thần tượng Coco? Ảnh chụp trước mặt -------

Chuyện này thì vô cùng hết sức phi thường quan trọng rồi!

Nghĩ tới đây, nhất thời cả người như tỉnh táo hẳn. Trong bóng tối, cô nghiêng người nhìn sang người bên cạnh; người đàn ông vẫn nằm sấp ngủ, mảnh vải che đến phần eo, cả tấm lưng lộ ra ngoài, mới vừa rồi dây dưa cực độ, lưng của anh ta nhễ nhại mồ hôi đọng thành giọt nước----

Đúng lúc này đầu óc Lãnh Tĩnh chỉ toàn ý nghĩ xấu xa, tự nói với chính mình, loại dùng thân thể của anh ta để trả nợ là hết sức vô cùng phi thường sai lầm!

***

Địch Mặc tỉnh dậy.

Trong nháy mắt còn không phân biệt rõ ngày đêm.

Từ từ nhớ lại bản thân mình tắt đèn tối qua, lúc này mới nhớ lại ánh sáng trong văn phòng, hiện giờ đã là ban ngày.

Híp mắt nhìn bên cạnh----

Không có ai.

Địch Mặc nháy mắt lập tức tỉnh cả người, vừa mới ngồi dậy đã nghe thấy giọng nói từ bên ngoài phòng, "Chào buổi sáng, Linda!"

Bên ngoài hai người chào nhau buổi sáng tốt lành, Địch Mặc im lặng, trong lòng 'lộp bộp' một tiếng.

Có chút cứng ngắt quay về một phía bên mành cửa sổ sát đất, xuyên qua khe hở của mành có thể thấy rõ cảnh quang bên trong phòng, quang cảnh vô cùng chính xác hiện thực tràn ngập sức sống----

Lại một giọng nữ truyền tới, "Đúng rồi, Linda, đem vải dệt mẫu ngày hôm qua lấy cho tôi xem. Ở thảm đỏ thiết kế trong văn phòng."

Người kia trả lời, "Được!"

Ngay sau đó có tiếng giày cao gót vang lên, cũng từ từ đến gần văn phòng. Trước kia, Địch Mặc luôn có phản ứng nhanh nhẹn nhưng vào lúc này bỗng chậm lại nửa nhịp, cho đến tận bây giờ anh mới nhớ tới bản thân muốn làm gì----

Lục tung khắp nơi trong phòng để tìm quần áo.

Thế nhưng không thấy. . .

Không những không tìm thấy mà cả quần dài của anh cũng bị lột mất.

Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết người bày trò lấy hết quần áo, chỉ chừa trên người anh mỗi cái quần lót là ai.

Trong nháy mắt Địch Mặt đứng sững sờ.

Hết Chương 17.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui