Khai Quốc Công Tặc

- Đi đâu?

Chu Hạnh Hoa bị khí lạnh xông vào người run lên, lau nước mắt hỏi.

- Đi đến nơi muội nên đến!

Trình Danh Chấn không còn kiên nhẫn xua tay,

- Đừng nói nhiều, mặc quần áo vào nhanh lên. Nếu làm mẹ ta thức giấc, cẩn thận ta lột da muội!

Trong trí nhớ, biểu ca chưa bao giờ đối với mình hung hãn như vậy. Tiểu Hạnh Hoa sợ tới mức miệng câm như hến, run rẩy nhặt quần áo lên mặc. Nàng đã không dám khóc nữa, lo sợ làm cho biểu ca lại tức giận. Tuy rằng từ nhỏ biểu ca là người rất tốt, nhưng hắn dù sao cũng là Cửu đương gia của đầm Cự Lộc.

- Không sợ chết lạnh, thì mặc thêm cái áo này vào!

Nhìn thấy Tiểu Hạnh Hoa toàn thân run lên, Trình Danh Chấn cầm lấy cái áo lông, nặng nề ném về phía nàng.

- Cầm lấy thanh đoản đao trên mặt đất, giấu vào tay áo. Sau này nếu gặp phải kẻ xấu, đánh không lại thì dùng để tự vệ!

Mặc dù trong lời nói cố làm cho ra ác ý nhưng cũng không giấu nổi thiện ý trong đó. Tiểu Hạnh Hoa quệt mũi, cúi người xuống nhặt thanh đoản đao, nghe lời Trình Danh Chấn giấu vào tay áo. Xưa nay nàng chưa mặc áo lông bao giờ, giờ mặc vào nhìn cả người to sù như con búp bê gỗ. Hai người không ai còn tâm tư để cười, một người đi trước một người đi sau nhẹ nhàng đi ra cửa, đường phố đang chìm trong giấc ngủ mơ màng.

Trên đường phố, đã chuẩn bị sẵn môt chiếc xe ngựa. Trình Danh Chấn dùng ánh mắt ra hiệu cho Tiểu Hạnh Hoa vào trong xe ngồi, chính mình ngồi đánh xe. Đêm gió thổi rất lạnh, thổi tới người hắn lạnh buốt! – Mẹ nó! Hắn lầm bầm mắng chửi một câu thô tục, vung roi, quất ngựa đi rất nhanh lên phía trước.

Trên đường phố, chợ, khu miếu, nha môn, những nơi xe đi qua, bên đường đều có binh lính tuần tra ban đêm. Nhìn ánh đèn lồng chiếu vào khuôn mặt xanh xao của Cửu đương gia, đều tự tránh sang bên cạnh, cúi đầu chờ lệnh. Các huynh đệ ai cũng biết, Cửu đương gia này là người không thể động vào. Trương Gia Quân bây giờ rất nhiều quy củ, đều là hắn đưa ra chủ ý cho Trương đại đương gia đấy. Những ai vi phạm dù là cố ý hay không cố ý, ai bị phạt roi thì phạt roi, bị phạt đói thì chịu đói, Tứ đương gia là người thực hiện không nương tình một chút nào.

Tới cửa thành, Vương Nhị Mao trên một chiếc xe ngựa khác vội vàng đuổi theo.


- Đã quá nửa đêm rồi, huynh định làm gì?

Bị gió lạnh thổi vào nước mũi chảy ròng, rất bất mãn cậu ta hỏi ngay.

- Sớm muộn gì không phải chết sao, huynh tự mình làm, hay người khác làm, thì có gì khác nhau!

“Tiểu Cửu ca muốn giết ta?”

Tiểu Hạnh Hoa ở trong xe ngựa khẽ run lên, theo bản năng giữ chặt đoản đao trong tay áo. Chuôi đao vẫn chưa được cơ thể nàng làm cho ấm hoàn toàn, vẫn thô ráp, vẫn lành lạnh, làm cho nàng tăng thêm không ít tin tưởng.

“Nếu Cửu ca muốn giết ta, sẽ không cho ta đao!”

Nàng cười khổ, lau đi nước mắt ở khóe mắt, tiếp tục nghĩ ngợi lung tung.

- Đừng hỏi nhiều, người đã mang đến chưa?

Lời nói của Trình Danh Chấn truyền đến từ bên ngoài, lại khiến nàng hoảng sợ.

- Đã mang đến rồi. Tiểu tử này còn muốn đùa bỡn với đệ. Bị đệ đánh cho một gậy, đã ngất xỉu rồi. Cũng may không khiến tiểu cô nương của Chu gia nhìn thấy!

