Khai Cục Lưu Đày Ta Ở Ác Nhân Cốc Làm Đoàn Sủng




Từ những gì đã trải qua trên đường, Tô gia đã học cách hành động cẩn thận, lập tức phân công nhau hành sự.

Họ đang ở chỗ giao lộ nhỏ, dưới chân núi, xung quanh là rừng cây khô, giữa rừng lác đác có những gò đất lớn nhỏ, đủ để ẩn thân.



Ngay phía sau không xa có một gò đất lớn, nhờ bóng tối che phủ, nơi đó đủ để mấy phụ nữ và trẻ nhỏ ẩn mình.



Tô lão phụ, Tô lão hán, Tô Đại và Tô Nhị vẫn ngồi lại bên bếp lửa, không trốn cùng mọi người.

Đống lửa này đã cháy sáng dưới trời đêm, nếu cả nhà cùng trốn đi, chắc chắn sẽ gây nghi ngờ và có thể gặp tai họa lớn hơn.

Tốt nhất là để bốn người họ ở ngoài, hấp dẫn sự chú ý.



Giờ đây, cả bốn người đều ngồi bất động, chỉ biết cầu nguyện trong lòng rằng những kẻ đến kia chỉ là khách qua đường bình thường.



Nhưng đáng tiếc, chuyện không như mong đợi.




Khi đoàn ngựa tới nơi, chúng ghìm cương ngay trước mặt bốn người Tô gia.

Dù chưa kịp nhìn rõ mặt những người cưỡi ngựa, họ đã ngửi thấy trong không khí mùi máu tanh nồng nặc.
Trên lưng ngựa, một đại hán to lớn với khí chất hung bạo, bên hông treo một thanh đại đao, ánh lửa chiếu lên lưỡi đao phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.

Mũi đao vẫn còn vấy máu.



“Con mẹ nó, cứ tưởng vớ được cái gì ngon, ai ngờ chỉ là mấy tên ăn mày!” Một tên phía sau vừa tới, hùng hổ phun ra lời mắng chửi.



Tô lão phụ gan dạ nhìn thẳng về phía đám người này.

Trước mặt bà là hơn mười tên mã phỉ, tất cả đều cưỡi ngựa cao lớn, khoác áo lông cừu, mỗi người tay cầm đuốc, ánh sáng từ những ngọn đuốc soi sáng cả một góc trời.



Điều khiến người ta rùng mình chính là khí thế âm lãnh tàn nhẫn toát ra từ bọn chúng, mỗi tên đều mang theo hơi thở của kẻ đã quen với cảnh máu tanh.

Trên lưng ngựa, có những tên còn treo ngang thân xác nam nhân, nữ nhân không chút động tĩnh, không rõ là đã chết hay chỉ đang ngất xỉu.



Sắc mặt Tô lão phụ trắng bệch, hàm răng va vào nhau lập cập.

Bọn họ gặp phải mã phỉ rồi!



Tô lão hán cùng Tô Đại, Tô Nhị cũng không khá hơn, trái tim dường như nhảy lên tới cổ họng.

Họ chỉ là những người dân bình thường, trước khi bị lưu đày, cuộc sống của họ ở thôn Đại Hòe chỉ biết đến việc đồng áng, tuân thủ quy củ mà sống, mặt trời mọc làm việc, mặt trời lặn nghỉ ngơi, rồi sẽ chết già.

Nào đã từng gặp qua tình cảnh như thế này.



Mã phỉ trong truyền thuyết, họ chỉ từng nghe loáng thoáng từ miệng người khác.

Nay đối diện với đám hãn phỉ tàn nhẫn này, bốn người bọn họ lạnh toát cả người.




Tên đầu lĩnh mã phỉ cưỡi ngựa tiến sát tới bên bếp lửa, cúi đầu nhìn quét qua một lượt.

Hắn rút thanh đao bên hông ra, cúi người lay đống lửa, xới lên đám tro, lôi ra những mẩu xương cá vừa bị chôn vội.



“Ăn mày mà ăn được nhiều cá thế này, cũng là loại ăn mày có số rồi.” Hắn khặc khặc cười, tiếng cười quái dị không chút ấm áp, đôi mắt tam giác lạnh băng vô tình.

Hắn ngồi thẳng dậy, vung đại đao trong không trung, rồi lạnh lùng ra lệnh: “Phía sau có người trốn.

Có nữ nhân, có trẻ con.

Trẻ con thì giết, nữ nhân mang về cho bọn ta tìm vui, đàn ông thì bắt về làm việc.”



Giọng nói của hắn hoàn toàn vô cảm, như thể giết người chỉ là một việc cỏn con.

Nhưng khi những lời đó vang lên trong tai người nhà Tô gia, chúng như lưỡi dao sắc bén cứa vào tim họ.

Vừa sợ vừa hận, lạnh lẽo đến tận xương.



Tô Đại và Tô Nhị, trong cơn giận cực độ, không kiềm chế được nữa, máu nóng trong người sôi trào.

Họ túm lấy những cành củi khô bên cạnh, gào lớn: “Lũ khốn kiếp! Lão tử liều mạng với các ngươi!” Rồi lập tức lao về phía đám mã phỉ.



Tô lão phụ và Tô lão hán mắt đỏ ngầu, lạnh giọng hét lớn: “Lão Đại, Lão Nhị!”




Nhìn thấy hai anh em xông tới, đám mã phỉ bật cười điên cuồng: “Không biết sống chết! Các huynh đệ, giết hết chúng đi!”



Tiếng hô vang dậy, tiếng huýt sáo nổi lên từ bốn phương tám hướng, lời “Sát!” vọng khắp nơi.



Chỉ một khoảnh khắc trước, nơi đây còn là chốn yên bình bên đống lửa, giờ đã biến thành một lò sát sinh.



Đám mã phỉ phóng ngựa, vây quanh đống lửa mà cười nói, hò hét.

Bọn chúng dễ dàng hất ngã Tô Đại và Tô Nhị như mèo vờn chuột, tiếng cười man rợ vang lên không ngớt.

Đối với chúng, giết người chẳng khác gì một trò chơi vui nhộn.



Từ phía sau gò đất, tiếng thét của phụ nữ và trẻ con vang lên, thê lương đến đau lòng.

Đám mã phỉ đã kéo bọn họ ra khỏi chỗ trốn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận