Khách Trọ, Đừng Như Vậy

Lãnh Tĩnh đánh giá chiều cao, dáng hình luôn luôn rất chính xác, hình ảnh nửa người trên trần trụi tiểu bạch kiểm vẫn tồn tại trong đầu cô, Lãnh Tĩnh đánh giá tiếp thân hình hắn có lẽ so với thân hình của nam model cũng không hề kém, buổi chiều trong lúc làm việc cũng đã lén lút sửa lại được hơn phân nửa, vi mơ ước bản thiết kế này của cô mau chóng được lên sàn diễn, cô càng thêm hăng hái, không đến nửa giờ đã làm xong.

Đi ra khỏi phòng làm việc thì nhìn thấy…Ơ a! Bên ngoài đèn điện sáng trưng, sàn nhà trơn bóng như mới, Lãnh Tĩnh giơ tay lên sờ sờ chiếc lá trên tấm bình phong màu lục, không có chút bụi nào.

Tiểu bạch kiểm đang ngồi ở chỗ làm việc của cô, cánh tay vươn ra, ý bảo cô cứ đi xung quanh mà kiểm tra, Lãnh Tĩnh có chút không thể tưởng tượng nổi, ngón tay quét một đường dọc theo mỗi góc trên bàn làm việc, thật sự là không dính một hạt bụi nào: “Đủ nhanh đó!”

Địch Mặc nhướng mày, nhưng lời nói dương dương tự đắc kia cũng còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng, người phụ nữ này liền ném bộ âu phục vào lòng hắn: “Đi! Đi thay quần áo.”

Địch Mặc nghe thấy buồn cười: “Cô thật đúng là xem tôi như nô tài của cô à?”

Lãnh Tĩnh bĩu môi, bày ra cái vẻ “Tôi gây khó dễ cho anh đấy”: “Đúng rồi, chúng ta phải đi tới chỗ Amy trộm đôi giày da trước đã, size của anh là bao nhiêu?”

Địch Mặc im lặng lắc đầu, nói ra từ “trộm” quang minh chính đại như vậy, cô gái này không hổ là một đóa hoa hiếm thấy.

Dẫn tiểu bạch kiểm vào phòng thay đồ, Lãnh Tĩnh dựa cái bàn bên ngoài phòng thay đồ, dặn dò một câu: “Lúc đi giày vừa vừa phải phải thôi, chớ làm hư, sau ngày mai chúng ta còn phải trả chúng lại đó!”

Sau đó liền bắt đầu gọi điện thoại cho cô bạn thân còn đang hưởng tuần trăng mật ở nước ngoài.

Chênh lệch múi giờ đến hai tiếng, không phải là giờ làm việc cũng không phải là giờ ngủ, nhưng đợi cho đến khi tiếng chuông cuối cùng của cuộc gọi réo lên, mới có người bắt máy.

Tuy rằng đã bắt máy, nhưng Hồ Nhất Hạ kề cà không nói lời nào, khiến cho Lãnh Tĩnh đều có chút mù mờ không hiểu ra sao: “Hồ Nhất Hạ?”

“Ừm. . . . . . Ừ.”

“Lâu như vậy mới nghe điện thoại, đang bận?”

“Ưm. . . . . . Không có, không có.”

Giọng nói của cô bạn tốt hơi là lạ, có chút lười biếng, nhưng lại tựa như không phải lười biếng, mà là một loại quyến rũ khó tả, Lãnh Tĩnh không nhịn được nhăn mày lại, giọng nói không khỏi có chút chần chừ do dự: ” Có phải chồng cậu có chiếc xe Spyker hay không? Ngày mai cho tớ mượn dùng một ngày được không?”

“Hả?” Giọng nói của Hồ Nhất Hạ rất nhỏ, âm lượng rất nhẹ, nói chuyện tựa như hết sức khó khăn, “Được. Cậu, trực tiếp. . . . . . ô, trực tiếp cầm cái chìa khóa dự phòng đi tới khu chung cư của chồng tớ, chìa khóa xe đều ở đó. . . . . . Ở đó, ưm. . . . . .”