Vương Nhị Mao ngây ngô cười, thanh âm làm cho da đầu người nghe run lên.

- Chúng ta đã nói rồi, hôm nay đệ giúp huynh, mai huynh ở chỗ Trương Đại Đương Gia phải nói giúp để đệ mang cô ấy đi. Tiểu cô nương kia, ta ngủ một chút thì lời nói ba năm đều nguyện ý!

- Không học được gì tốt cả, đệ đúng là. Ngày mai huynh sẽ giúp đệ nói lại những lời này cho mẹ đệ nghe!


Trình Danh Chấn nói những lời này mang chút ấm áp, cũng không phải nhằm vào người đi cạnh xe ngựa.

- Đệ giờ không sợ gì hết! Đệ giờ là lục lâm hảo hán. Giật tiền, cướp lương thực, đoạt nữ nhân. Mẫu thân muốn làm gì thì làm!

Vương Nhị Mao ngượng ngùng vì bị chê cười, đi sau Trình Danh Chấn lên phía trước.

“Tiểu Cửu ca hình như dẫn theo người khác?”

Chu Hạnh Hoa trong lòng sợ hãi, sau đó bỗng nhiên dâng lên vài phần hy vọng. Nhưng người bên ngoài không nói nữa, nên nàng không thể đoán được là ai.

Lo lắng bất an ở bên trong, nàng cảm thấy hai cỗ xe ngựa bị dừng lại ở cửa thành, nghe âm thanh hình như là bị binh lính ngăn lại để kiểm tra. Dựa vào uy phong của Cửu đương gia, nhóm binh lính chỉ nói mấy câu khách sáo, cũng không kiểm tra trong xe, liền đẩy mởcửa thành ra. Sau đó cả Trình Danh Chấn và Vương Nhị Mao đều không nói gì nữa, chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa “Cộp, cộp, cộp” gõ trên mặt đất. Kế tiếp, là tiếng chó sói tru và gào thét truyền đến tai người, làm cho người bắt đầu sợ hãi run lên.

Cũng không biết đã đi được bao lâu. Đúng lúc Tiểu Hạnh Hoa đang thiêm thiếp ngủ, xe ngựa dừng lại rất gấp. Sau đó, nàng nghe thấy tiếng Trình Danh Chấn hô,

- Đem người đến đây cho ta, bỏ gông trên cổ ra!

Theo sát sau, bên ngoài truyền đến những tiếng leng keng của xích sắt. Không đợi Tiểu Hạnh Hoa đoán được Trình Danh Chấn đưa ai tới, một tiếng kêu thê lương thảm thiết làm nàng hoàn toàn không còn bối rối. - A! _ Nàng thét một tiếng chói tai, nhảy xuống khỏi xe ngựa, giơ thanh đoản đao trong tay chĩa xung quanh bóng đen, đứng bảo vệ người kia ở phía sau.

Hóa ra người đó là trượng phu của nàng, tuy rằng đầu tóc dơ bẩn, mặt mũi bầm dập, nhưng hình dáng này va tiếng nói này, làm cho nàng lập tức có thể nhận ra. Biểu ca muốn giết trượng phu ở trước mặt mình! Trong nháy mắt, nàng hiểu dụng ý của Trình Danh Chấn. Vừa giơ lưỡi đao xung quanh, vừa khóc lớn. Dường như như vậy, có thể khiến cho người hành hung thay đổi ý muốn ban đầu.

- Tiện nữ này cũng còn rất tình nghĩa?

Vương Nhị Mao lớn tiếng cười khẩy, từ hông rút ra thanh hoành đao. Nếu như là cậu ta, chắc chắn đã đem hai người giết cùng lúc rồi. Đỡ phải giết một người, tha một người, sau này sẽ phiền toái.


- Lấy chìa khóa mở xích cho gã đi, để gã nói!

Trình Danh Chấn từ phía sau giữ tay Nhị Mao lại, thấp giọng ra lệnh. Sau đó nhìn về phía Tiểu Hạnh Hoa như đang phát điên, lạnh lùng nói:

- Hắn ta không bị thương, chỉ có điều sau cổ bị đút thanh tuyết. Hai người các ngươi đi đi, trong xe còn có một tay nải, trong đó có ít lộ phí! Dùng tiết kiệm một chút, đừng tiêu quá mức!

Tiểu Hạnh Hoa không còn tin vào tai mình nữa, luôn miệng thét chói tai. Cúi đầu nhìn trượng phu chậm rãi động đậy trên mặt đất, chậm rãi đứng lên ở bên cạnh mình.

- Huynh muốn thả đôi cẩu nam nữ này?

Trong lòng Vương Nhị Mao kinh ngạc không kém Tiểu Hạnh Hoa, trợn tròn mắt hỏi. Cậu ta đêm hôm khuya khoắt đang ngủ bị Trình Danh Chấn dựng dậy, một câu oán hận cũng không có. Vì muốn giúp bằng hữu một tay loại bỏ kẻ thù. Ai ngờ đâu Trình Danh Chấn vất vả giằng co hơn nửa canh giờ, lại là vì cứu đôi cẩu nam nữ này! Lấy ân báo oán kiểu này làm cậu ta nhất thời không thể giải thích nổi, căn bản cũng không thể tiếp nhận nổi.

- Cho hắn ta chiếc chìa khóa! Chúng ta trở về thành!

Trình Danh Chấn trả lời rất đơn giản. Xoay người đi vội vài bước, nhảy lên xe ngựa Vương Nhị Mao vừa nãy chạy tới, nắm chiếc roi để ngang trên xe.

- Khoan đã!

Không đợi Vương Nhị Mao tiếp tục lên tiếng, Nhị công tử Chu gia nhảy ra bên ngoài. Hai tay chắp trước ngực hướng Trình Danh Chấn, trầm giọng nói:

- Xin hỏi ngươi là Trình Giáo đầu? Ngươi thả ta, rốt cuộc là có ý gì? Chu gia ta ở trong triều đình…

- Đi nhanh lên. Bằng không lát nữa ta đổi ý cũng không biết trước được!

Trong bóng đêm, bóng Trình Danh Chấn cao như một tòa tháp làm bằng sắt, thanh âm cũng cứng rắn như sắt thép.

Chu nhị công tử ngạc nhiên, vốn định nói thêm mấy lời có chí khí một chút trước mặt thê tử lấy thể diện. Bỗng nhiên nhìn thấy ánh mắt Vương Nhị Mao đầy sát khí, thở dài, lại chắp tay hướng Trình Danh Chấn.

- Đỡ lấy!


Vương Nhị Mao nhẫn nhị cơn tức giận đầy mình, từ bên hông cởi xuống một chuỗi chìa khóa, nặng nề quẳng cho Chu nhị công tử.

- Cẩu nam nữ, ta nhổ vào!

Đi thôi, đi nhanh vài bước nhảy lên xe ngựa, cùng Trình Danh Chấn nghênh ngang rời đi.

- Cuối cùng cũng chỉ là đám thổ phỉ!

Chu nhị công tử nhặt xâu chìa khóa từ trên mặt đất lên, dưới sự giúp sức của thê tử mở xiềng ra.

- Ta vốn thấy hắn vẫn còn lương tâm, muốn giúp hắn một tay. Nhà chúng ta trong kinh thành…

Trong kinh thành đình đài lầu các, rất nhiều thứ đẹp, vốn là điều xưa nay thê tử thích nghe nhất. Xưa nay gã chỉ cần nhắc đến, ánh mắt nàng đã gần như sáng rực lên. Hôm nay, vẫn những lời nói đó nhưng lại không nhận được sự hưởng ứng của nàng. Tiểu Hạnh Hoa chỉ cúi đầu cười cười, thấp giọng thúc giục.

- Đi nhanh lên. Là cô cô bảo huynh ấy thả chúng ta đấy. Tính tình của biểu ca rất nóng nảy, nói không chừng lập tức đổi ý đấy!

Cô cô? Chu nhị công tử không hiểu rõ cô cô mà Hạnh Hoa nhắc đến là ai. Đột nhiên nghĩ đến dòng họ nhà mẫu thân thê tử, lập tức vẻ mặt tươi cười.

- Ta nói hắn sao lại có ý tốt như vậy, thì là là phụng mệnh mẫu thân. Chúng ta đi thôi, trời tối quá, lại lạnh nữa. Không phải ta sợ bọn họ, chỉ có điều sợ nàng gặp phong hàn thôi…

- Dạ!

Tiểu Hạnh Hoa cúi đầu đáp lại.

Thanh âm nghe rất nhẹ.

Trên đường về, gió Bắc thổi mạnh hơn, to như hạt đậu ném thẳng vào người, vào mặt, làm cho cả người đau buốt. Vương Nhị Mao ngồi ở trong xe, mặc kệ Trình Danh Chấn đánh xe không hỏi một câu nào. Rồi lại bị tiếng gió bên ngoài thổi tới làm cho rất phiền muộn, lấy chân đạp vào thùng xe một cái thật mạnh, lớn tiếng chất vấn:

- Huynh hôm nay có phải uống nhầm thuốc gì rồi không?! Hay là ở trong lao bị người ta đánh đến mức trở nên ngu ngốc rồi? Mọi người nói thù giết cha, đoạt vợ là mối hận…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận