Khai Hoa Bất Kết Quả - Hoàng Đế Càng Muốn Sủng Nàng

Edit: A Cảnh

Beta: Tiểu Pi

Bên trong nội điện, Tiết Tĩnh Xu vẫn đang hồi tưởng lại ý tứ vừa rồi trong lời nói của An Thân Vương, hắn nói Hoàng Đế từ trước tới giờ vẫn giữ quy củ, nhưng hiện tại vì nàng mới có thể nói ra những lời không thèm đếm xỉa gì đến quy củ của tổ tông.

Nàng càng nghĩ càng cảm thấy không phải là không có chút cảm xúc gì, chỉ là từ xưa đến nay cứ hễ là Hoàng Đế làm ra loại chuyện ngu ngốc gì thì nhất định sẽ có người đổ lỗi lên người của một nữ nhân. Cái gì mà hại nược hại dân, Đắc Kỷ tái thế, giống như không có nữ nhân thì tất cả Hoàng Đế đều có thể làm một minh quân vậy.

Nàng nhịn không được nghĩ, An Thân Vương kia đến cùng là vô tình nói ra miệng hay là vẫn có ý nhằm vào?

"Tại sao không nói chuyện?" Hoàng Đế hỏi nàng.

Tiết Tĩnh Xu liếc hắn một cái, nói: "Sau này Hoàng Thượng không cần vì ta mà phá lệ, đỡ phải để người khác biết thì lại nói ra tin đồn thất thiệt."

Hoàng Đế nghe vậy liền hỏi nàng: "Còn để ý lời vừa rồi Bát đệ đã nói sao? Cần gì để ý đến hắn. Nàng để ý như vậy thì về sau ta sẽ không cho hắn vào cung nữa."

Tiết Tĩnh Xu vội nói: "Như vậy sao được? Bệ hạ ngàn vạn đừng làm như vậy."

Hôm nay cũng chỉ mới dự định vì nàng mà phá lệ, vẫn còn chưa có làm thì đã khiến cho ở trong miệng người ta nói lời trêu chọc rồi. Nếu thật sự đem An Thân Vương bị khước từ ở bên ngoài cửa cung thì sẽ bị người khác truyền ra thành bộ dạng gì nữa? Nàng không muốn phải trở thành yêu tinh yêu hậu trong miệng của người khác.

Hoàng Đế lại hỏi: "Vậy thì cấm túc hắn một tháng?"

Tiết Tĩnh Xu bất đắc dĩ nói: "Hoàng Thượng mới vừa rồi không phải là đã bắt hắn đi đến Thân Vương cung học quy củ sao? Vậy là đủ rồi."

Hoàng Đế hơi nhíu ấn đường: "Vậy sao nàng vẫn không vui?"

Tiết Tĩnh Xu liền sững sờ, nhịn không được ở trong lòng xét lại mình, lẽ nào tâm tình của nàng lại lộ ra dáng vẻ ở bên ngoài vậy sao? Hay vẫn là do Hoàng Đế nhạy cảm?

Rõ ràng trước đó chuyện khóa nghìn tầng, chính mình cùng hắn so tài thì hắn không nhận biết được chút nào.

Nàng khẽ lắc đầu, nói: "Không có không vui, ta... đang suy nghĩ về chuyện tiệc rượu trong chốc lát."

Hoàng Đế không biết có tin không, cũng không có hỏi tiếp, chỉ nói: "Chuyện bữa tiệc không cần phải lo lắng, nàng và ta ngồi cùng bàn, cứ theo ta là được."

Tiết Tĩnh Xu gật đầu một cái, tạm thời đem những thứ kia có hay không đều được dằn xuống đáy lòng.


Không lâu sau Đức công công ở bên ngoài nhắc nhở, canh giờ đã đến.

Hai người vừa mới ngồi lên ngự liễn, một trước một sau ra bên ngoài chạy tới Vĩnh Hòa điện.

Lần này những người có mặt ở cung yến, so với tiệc Nguyên Tiêu lúc trước có điểm không giống nhau. Dòng họ Hoàng tộc, nhà mẹ đẻ của Hoàng Hậu cùng với văn võ bá quan đều có mặt trong bữa tiệc này.

Hoàng Đế xuống ngự liễn, nhưng vẫn chưa đi vào ngay mà là chờ cung nhân đỡ Tiết Tĩnh Xu tiến lên. Rồi mới dắt tay nàng cùng nhau đi vào bên trong.

Còn chưa bước vào Vĩnh Hòa điện, bên trong điện liền đông đúc quỳ rạp xuống, mọi người miệng nói Hoàng Thượng vạn tuế, sau đó lại hô Hoàng Hậu thiên tuế.

