Tô lão phụ lúc này tâm trạng vô cùng tốt, nhìn thấy cháu gái dẩu miệng liền cười tủm tỉm, đưa ngón tay chạm nhẹ lên môi nàng, "Sao lại không vui thế này? Lần này được người giúp đỡ, nhà cửa cũng dựng lên được, cuối cùng có chỗ trú thân.
Bảo Nhi không nên dẩu miệng, phải nhớ ân tình, nghìn năm vẫn không quên."
Tô lão hán cũng bước lại gần, cười sảng khoái nói, "Bà nội ngươi nói phải đấy, nhớ ân và báo đáp ân tình mới là phẩm đức.
Vị thẩm thẩm kia tuy lời lẽ không dễ nghe, nhưng thật ra bà ấy cũng giúp chúng ta.
Điềm Bảo sau này lớn lên cũng phải biết điều này, hiểu nhân tình thế thái mới tốt."
Điềm Bảo nghiêng đầu, đôi mắt đen láy to tròn lộ vẻ mơ hồ, chưa hiểu rõ ý của ông bà.
Thấy vậy, hai vợ chồng già đều bật cười, xoa đầu cháu gái, "Điềm Bảo còn nhỏ, chưa hiểu cũng là bình thường.
Sau này ông bà sẽ dạy ngươi dần dần."
Hai vợ chồng lão biết Điềm Bảo không phải đứa trẻ tầm thường, nên họ không coi nàng như những đứa bé khác.
Trước đó, chuyện nàng tuỳ tiện ném lê đã lộ ra tính cách "mạnh mẽ" của nàng.
Bởi vậy, có cơ hội là họ lại dạy cho nàng một chút về nhân tình, đạo lý.
Điềm Bảo thật sự không hiểu hết những điều đó, nhưng thấy ông bà vui vẻ khi dạy dỗ mình, nàng cũng nhẫn nại ngồi nghe.
Chỉ cần ông bà đối xử tốt với nàng như thế này, nàng sẵn lòng làm một đứa trẻ ngoan.
Người nhà họ Tô đều là những tay làm việc thiện nghệ, có đủ vật liệu, việc dựng một căn nhà tranh chẳng phải khó khăn gì.
Tô Đại và Tô Nhị tuổi trẻ, sức khỏe dồi dào, chỉ cần ba canh giờ đã dựng xong khung nhà.
Dùng dây leo và bụi gai buộc chặt các mành lại với nhau, dựng xung quanh khung, trên đỉnh mái lợp cỏ tranh và vỏ cây mà hàng xóm mới tặng, vừa để chắn mưa gió vừa chống tuyết rơi.
Nhà đã hoàn thành.
Tuy không thể so với căn nhà ở làng Đại Hòe trước kia, nhưng cả gia đình cuối cùng cũng có chỗ dung thân nơi đất lạ này.
Trong lúc Tô Đại và Tô Nhị bận rộn dựng nhà, những người còn lại cũng không nhàn rỗi.
Ba người phụ nữ trẻ tiếp tục gom cỏ khô mềm, mang về phơi dưới nắng, sau đó lót một lớp dưới nền nhà, trên đó trải vài bộ y phục cũ, tạm thời cũng có thể nằm ngủ.
Sau này, nếu điều kiện tốt hơn, họ sẽ nghĩ cách làm vài chiếc giường gỗ.
Tô lão hán và Tô lão phụ vạch ra một khu đất nhỏ quanh nhà, rồi lấy bụi gai và dây leo làm hàng rào đơn sơ, vậy là đã có một cái sân.
Khi người lớn bận rộn, ba đứa trẻ con tụ tập quanh chiếc xe gỗ, tận tâm chăm sóc muội muội của mình.
Có nhà, có chỗ trú ngụ, bọn nhỏ vui vẻ cười tít mắt.
Lợi dụng lúc người lớn không để ý, chúng cứ thế mà tranh nhau nựng nịu Điềm Bảo.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Điềm Bảo bị mấy đôi bàn tay đen nhẻm bóp nắn, lúc thì bị bẹo đến căng lên, lúc lại bị kéo sang hai bên.
Thậm chí mấy sợi tóc thưa thớt trên đầu nàng cũng thường xuyên bị nhéo.
Dù vậy, khuôn mặt nhỏ bé của Điềm Bảo vẫn vô cảm.
Nàng thật sự muốn cho chúng một trận.
Nhưng rồi...
“Muội muội, Điềm Bảo nhi! Muội muội đáng yêu quá!”
“Không chỉ đáng yêu, mà còn rất xinh! Trước kia trong thôn, chẳng có đứa nhỏ nào đẹp như Điềm Bảo!”
“Muội muội xinh đẹp thế này lại là em gái ta, ha ha ha!”
“Là muội của ta!”
“Muội của ta! Đây là do mẹ ta sinh ra!”
“Cha mẹ nói, Điềm Bảo chính là em ruột của chúng ta! Thân ruột! Hừ! Điềm Bảo, ta là nhị ca, chờ ngươi lớn thêm chút nữa, nhị ca có cái gì ngon sẽ để cho ngươi ăn!”
“Ta là tam ca! Điềm Bảo, sau này có lê ăn, tam ca sẽ dành trái ngọt nhất cho ngươi!”
“Đúng là ấu trĩ! Điềm Bảo bây giờ còn nhỏ, làm sao mà ăn lê được? Điềm Bảo, chờ khi ngươi lớn hơn, đại ca sẽ cho ngươi ăn cá!”
Điềm Bảo nắm chặt đôi tay nhỏ, định phản kháng, nhưng rồi lại từ từ buông ra, thở hắt một cái.
Thôi được.
Dù sao thì...!bọn họ cũng khen nàng xinh đẹp.
Ngoài việc dựng nhà tranh, người nhà họ Tô còn tận dụng nguyên liệu còn thừa để dựng thêm một căn bếp đơn sơ.
Dù hơi lọt gió nhưng ít nhất cũng che chắn được tầm mắt người ngoài, không còn phải nấu ăn lén lút như kẻ trộm nữa.
Chiều xuống, đến giờ ăn cơm, cả nhà đã quen với việc tìm đến góc bếp xem có gì để nấu.
“Ca! Túi, túi! Điềm Bảo lại cho ta đồ ăn!” Tô Nhị nhanh mắt nhìn thấy túi đã đầy, liền reo lên, cười khoe hàm răng trắng sáng, “Tối nay ăn cá chiên đi? Sạch sẽ ngon lành!”