“Làm sao cậu lại thở gấp như vậy hả?”

Lãnh Tĩnh càng nghe càng cảm thấy có cái gì đó không đúng, nhưng lại không thể nói ra được cái gì không đúng, Hồ Nhất Hạ lại thở nhẹ ra trong chốc lát mới chậm rãi đáp: “Ách. . . . . . Ưm, tớ đang vận động.”

“Vận… động?”

Chân mày Lãnh Tĩnh càng cau lại sâu hơn nữa, đang lúc đáp án nào đó đang chuẩn bị sống động hiện lên thì đầu kia điện thoại tựa như bị chuyển vào trong tay một người khác, ngay sau đó, một giọng đàn ông vang lên khiến người ta có cảm giác không dám đắc đội: ” Vận động trên giường.”

Lãnh Tĩnh sợ tới mức tay run lên, cứ như vậy cúp luôn điện thoại. Đại khái sau một phút đồng hồ, hắc tuyến đầy đầu còn chưa kịp tản đi, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, cô nhìn tên người gọi tới nhấp nháy trên màn hình điện thoại, hơi do dự, nhưng vẫn nghe máy, hồi phục một tâm trạng lúng túng một chút: “Xong chuyện với chồng cậu rồi?”

” Nghỉ ngơi giữa trận.” Giọng nói này. . .

Giọng đàn ông trầm thấp lạnh cứng, giọng nói hết sức xúc cảm, giọng nam nghe lại càng làm cho người ta không dám đắc tội. . .

Tay Lãnh Tĩnh lại run lên, thật may là đang lúc cô sợ quá lại định cúp máy lần nữa, một giọng nữ quen thuộc hờn dỗi vang lên: “Ghét, trả em điện thoại. . . “

Rốt cuộc điện thoại đã trở lại trong tay cô bạn, Lãnh Tĩnh âm thầm sụt sịt một tiếng: “Các cậu, cẩn thận bị lao lực quá mà chết đó.”

“Tới chỗ này ngày đầu tiên đã gặp phải động đất, 14 ngày kế tiếp, ngày nào cũng loay hoay bận rộn, thật không dễ dàng gì hôm nay mới được nghỉ ngơi, bọn tớ đương nhiên phải tận dụng thời gian rồi!” Xem ra nguyên khí của Hồ Nhất Hạ đã hồi phục, giọng nói rốt cuộc không còn vẻ quyến rũ mê hoặc nữa, “Đúng rồi, vừa rồi tớ chưa nói xong, chìa khóa xe để trên kệ gần bên phải lối vào thư phòng, tùy cậu chọn.”

“Ừ.”

“Còn nữa, cậu mượn xe làm gì?”

Hành động mạo xưng là trang hảo hán thật có chút khó mở miệng, Lãnh Tĩnh úp úp mở mở: “Cái đó, cậu cũng biết đấy, ngày mai hôn lễ của tên khốn kiếp nào đó, tớ không muốn ở trước mặt hắn và vợ của hắn. . ..” Đang lúc này, cánh cửa phòng thay đồ được mở ra.

Lãnh Tĩnh ngẩng đầu, sửng sốt.

“Cậu cùng ông chồng yêu của cậu tiếp tục vuốt ve an ủi nhau đi, để cho hắn sốt ruột chờ đợi tớ sợ tớ khó giữ được cái mạng nhỏ này.” Lãnh Tĩnh nói xong lập tức cúp máy, ánh mắt từ đầu chí cuối nhìn chằm chằm về phía trước, nhưng càng nhìn càng trố mắt.

Cô có chút không xác định được mình có quen biết người đàn ông trước mặt này hay không.

Người đàn ông ở trong khách sạn quấn khăn tắm, để trần nửa thân trên, cùng Miss. Thời kì mãn kinh làm ra chuyện không hợp phép, hay là người đàn ông mặc quần jean áo thun, có chút không chỉnh tề, ở dưới sân khấu T chỉ tay năm ngón đối với cô… Ai mới là người mà cô biết.

Trước mắt hắn mặc áo sơ mi trắng phẳng phiu, áo khoác vest màu đen cùng với chiếc quần dài cùng màu, kết hợp với đôi giày da màu đen sáng loáng, cả người nổi bật lên sự lạnh lùng mà cứng rắn, thậm chí trong mắt đều có nhiều hơn một tia tăm tối.

“Mặc vào long bào cũng giống thái tử quá ha, không tệ, không tệ. Quả nhiên ‘người đẹp vì lụa.’”

Lãnh Tĩnh ho khan hai tiếng, chẳng biết tại sao còn thấy ngượng ngùng hơn so lúc vừa rồi quấy rầy việc tốt của hai vợ chồng người ta, ánh mắt đảo loạn trên người hắn, chính là không thể nhìn thẳng vào mắt hắn, sau đó cô ý thức được một vấn đề: ” Tại sao cà vạt của anh lại thắt thành hình dạng quỷ quái này?”

“Đây là lần thứ hai trong đời tôi thắt cà vạt.” Hắn tựa như biết mình có bao nhiêu lực sát thương vậy, nhìn chằm chằm vào cô không hề chớp mắt.

“Hả? Vậy sao?” Rốt cuộc Lãnh Tĩnh tìm được lý do xem thường hắn lần nữa, chậm rãi bước tới, vừa giúp hắn thắt cà vạt vừa thuận miệng hỏi một chút, “Lần đầu tiên là lúc nào?”

“Trong lễ tang của mẹ tôi.”

Động tác trên tay của Lãnh Tĩnh không nhịn được mà ngừng lại.

Có chút không xác định ngẩng đầu nhìn hắn, sắc mặt của hắn có một giây rất nghiêm túc, nhưng lại nhanh chóng khôi phục nụ cười: “Không ngờ cô lại dễ bị dọa đến vậy, aiz, tôi đùa thôi.”

Lãnh Tĩnh khẽ nheo mắt lại, trong đôi mắt phát ra tín hiệu nguy hiểm, quả nhiên, một giây kế tiếp cô dùng sức kéo cà vạt thắt khít lên cao.

Vừa kéo căng, cổ họng Địch Mặc nhất thời bị khít chặt.

Lãnh Tĩnh tay nắm chặt cà vạt, diễu võ dương oai nhìn hắn, nhưng tiếp theo một cái chớp mắt, sự dương dương tự đắc trên mặt cô như bị cứng lại…

Địch Mặc theo bản năng đè tay cô lại, bản năng bị tập kích tức khắc phải phản kích đang tác quái, không cho phép đại não phản ứng, hắn đã lật ngược lại cổ tay của cô, chớp mắt một cái liền đem cô áp lên trên tường.

“Phịch” một tiếng, Lãnh Tĩnh không nhịn được thét chói tai: “Tay của tôi!”

Lúc này Địch Mặc mới phản ứng lại, từ từ buông cô ra:”Xin lỗi.”

Lãnh Tĩnh hận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, nhất thời lạnh mặt, rời khỏi phòng thiết kế, đến bãi đậu xe lấy xe, cả quãng đường không nói tiếng nào.

Quay đầu thấy tiểu bạch kiểm còn đang đi theo cô, Lãnh Tĩnh suy nghĩ một chút, lấy ra vài tờ tiền từ trong ví: “Đây là tiền xe, anh đi đi, sáng sớm ngày mai tôi thông báo lại cho anh địa điểm gặp mặt.”

“Tôi nhớ là đã nói qua cho cô nghe tôi đã không còn nhà để về nữa.”

“Liên quan gì tới tôi hả, tôi chỉ đồng ý với anh bao tiền xe và hai bữa ăn thôi.”

“Như vậy à. . .” Hắn giống như có chút mất mát, cúi đầu thấp xuống, tạo ra độ cong của chiếc cổ có vẻ như cô đơn, nhưng ngay tức khắc, giọng điệu của hắn liền thay đổi ngay, “Vậy tôi không thể bảo đảm ngày mai có thể xuất hiện đúng giờ hay không nữa, không biết có khiến cô một mình xuất hiện ở hôn lễ của bạn trai cũ hay không.”