Tiết Tĩnh Xu lần đầu tiên tiếp nhận dạng làm lễ như thế, nghe tiếng vang điếc cả tai kia, đột nhiên trong lúc này cả người đều nổi da gà lên.

Nhưng nàng còn nhớ quy củ mà Tô cô cô dạy, dáng người phải thẳng như đặt bút viết, mắt cũng nhìn thẳng.

Hai người cùng nhau bước lên chỗ ngồi, Hoàng Đế đỡ nàng ngồi xuống, sau đó bản thân mới ngồi xuống, liền nói một tiếng bình thân.

Đám triều thần tạ ân, chậm rãi đứng dậy, Hoàng Đế lại nói ban thưởng ghế ngồi, bọn họ mới quy củ ngồi vào chỗ của mình.

Chỗ ngồi xuống cấp một, hai bên phân loại là chư vị vương công này nọ, cùng với Tiết gia lão thái gia cùng Nhị lão gia.

Còn lại đủ loại quan lại, cứ theo phẩm cấp mà ngồi xuống, thậm chí còn có ít người ngồi đến ngoài điện.

Tiết Tĩnh Xu quay qua bên tay phải nhìn thoáng qua, tổ phụ nàng cùng phụ thân hơi cúi thấp đầu, mặt mày của hai người hồng hào, vui sướng, mặc dù tận lực thu liễm, đến cùng dáng vẻ vẫn lộ ra chút ít.

Nàng thu hồi ánh mắt lại không nhìn nữa.

Ngoài điện tiếng chuông và trống cùng nhau vang lên, đại yến bắt đầu.

Mọi người lại quỳ xuống, hướng Đế Hậu khấu đầu, trong miệng nói chút ít lời nói chúc mừng, chúc mừng Hoàng Đế đại hôn.

Hoàng Đế nói một tiếng đứng lên ban thưởng ghế ngồi, lệnh cho người ban thưởng rượu.

Chúng đại thần liền cùng nhau nâng chén vì Đế Hậu kính rượu.

Tiết Tĩnh Xu bưng cốc rượu lên trước mặt, nhíu mày uống một ngụm, cũng không phải trong dự đoán là đắng cay, mà là vị chua chua ngọt ngọt. Nàng nhìn trộm chén rượu của Hoàng Đế, rõ ràng có mùi rượu nồng bay tới, so với rượu nàng uống rõ ràng là không giống nhau.


Sau khi kính rượu xong, từng món ăn tinh xảo được mang lên, Hoàng Đế mệnh lệnh cho mọi người tùy ý.

Các đại thần cũng hơi có chút buông thả, cùng cụng cốc với người cùng bàn tán gẫu.

Hoàng Đế quay đầu nhìn Tiết Tĩnh Xu, nói: "Muốn ăn cái nào?"

Bàn trà trước mặt hai người bọn họ so với triều thần bên dưới thì rộng hơn rất nhiều, có một chút ít đồ ăn bày ở bên cạnh Hoàng Đế nên Tiết Tĩnh Xu căn bản là gắp không tới.

Có đều vốn cũng không cần nàng gắp, mà đã có nữ quan hầu thiện hầu hạ thỏa đáng, Hoàng Đế nói lời này, quả thật là hỏi thêm thôi.

Tiết Tĩnh Xu lại không phụ ý tốt của Hoàng Đế, nói tên món ăn trước mặt hắn, Hoàng Đế liền gắp đến cho nàng.

Thừa dịp Hoàng Đế dựa tới, nàng nhỏ giọng hỏi hắn: "Thứ ta uống là cái gì vậy? Tại sao không có mùi rượu?"

Hoàng Đế nói: "Cũng là rượu, gọi 'Bạch quả nhưỡng'[1], mùi rượu nhạt chút ít."

[1]: ủ từ nhiều trái cây (百果酿: bạch quả nhưỡng)

Hắn còn nhớ rõ đại hôn đêm đó, nàng uống hai ly rượu hợp cẩn, mặt cũng hồng , hốc mắt cũng ướt, hôm nay cũng không thể lại để nàng uống.

Tiết Tĩnh Xu nghĩ, có chỗ nào là mùi rượu nhạt chút ít, rõ ràng một chút vị rượu cũng không có.

Hoàng Đế còn nói: "'Bạch quả nhưỡng' này bên trong chừng hơn bốn mươi loại trái cây, là thái y viện trình phương thuốc lên, đối nữ tử có chỗ tốt hơn, ngày thường Hoàng tổ mẫu cũng thích uống vài ngụm."

Tiết Tĩnh Xu nghe vậy, sai nữ quan lại rót cho nàng thêm một chén, có công hiệu thật hay không thì không nói, 'Bạch quả nhưỡng' này ngọt ngào, hương vị cũng không tệ.

Phía dưới mọi người không nghe được hai người bọn họ đang nói cái gì, chỉ là vừa rồi Đế Hậu hai người dắt tay nhau mà đến, thậm chí Bệ hạ còn tự mình gắp thức ăn cho Hoàng Hậu, trước mắt lại ngồi sát nhau vào một chỗ mà nói chuyện, hiển nhiên là đối với Hoàng Hậu hết sức sủng ái.

Người của Tiết gia vui vẻ khi việc thành, trên mặt càng tỏ ra vui sướng. Mà những người khác, lại không nhất định .

Một số người này có chút xung đột lợi ích cùng với Tiết gia, còn có chính là trong nhà vừa hay có nữ nhi đang độ tuổi đề thân, muốn đưa vào trong cung nhưng Hoàng Hậu càng được sủng ái thì đối với họ càng bất lợi hơn.

Rượu qua ba tuần(lượt), vài vị Thân Vương đồng loạt đứng dậy mời rượu Đế Hậu. Tiết Tĩnh Xu nhân cơ hội này ở trong lòng ghi nhớ dòng họ nhóm.


Trừ ra chư vị Hoàng thúc không đề cập tới, hiện tại huynh đệ với Hoàng đế ở bên trong kinh thành không nhiều, chỉ có An Thân Vương đứng hàng thứ thứ tám, cùng Mẫn Thân Vương đứng hàng thứ thứ mười.

Trong đó An Thân Vương trước đây đã gặp qua mấy lần, Mẫn Thân Vương này là lần đầu nhìn thấy, nhìn hắn cũng chỉ là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, ít nói, bộ dáng có chút thẹn thùng, lại đây mời rượu, rượu còn chưa xuống bụng, mặt đã hồng .

Trong nội tâm của Tiết Tĩnh Xu buồn cười, vẫn là lần đầu gặp mặt lại còn so với nàng để lên mặt.

Bởi vì nhóm Thân Vương đến mời rượu, bản thân nàng uống lại là rượu trái cây, không có mùi rượu gì, nên không để ý mà uống nhiều thêm mấy chén.

Thấy nàng còn muốn cho người rót tiếp, Hoàng Đế phất tay để nữ quan lui ra, nói: "Trái cây ủ mặc dù nhạt nhưng đến cùng vẫn là rượu, tửu lượng của nàng không tốt, nên uống một chút rồi thì ngừng lại được rồi."

Tiết Tĩnh Xu gật đầu một cái, trong lòng lại có chút không phục, lại không có vị rượu, sao có thể gọi là rượu? Nàng mới vừa uống một chút thôi, thì đã không cho uống nữa.

Nàng lại không biết, hai gò má của mình lúc này đã ửng đỏ, hai mắt mông lung, khuôn mặt xán lạn như xuân hiểu chi hoa[2]. Toàn thân khí phái lại thanh như bạch ngọc ánh sáng rực rỡ, một cái nhăn mày vừa động liền khiến cho người ta đui mù.

[2]: như hoa của buổi sáng sớm mùa xuân

Nhưng hiện nay ở trong điện, lại không có người dám nhìn nhiều, nếu không cẩn thận ngẩng đầu nhìn thấy thì cũng vội vội vàng vàng rũ xuống, cũng không dám giương mắt lên nhìn nữa.

Ăn uống no nê, lại có màn múa vui mừng dâng lên.

Tiết Tĩnh Xu đoan chính ngồi, mí mắt từ từ rồi lại càng ngày càng trầm, nàng cố gắng trừng mắt, chỉ có thể bình thường qua được một lúc rồi lại dần dần rũ đôi mắt xuống.

Hoàng Đế ở một bên thấy rõ ràng, biết rõ bộ dáng này của nàng, rõ ràng là bị mời rượu liên tục, vậy mà chính bản thân nàng đến một chút cũng không biết rõ.

Hắn đưa tay vẫy cung nhân tới, sai các nàng đỡ Hoàng Hậu hồi Tê Phượng cung, hiện tại hắn vẫn không thể rời đi.

Đám triều thần gặp Hoàng Hậu nửa đường rời đi, cũng không có người dám nói cái gì.

Đợi đến màn múa vui mừng kết thúc, Tiết lão thái gia mang mọi người Tiết gia dập đầu tạ ơn, lễ bộ dâng tấu để Hoàng Đế cho kết thúc buổi lễ, khung cảnh đại hôn này màn che cuối cùng cũng hạ xuống[3].

[3]: ở đây tác giả ý chỉ là hạ màn kết thúc buổi lễ

Hoàng Đế đi lên ngự liễn, sai người đi về phía cung đình.

Đến Tê Phượng Cung, có chút ngoài ý muốn trông thấy hầu hạ nhân đều ở ngoài điện.

Cung nhân thấy hắn, đang muốn quỳ xuống hành lễ thì Đức công công vội nói: "Chớ lên tiếng."

Vừa mới còn ở ngoài Tê Phượng Cung không xa, Hoàng Thượng liền xuống ngự liễn đi bộ lại đây, hiển nhiên không muốn làm ầm ĩ Hoàng Hậu an giấc, trước mắt sao có thể làm cho các nàng ồn ào?


Hoàng Đế hỏi: "Hoàng Hậu ngủ rồi sao?"

Một nữ quan đứng đầu nhẹ giọng nói: "Nương nương không cho nô tỳ vào bên trong hầu hạ, mới vừa rồi còn nghe thấy tiếng vang, hiện tại đã không có động tĩnh ."

Hoàng Đế liền bất động đứng tại chỗ.

Đức công công phỏng đoán ý tứ của hắn, thăm dò nói: "Bệ hạ tối nay là nghỉ ở Tê Phượng cung hay vẫn là về Sùng Đức điện?"

"Trẫm vào bên trong xem một chút, các ngươi ở ngoài chờ." Hoàng Đế trầm mặc một hồi, mới nói.

Đốt ngọn nến trong nội điện, màn trướng rủ xuống trên mặt đất, an lặng yên tĩnh. Hoàng Đế chậm rãi tiến lên, từ từ vén màn trướng lên, bên trong Tiết Tĩnh Xu mở to mắt nhìn hắn.

Hắn hơi có chút bất ngờ: "Còn chưa có ngủ?"

Tiết Tĩnh Xu gật gật đầu, nàng vừa mới tắm rửa qua, đầu tóc trên trán vẫn có chút ướt, trên mặt ửng đỏ lại so với lúc nãy còn đỏ hơn chút ít.

Hoàng Đế đến gần một chút, nói: "Lúc nãy nàng uống nhiều rượu, bây giờ có khó chịu không?"

Tiết Tĩnh Xu lắc lắc đầu.

Hoàng Đế lại nói: "Ta bảo phòng bếp nhỏ làm cho nàng một chén canh giải rượu nhé." Tiết Tĩnh Xu lại lắc đầu, lần này đong đưa được so với lúc nãy nóng nảy hơn chút ít, còn nói: "Ăn không vô ăn không vô."

Hoàng Đế phát giác ra điều gì đó, cúi đầu nhìn nàng trong chốc lát, Tiết Tĩnh Xu cũng lẳng lặng nhìn lại hắn, nếu là bình thường, nàng tuyệt sẽ không làm như vậy.

Hoàng Đế liền chắc chắc suy đoán trong nội tâm, Hoàng Hậu nàng - - uống rượu say, bởi vì hài tử cũng có thể uống mấy chén 'Bạch quả nhượng'.

Hắn ngược lại có chút ngoài ý muốn, lần đầu tiên gặp người uống rượu say, là bộ dạng không khóc không nháo yên tĩnh nhu thuận này.

Hắn ngồi ở bên giường nhìn trong chốc lát, đột nhiên vươn tay, ở trên gương mặt trắn mịn của Tiết Tĩnh Xu chọc một cái, cảm xúc mềm mại làm nóng lên, vừa co giãn vừa mềm, thịt trên mặt nàng, so với trên người ngược lại nhiều hơn.

Tiết Tĩnh Xu nhíu mày nhìn hắn.

Hoàng Đế lại duỗi cánh tay bên kia chọc một cái.

Lông mày nhỏ nhắn của Tiết Tĩnh Xu nhăn càng chặt hơn, bộ dáng rất là buồn rầu, nhưng cũng không né tránh.

Hoàng Đế bình tĩnh nhìn trong chốc lát, lại đứng dậy đi ra ngoài, thông báo Đức Lộc tối nay nghỉ ở chỗ này.

Cung nhân vào thay áo quần cho hắn, hắn rửa mặt qua, lại cho các nàng đều đi xuống.

Chờ hắn lại vén màn trướng lên, Hoàng Hậu của hắn quả nhiên mắt vẫn mở, tròng mắt ngoan ngoãn linh hoạt nhìn hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận