Hôm sau Vương Nguyên thức giấc trước Vương Tuấn Khải. Cậu chui từ trong ngực của Vương Tuấn Khải ra vươn người một cái rồi cũng bò sang bên kia để xuống giường. Nhưng cậu còn chưa bước được chân nào xuống giường đã bị Vương Tuấn Khải kéo lại mà ôm vào lòng.
“Còn sớm mà em thức sớm thế?” Vương Tuấn Khải hôn hôn lên mặt Vương Nguyên nói.
“Hôm nay em cảm thấy rất tốt nha, còn có thể dậy sớm nữa á.” Vương Nguyên dụi đầu vào cổ Vương Tuấn Khải nói.
Vương Tuấn Khải dưới hành động của cậu cũng chỉ yêu chiều xoa nhẹ đầu cậu nói.
“Nào dậy đi, hôm nay em dậy sớm chúng ta có thể chạy bộ tập thể dục ở phòng tập của nhà em.”
Vương Nguyên nghe vậy cũng gật đầu rồi kéo Vương Tuấn Khải dậy. Hai người vào nhà tắm vệ sinh cá nhân rồi cũng nắm tay đến phòng tập thể hình của Vương Tộc chạy bộ. Đối với việc Vương Nguyên dậy sớm có thể nói là rất ít khi, chắc do gần đây sức khỏe tốt lên rồi nên mới ngủ sớm dậy sớm đây mà.
Hai người chạy bộ tập thể dục một lúc rồi cũng về lại phòng tắm sơ qua bằng nước ấm rồi mới xuống nhà dùng bữa. Trong lúc đang dùng bữa thì vệ sĩ ở ngoài chạy vào nói.
“Tiểu Thiếu Gia, bên ngoài có người nói là người của Vương Gia muốn gặp ngài và Vương Thiếu Gia.”
“Ồ, dẫn họ vào phòng khách ở ngoài chờ đi. Sau khi tôi và Khải dùng bữa xong sẽ ra đó.” Vương Nguyên nói.
“Vâng, thuộc hạ đi thông báo ngay.” Vệ sĩ cúi đầu rồi cũng chạy nhanh ra ngoài sắp xếp.
Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên ở trong này vẫn như cũ, bình thản dùng bữa sáng mà mặc kệ người ngoài kia là ai, đây là Vương Tộc là địa bàn của cậu.
Sau khi dùng bữa xong, Vương Nguyên không ra ngoài cùng Vương Tuấn Khải mà để Vương Duệ đẩy anh ra gặp người của Vương Gia. Vừa ra đến phòng khách ở bên ngoài đã thấy Kiều Lục Hi và Vương Thành An ngồi ở sofa. Vương Duệ đẩy Vương Tuấn Khải vào trong rồi cũng liếc nhìn về phía hai người của Vương Gia.
“Vương Lão Gia, Vương Phu Nhân thất lễ rồi.” Vương Duệ lạnh nhạt mở miệng.
Vương Thành An nhìn thấy người ra đây là Vương Duệ và Vương Tuấn Khải thì có chút ngạc nhiên, nhưng cũng bình tỉnh trả lời.
“Nào có Duệ Tổng, là chúng tôi mạo muội đến làm phiền Duệ Tổng rồi.”
“Không dám, không biết hai vị hôm nay đến chỗ của tôi là có việc gì?” Vương Duệ cười như không cười lạnh nhạt hỏi.
“Cũng không giấu gì cậu, hôm qua ở bữa tiệc rượu của gia đình Tiểu Kiều chọc giận Tiểu Khải còn chọc giận luôn Tiểu Nguyên nên sáng sớm tôi phải đưa theo cô ấy đến để nhận lỗi. Không biết Tiểu Nguyên ở đâu rồi?” Vương Thành An nói.
“Ở đây Vương Lão Gia và Vương Phu Nhân nên gọi em trai tôi là Nhị Thiếu Gia mới phải. Thứ nhất em trai tôi chưa cùng anh Tuấn Khải kết hôn, thứ hai đây là Vương Tộc không phải Vương Gia. Hai người cũng nên biết, ở đây Vương Tộc chúng tôi chỉ cần 1 câu nói đừng nói là 1 Vương Gia cho dù là 10 Vương Gia cũng sẽ biến mất.” Vương Duệ lạnh nhạt nói.
Trước khí thế của Vương Duệ, Vương Thành An và Kiều Lục Hi buộc phải nhượng bộ. Hôm qua Kiều Lục Hi không hề biết Vương Nguyên là Nhị Thiếu Gia của Vương Tộc, nếu biết thì bà ta cũng sẽ không lỗ mãng như thế mà mỉa mai cậu trong bữa tiệc.
Vương Tuấn Khải lúc này mới đưa mắt nhìn về phía Vương Thành An và Kiều Lục Hi lên tiếng.
“Cha, dì Kiều hai người nếu đến đây vì chuyện hôm qua thì nên về đi.”
“Tiểu Khải, hôm qua là dì không đúng con cho dì xin lỗi có được không? Còn có, là do dì không biết thân biết phận chọc giận con và Nhị Thiếu Gia, mong con bỏ qua.” Kiều Lục Hi vội vàng nói.
“Chuyện có tha lỗi hay không không phải tôi nói là được, dì nên tìm cách gặp Nguyên Nguyên mà nói. Nếu như em ấy đồng ý tha lỗi cho dì thì tôi sẽ bỏ qua cho dì.” Vương Tuấn Khải nói.
“Duệ Tổng, mong cậu giúp đỡ cho tôi gặp Nhị Thiếu Gia.” Kiều Lục Hi nhìn Vương Duệ cầu xin.
Vương Duệ nhìn bà ta rồi cũng nhướng mày nói.
“Tại sao tôi phải giúp bà trong khi bà lại chọc giận bảo bối nhà tôi?”
Kiều Lục Hi nhìn Vương Duệ nhất thời không biết nên làm sao, hôm qua bà ta vừa mới mỉa mai em trai bảo bối của người ta hôm nay lại chạy đến đây nhờ người ta giúp đỡ thì người ta có lý do gì mà phải giúp đỡ bà ta chứ?
Lúc này điện thoại của Vương Duệ reo lên, Vương Duệ lấy điện thoại ra nhìn thấy là Vương Nguyên gọi đến liền nhanh chóng bắt máy mà bật loa ngoài.
“Bảo bối, em làm sao vậy?”.
||||| Truyện đề cử: Mưa Bụi Thượng Hải |||||
[Vương Duệ dâu tây của em trong tủ mát đâu rồi hả?]
“Hả…aa…cái đó…cái đó hôm qua anh lỡ ăn mất rồi.” Vương Duệ lắp bắp trả lời.
[Anh đáng chết, tốt nhất là anh đừng có vào trong này nữa nếu không em đánh chết anh.] Vương Nguyên tức giận gằng giọng ở trong điện thoại rồi cũng ngắt máy.
Vương Duệ nhìn điện thoại đã tắt đen thì cũng lạnh cả sống lưng, hôm qua anh chỉ lỡ ăn có mấy quả thôi mà ai ngờ ăn đến hết lúc nào không hay.
“Anh Tuấn Khải anh nói chuyện với họ đi, bảo bối giận rồi em chạy trước đây.” Vương Duệ nhìn Vương Tuấn Khải nói.
“Ha, dâu tây nhập từ Nhật Bản về đấy.” Vương Tuấn Khải cười hắc một tiếng nói.
“Cảm ơn ạ, em lặp tức cho người sang đó mua về. Đi trước đây.”
Vương Duệ nói xong liền chạy đi để lại Vương Tuấn Khải nói chuyện với Vương Thành An và Kiều Lục Hi.