Gương mặt của người phụ nữ này đột nhiên cứng ngắc lại, Địch Mặc tự giác thấy nguy hiểm, lui về phía sau nửa bước: “Là vừa rồi cô nói chuyện điện thoại quá lớn tiếng.”

“Anh giỏi lắm!” Lãnh Tĩnh chợt mở cửa xe,”Lên xe!”

“Chỗ của tôi quả thật còn có một phòng trống, chỉ là để bảo đảm, anh tạm thời đưa chứng minh nhân dân cho tôi giữ, qua ngày mai sẽ trả lại cho anh.”

“Tay của cô vừa bị trật, để tôi lái xe cho, ” Địch Mặc nói xong, cũng không cho cô thời gian phản ứng kịp, đảo mắt đã an vị trên ghế lái, “Chứng minh nhân dân của tôi không mang theo trên người, nhưng cô yên tâm, tôi không có hứng thú đối với mẫu phụ nữ cup A. “

-_-# “Vậy bây giờ anh đi lấy chứng minh nhân dân tới đây mau! Ngay lập tức! Bằng không cút xuống xe của tôi ngay!”

Địch Mặc khẽ nhíu mày, chỉ là người đàn ông này trở mặt còn nhanh hơn trở giời, lập tức khôi phục khuôn mặt tươi cười: “Được rồi, tôi sai rồi. Cô là cup B.”

Đưa cái tên tiểu bạch kiểm có bạo lực khuynh hướng này mang về nhà của phụ nữ, Lãnh Tĩnh cũng có chút bội phục sự can đảm của mình, dù sao hắn đối với cô mà nói, vẫn coi là người xa lạ.

Hắn ở khách sạn năm sao, nhưng mà hắn bày tỏ hắn chỉ đi làm công ở pub của khách sạn, buổi tối thuận tiện gác đêm ở Pub; xe của cô đậu ở bên ngoài khách sạn chờ, mà hắn đi ra khỏi khách sạn, đưa cho cô không phải là chứng minh nhân dân, mà là hộ chiếu quốc tế…

Lãnh Tĩnh âm thầm quyết định, ngày mai hôn lễ kết thúc liền lập tức đem tên tiểu tử này đuổi ra khỏi cửa, rồi mới yên tâm mở khóa cánh cửa trong nhà mình.

“Một mình cô ở phòng lớn như vậy?”

Địch Mặc vừa nói vừa nhìn vào trong nhà, nhấc chân liền đi vào, bị Lãnh Tĩnh ngăn lại: ” Tối nay anh ngủ lại ở căn phòng trống bên cạnh phòng ngủ của tôi, chú ý, sau 11 giờ rưỡi anh tuyệt đối không thể bước ra khỏi gian phòng đó nửa bước, bởi vì tôi còn có một cô bạn cùng phòng, cô ấy bình thường 11 giờ rưỡi mới trở về, nếu anh bị cô ấy phát hiện rồi, tôi liền ném anh ra ngoài đường.”

“Tuân lệnh, tài chủ.” Địch Mặc vỗ vỗ vai cô, rõ ràng là khẩu xà tâm phật.

Hắn vừa nói vừa vòng qua cô bước vào nhà, nhìn bộ dạng lơ đễnh của hắn, Lãnh Tĩnh không yên lòng, chạy vào cửa trước, dẫn đầu chạy thẳng lên lầu hai, đến phòng của mình lấy chiếc chìa khóa dùng để khóa trái cửa lại rồi mới chậm rãi đi ra khỏi phòng.

Lúc này, Địch Mặc cũng đã lên đến lầu hai, Lãnh Tĩnh cầm chìa khóa trên tay giấu ra phía sau, một tay kia chỉ chỉ vào gian phòng tại góc khuất hành lang: “Anh ở phòng đó.”

Địch Mặc dừng lại, nhìn bộ dạng thở không ra hơi cô, ánh mắt nheo lại như kiểu dò hỏi, Lãnh Tĩnh làm ra dáng vẻ trong lòng không có tính toán gì: “Ngơ ngác cái gì, mau vào đi!”

Hắn làm y như lời đi vào phòng, Lãnh Tĩnh đứng ở cửa, nắm chặt lấy tay cầm trên cửa: “Trong phòng tắm có vật dụng bàn chải khăn tắm mới, giường cũng sạch sẽ, ngủ …ngon…”, vừa dứt lời, Lãnh Tĩnh bất chợt kéo cửa lại.

“Cạch” một tiếng, âm thanh đóng sập cửa còn đang vọng lại trên lối hành lang, Lãnh Tĩnh đã nhanh nhẹn khóa trái cửa.

Trên cửa truyền đến tiếng gõ cửa không nhanh không chậm: “Này cô, cô làm gì vậy?”

Tiểu bạch kiểm trái lại gặp biến không sợ hãi, giọng nói cũng không lộ ra một tia không yên nào… Lãnh Tĩnh càng không có cảm giác tội ác : “Khóa anh lại tôi mới có thể an tâm, xin lỗi nha!”

Cô lắc lắc cái chìa khóa, cố ý lắc chúng vang lên leng keng, đắc ý thong thả bước đi về phòng của mình. Vốn là bởi vì ngày mai muốn đi ra ngoài, cho nên tối nay cô phải giải quyết sạch sẽ toàn bộ công việc, nhưng vừa mở máy tính ra, Lãnh Tĩnh lại không có tâm trạng làm việc.

Mở folder ẩn ra, chọn toàn bộ, delete, tất cả mọi tấm hình trong folder cứ như vậy đều bị bỏ vào thùng rác, người đàn ông ngày mai làm đám cưới ấy, bị cô lấy phương thức này để vứt bỏ rồi.

Vẫn có chút mất mát, dù sao cũng là bạn trai cũ, Lãnh Tĩnh an ủi mình, thay áo ngủ đi xuống lầu rót nước.

Phòng bếp không có đèn sáng, Lãnh Tĩnh mò mẫm rót chén nước cho mình, đang chuẩn bị rời đi, cũng đúng lúc này, bên tai vang lên âm thanh giống như âm thanh phát ra lúc người ta đang ăn vậy, có tiếng răng môi đụng nhau, Lãnh Tĩnh bỗng dưng ngẩn ra.

“Ai? !”

Lãnh Tĩnh “tách” một tiếng bật đèn bàn lên. Sau đó, hoàn toàn sửng sốt.

Cái gì gọi là đả kích liên tiếp? Chính là tiếp theo việc cô quấy rầy cô bạn chí thân Hồ Nhất Hạ”Vận động trên giường “, lại chạm phải cô bạn cùng phòng QQ nữ “Vận động trên bàn ” .

Ánh đèn sáng choang, Lãnh Tĩnh không chỉ có thấy rõ QQ nữ ngồi ở bên cạnh bàn, cũng thấy rõ người đàn ông một nửa trần trụi đứng ở giữa hai chân QQ nữ.

QQ nữ cùng bạn trai cũng ngây ngẩn cả người, vẻ mặt bạn trai lúc trắng lúc xanh, QQ nữ rất nhanh đã tỉnh hồn lại, không chỉ không ngại ngần, còn cười tủm tỉm cười với Lãnh Tĩnh: “Ngày mai không phải cậu đi tham gia hôn lễ của ex (*) sao? Trễ thế này còn chưa ngủ, ngày mai hai mắt thâm quầng liền không tốt đó…!”

(*) Ex: bạn trai/bạn gái cũ

Trên thế giới này Lãnh Tĩnh chỉ bội phục QQ nữ này, cố gắng điều chỉnh sắc mặt, không có kết quả… cô thật sự không làm được vẻ thản nhiên như QQ nữ, xoay người sang chỗ khác mới miễn cưỡng tìm được về giọng nói của mình: “Hai người cứ tiếp tục, ngủ ngon.”

Nói xong cũng muốn bước nhanh rời đi, QQ nữ không quên nhắc nhở: “A! Ly nước của cậu nè!”

Lãnh Tĩnh tiện tay cầm lấy cái ly trên bàn, “Ừng ực ừng ực” tu vài hớp, lập tức lách người. QQ nữ đưa mắt nhìn cô biến mất dạng, nhõng nhẽo ngã vào trong ngực bạn trai: “Anh yêu, tiếp tục. . . “

Người bạn trai nhìn cô, lại lo âu nhìn ly nước kia trên bàn, cuối cùng, đưa cái ly bên cạnh ly nước vừa bị uống cạn tới trước mặt QQ nữ: “Bạn em đã uống sạch ly nước có bỏ thêm liều (thuốc) của chúng ta rồi.”

QQ nữ sửng sốt, dần dần hiểu được, chợt vỗ trán một cái: “Trời!” Sự bình tĩnh trong nháy mắt vỡ vụn.

***

Nóng . . . Quá!

Lãnh Tĩnh trằn trọc trở mình hồi lâu, chợt ngồi dậy từ trên giường.

Lại rửa mặt, lại nóng đến càng khó chịu hơn, từ tấm gương trên bồn rửa mặt, nhìn đến thấy gương mặt đỏ hồng của mình, Lãnh Tĩnh hơi nổi giận, nóng ran như thế là vì sao? Là bởi vì bắt gặp”vận động trên bàn ” ?

Có chút xem thường chính mình.

Tìm chiếc áo ngủ càng mỏng càng mát hơn, lần nữa chạy thẳng tới phòng tắm.

Cũng trong lúc đó, ở căn phòng cách vách.

Địch Mặc nhìn đồng hồ, đã qua rạng sáng. Người phụ nữ kia nói dối quả thật là mặt không đỏ tim không đập nhanh, gian phòng này căn bản không có phòng tắm, không có đồ dùng rửa mặt mới tinh thì thôi đi, mấu chốt là ngay cả bồn đi tiểu cũng không có!

Thử mở khóa, không có kết quả, Địch Mặc xem chừng người phụ nữ kia đã ngủ rồi, đi tới ban công, liếc mắt ước lượng xong khoảng cách của hai bên ban công, Địch Mặc hoạt động một chút gân cốt, trên vách tường hai ban công có đường ống, bám vào chúng, dùng cả tay chân để nhảy, Địch Mặc đã vững vàng đứng ở trên ban công của người phụ nữ kia.

Nhìn xuyên qua tấm rèm cửa sổ chưa được kéo kín vào trong nhà, bên trong tối đen như mực. Cô ta quả thật đã ngủ. . . . . . Địch Mặc kéo cửa sổ ra, tiến vào lặng yên không một tiếng động.

Liếc một cái vào tấm ga giường có chút lộn xộn, Địch Mặc nhắm thẳng đến cửa phòng đi tới, lúc này, hắn nhìn thấy từ khe cửa bên trên cánh cửa bên tay trái kia chiếu ra ánh sáng.

Trong cánh cửa kia chắc là. . . . . . Phòng tắm?

Địch Mặc bất giác dừng chân lại. Tiếp theo tăng tốc bước chân đi về phía cửa phòng.

Tay của hắn mới vừa nắm lấy tay cầm cửa, “Lạch cạch” một tiếng… trong phòng tắm lại truyền ra âm thanh chuyển động của cái tay cầm trên cánh cửa. Địch Mặc dừng lại, nghiêng đầu nhìn sang, cửa phòng tắm đã mở ra.

Người phụ nữ này bước ra.

Vì phản quang, Địch Mặc không nhìn ra nét mặt của cô, bước chân của cô đến gần chậm chạp rất khác thường, hô hấp nặng hơn so với bình thường, Địch Mặc lo lắng người phụ nữ này nổi đóa lên, liền nói: “Tôi chỉ mượn đường đi qua phòng của cô mà thôi, không có ác ý.”

Tiếng nói vừa dứt, tay của cô đã đặt trên cổ tay hắn.

Tay của cô. . . nóng khác thường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui