Khai Quốc Công Tặc

Trong hành lang của Huyện nha đã sớm hỗn loạn. Chợt nghe có tiếng trống, chúng chủ trại và nhóm Đường chủ không rõ Trương Kim Xưng rốt cuộc muốn làm gì, căn cứ vào “Đánh trống kêu oan” tự mình lý giải, đã thay xong y phục tới huyện nha. Điều bọn họ nhìn thấy đầu tiên chính là Vương Nhị Mao đang mệt mỏi rã rời, theo sau, vài tên canh gác trên thành ban đêm cũng thở hồng hộc chạy vào.

- Lửa, lửa, bên ngoài, cháy rồi!

Trước đó không cùng Vương Nhị Mao thông qua, nhóm binh lính hoảng loạn báo cáo.

- Lửa cái gì, từ từ nói!

Đại Đương gia và Nhị Đương gia còn chưa tới, Tam Đương gia Đỗ Ba Lạt đành phải chủ động hỏi lại Đại Lương.

- Ngươi rốt cuộc đã nhìn thấy gì? Cửu Đương gia trở về chưa?

- Bên ngoài, thành phía đông cháy rồi ạ, một đám lớn, không biết từ chỗ nào đưa tới.

Tiểu lâu la thở hổn hển mấy câu chửi thề, lớn tiếng trả lời.

- Cửu Đương gia…, không thấy Cửu Đương gia ạ. Thất Đương gia mang theo mấy huynh đệ ra ngoài rồi…

- Nha đầu ngốc này!

Đỗ Ba Lạt tức giận tới mức vỗ đùi.

- Người nào mở cửa thành! Mấy người đi, mang người canh cửa Đông đem nay trói mang đến đây cho ta!

- Là, là Chu tai lớn, gã đã ngăn cản, nhưng ngăn không được!

Tiểu lâu la thấy Đỗ Ba Lạt tức giận, khẩn trương biện bạch cho thượng cấp của mình.


- Ngươi, các ngươi đều là đồ vô dụng!

Đỗ Ba Lạt tiếp tục giậm chân, tức giận vô cùng. Tính tình của nữ nhi bảo bối, người làm cha rõ nhất. Nhìn một lượt toàn bộ Trương Gia Quân, ai có gan chặn ngựa của Đỗ Quyên? Mặc dù Đại Đương gia Trương Kim Xưng tự mình ra mặt, cũng khó có thể được. Vài tên lâu la làm sao có thể ngăn cản Thất đương gia đi cứu Trình Danh Chấn, đó không phải là lấy trứng chọi đá ư?

- Tam ca, Tam ca, đừng nóng, đừng có gấp, kỹ thuật cưỡi ngựa của Quyên Tử không tệ, lại sốt ruột, không cần biết đầu đuôi như thế nào cứ hướng biển lửa mà chạy!

Ngũ Đương gia và Đỗ thị có quan hệ gần, nhìn Đỗ Ba Lạt lo lắng như vậy, nhanh chóng khuyên.

Gã không mở miệng còn tốt, mới mở miệng, Đỗ Ba Lạt lại càng cảm thấy không ngồi yên được. Ánh mắt dựng lên, lớn tiếng hét:

- Ai sốt ruột! Ta chỉ nóng nảy chút thôi! Nha đầu đó nếu bị chết cháy, ta ngược lại không phải lo lắng, khốn khiếp, lão nuôi nha đầu ấy lớn đến như vậy, coi như đồ chơi, sau này cũng không cần làm lá chắn cho nha đầu ấy nữa!

Lời nói độc ác vừa buông, đôi mắt lại mơ hồ đỏ. Thê tử lão mất sớm, lại gia cảnh nên chỉ nuôi được một đứa con gái, trông cậy sau này già cả có chỗ để dựa vào, sinh cho lão một đứa cháu ngoại. Tuy rằng đứa nhỏ không mang họ Đỗ, nhưng không phải cũng cùng một dòng máu sao? Đâu biết được nha đầu này vừa nhìn thấy tên khồn kiếp Trình Danh Chấn liền mê mẩn, năm lần bảy lượt bị tên khốn ấy làm cho khóc rồi, nhưng vẫn năm lần bảy lượt không biết hối cải!

- Được rồi, được rồi, trước hết để cho Nhị Mao nói rõ tình hình địch đã. Quyên Tử lớn như vậy rồi, tự biết nặng nhẹ!

Tứ Đương gia Vương Ma Tử đã sớm không còn kiên nhẫn, lại thấy Đỗ Ba Lạt không quan tâm chính sự lại để ý đến con gái, cau mày nhắc nhở.

- Đó có phải là con gái của ngươi đâu!

Đỗ Ba Lạt lập tức tìm được mục tiêu mới, quay đầu, hung tợn, chỉ trích.

- Con gái của ngươi không tuân theo quân kỷ, tự tiện điều binh khiển mã, còn phải để ý tới hay sao?

Vương Ma Tử có chút tức giận, ngửa cổ hỏi lại.


Nhìn thấy hai vị Đương gia chuẩn bị khẩu chiến, các vị Đương gia và trại chủ khác khẩn trương vây lại khuyên giải. Vương Nhị Mao đến báo tin cuối cùng bị gạt sang một bên không ai quản. Đúng lúc đang hỗn loạn thì truyền đến một tiếng ho khan. Nhị Đương gia Tiết Tụng, Đại Đương gia Trương Kim Xưng mang theo vài binh lính thân cận, lục tục đi đến.

Nhìn thấy người đáng tin cậy đến, nhóm chủ trại và Đường chủ lập tức ngừng huyên náo, đều tự đứng ngay ngắn về chỗ của mình. Trương Kim Xưng nhìn khắp bốn phía, không giận tự uy, đợi tất cả mọi người đứng nghiêm rồi, hắng giọng một cái, hướng về phía Vương Nhị Mao hỏi,

- Mới vừa rồi là ngươi đánh trống phải không? Rốt cuộc là quan quân tới giết, có bao nhiêu nhân mã? Cách huyện Quán Đào còn bao xa!

- Vâng, Cửu Đương gia sai tiểu nhân trở về báo tin!

Vương Nhị Mao dùng ống tay áo xoa xoa hơi nóng còn đang bốc trên đầu, dựa theo vấn đề trả lời một cách trình tự.

- Quan quân đến từ phía Đông, quỳ rạp trên mặt đất có thể nghe thấy tiếng vó ngựa, nhân mã không rõ lắm, cách huyện Quán Đào khoảng…

Cậu ta dừng lại một chút, nét mặt thoáng chút xấu hổ,

- Cửu Đương gia cùng tiểu nhân khoảng một khắc trước cách thành ba dặm tả hữu nghe thấy tiếng vó ngựa, ban đêm trời tối không có đèn nên không biết rõ có bao nhiêu người. Cửu Đương gia chỉ bảo tiểu nhân tới báo tin, xin Đại Đương gia chỉnh quân ra khỏi thành dã chiến. Còn hắn ở lại nghĩ biện pháp ngăn cản quân địch!

- Liều lĩnh, hắn có mấy cái đầu?

Trương Kim Xưng nghe được, giật mình kinh hãi. Y vừa thấy Trình Danh Chấn hợp ý mình, đối với người thiếu niên thông minh dũngcảm này, trong lòng y gửi gắm rất nhiều kỳ vọng. Nếu người mới cứu từ trong lao huyện Quán Đào ra, đã liền chết trận, như vậy, không phải rất nhiều công sức và tiều của của y đều phí hoài hết sao.

Vương Nhị Mao không dám đáp lại, đôi mắt trông mong nhìn Trương Kim Xưng, dùng ánh mắt thúc giục y nhanh chóng đưa ra quyết định. Trương Kim Xưng bị cậu ta nhìn đến phiền lòng, lại vỗ xuống bàn, lớn tiếng quát,

- Ngươi sao lại không ở lại, để người biết được chuyện trở về? Quân địch nhiều hay ít cũng không nghe rõ ràng, ngươi bảo ta phải phát binh như thế nào?


- Đại Đương gia, cậu ta vẫn còn trẻ, như thế đã là không dễ dàng gì rồi!

Nhị Đương gia Tiết Tụng là một người cẩn thận, sợ Trương Kim Xưng vì tức giận mà làm chậm trễ thời cơ chiến đấu, thấp giọng biện hộ cho Vương Nhị Mao.

- Lúc ta lớn như cậu ta…

Trương Kim Xưng trừng to hai mắt giống như hai quả trứng gà, muốn khoe hình tượng của mình thời niên thiếu một chút, nói được một nửa, lại phẫn nộ ngậm miệng lại. Nhị Đương gia Tiết Tụng nói đúng, Vương Nhị Mao và Trình Danh Chấn đúng là còn rất trẻ, hai người thiếu niên phát hiện quân địch, một người ở lại nghĩ biện pháp ngăn cản quân địch, một người trở về báo tin, đã là rất không dễ dàng rồi. Nhìn ra thiên hạ, người còn trẻ tuổi mà vừa dũng cảm vừa thông minh như vậy có mấy người chứ? Nếu đổi lại là người khác, không chỉ những người còn trẻ, ngay cả mấy vị trại chủ cũng không có dũng khí và quyết đoán như Trình Danh Chấn.

Nghĩ như vậy, cơn tức giận trong lòng y dịu lại đôi chút. Lại nhìn Vương Nhị Mao, thấp giọng an ủi,

- Ngươi không phải sốt ruột, chỉ cần Cửu Đương gia chưa chết, ta nhất định cứu hắn trở về.

Sau đó lại quay đầu sang phía các huynh đệ khác, gật gật đầu, nghiêm mặt nói:

- Các vị Đường chủ lập chức trở về chỉnh đốn đội ngũ, có thể phải ra trận đấy, gọi hết những người đang ngủ dậy. Các vị trại chủ ở lại, chúng ta bàn kế sách vẹn toàn, dám lãnh binh đột kích chúng ta vào ban đêm, đoán chừng không phải là người dễ đối phó!

Vừa dứt lời, ở bên ngoài nha môn lại truyền đến tiếng bước chân dồn dập, người đứng đầu phụ trách gác cửa thành phía Đông Chu tai lớn tự mình chạy vào báo tin,

- Bẩm báo Đại Đương gia, ngoài cửa Đông có ngọn lửa cháy càng ngày càng gần, thuộc hạ đề nghị dỡ phòng ở gần tường thành xuống, để tránh ngọn lửa tiến vào!

- Hủy đi, hủy đi con mẹ ngươi chó má!

Trương Kim Xưng cầm lên cái thước gõ xuống bàn, lập tức hướng lỗ tai họ Chu đập tới.

- Lửa tháng chạp cháy đất, có thể cháy được vào trong thành mới là lạ! Đem toàn bộ các huynh đệ điều đến ngoài cửa Đông, chuẩn bị dã chiến.

Chu tai lớn bị mắng đến đỏ mặt tía tia, đáp lại một tiếng, lui về phía sau chạy ra ngoài. Vài chủ trại nhìn nhau, âm thầm gật đầu, đều hiểu những lời Trương Kim Xưng nói là có lý. Tháng chạp cỏ dại và cây khô đều bị tuyết che lại, lộ ra ngoài mặt một tang bị gió lạnh làm khô, có lửa cháy liền. Đốt càng về sau, đất và cành khô bên trong không bị cháy, ngược lại có thể áp chế ngọn lửa. Cho nên dân gian có câu tổng kết, "Lửa tháng chạp, cháy đất, nhanh hơn, diệt phải gấp!”, có ý nói là loại lửa này nhìn qua thì uy phong như vậy, nhưng kỳ thật không thể gây ra tai họa lớn được. (chú thích)

Đợi toàn bộ Đường chủ lĩnh mệnh lui ra hết, Trương Kim Xưng thở dài, nói thành thật với các vị chủ trại:


- Ngọn lửa này không cần phải nói cũng biết được do Cửu Đương gia làm ra đấy. Tiểu tử này vì chúng ta không màng đến tính mệnh rồi, chúng ta không thể bỏ lại một mình hắn. Quyên Tử đâu? Sao ta lại không thấy nó? NsNó đã ra khỏi thành rồi phải không?

- Quyên Tử dẫn người đi cứu Cửu Đương gia rồi!

Đỗ Ba Lạt cúi đầu, ảm đạm đáp lại. Trương Quân Gia mấy năm nay thanh thế tuy lớn, nhưng lại chưa lần nào giao đấu với quan quân triều đình, lần trước đối phó với Hương Dũng Giang Hoài của Vương Thế Sung, đã lực bất tòng tâm. Bây giờ lại gặp "Đại quân có rất nhiều chiến mã", một khi đã đánh tới chính là binh lính của phủ Đại Tùy, chỉ sợ Đỗ Quyên và Tiểu Cửu hai người khó tránh khỏi miệng hổ.

- Bất luận như thế nào, chúng ta cũng không thể bỏ lại Thất Đương gia và Cửu Đương gia, để chạy trốn một mình được, Đại Đương gia người hạ lệnh đi, ta xung phong đi!

Bát Đương gia Lư Phương Nguyên là người rõ ràng, chắp tay, thấp giọng chờ lệnh.

- Đúng, tốt xấu gì chúng ta cũng phải liều mạng, chớ phụ tâm ý của Cửu đương gia!

Ngũ Đương gia Hách Lão Đao cũng lớn tiếng hưởng ứng.

Nhị Đương gia Tiết Tụng là người bình tĩnh nhất, nhìn thấy Trương Kim Xưng chuyển ánh mắt qua nhìn mình, ngẫm nghĩ một chút, thấp giọng phân tích,

- Nếu ta mang binh bí mật đánh úp doanh trại địch, sợ nhất là bị người ta nhìn thấu rồi. Cửu đương gia đã ở bên ngoài đốt lửa, tướng địch không biết hư thật chúng ta thế nào, nhất định sẽ nghĩ chúng ta đã có phòng bị, cho nên trước tiên phóng hỏa chặn đường đi của họ. Thừa dịp quân địch do dự chưa quyết định, chúng ta dốc toàn lực ra tấn công, cho họ một đòn phủ đầu!

- Đúng như vậy, ý của Cửu Đương gia nhất định là như vậy!

Trong phút chốc các vị trại chủ đều hiểu rõ dụng ý của Trình Danh Chấn trong câu nói "Ra khỏi thành dã chiến", đều vỗ tay tán thưởng. Với tình hình như thế này, Trương Kim Xưng không cần động viên, dùng sức vỗ vỗ tay xuống bàn, vươn người đứng dậy, là ngựa chết hay là lừa chết thì vẫn phải có lúc dừng lại. Chúng ta không thể cả đời trốn ở đầm Cự Lộc làm sơn tặc được, làm Huyện thái lão gia cũng không tệ, ta làm được. Tương lai ai dám nói chúng ta không thể làm được chức Quận Thủ, Tổng quản chứ. Khởi binh nghênh chiến, nói cho các huynh đệ, những người đã chết thì thôi, chưa chết, ta có một phần phú quý, liền ban một phần phú quý cho bọn họ, đối với họ quyết không quên!

- Đúng, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, quyết không quên lời!

Nhị Đương gia Tiết Tụng nói một câu văn ngôn không mấy ai hiểu, nhưng vẻ mặt ai nấy đều cảm động. Mới vài ngày trước gã thấy trên người Trương Kim Xưng có vài phần thay đổi khả quan, hóa ra Trương Đại Đương gia không chỉ hiểu được giết chóc, mà ngoài giết chóc ra, Trương Đại Đương gia còn muốn có một chút ánh hào quang lấp lánh gì đó.

Sau một lát, nhóm tiểu lâu la ở của thành Đông đã triển khai xong thế trận, chuẩn bị quyết chiến với quan quân ở trước mắt. Gió lạnh vẫn gào thét, trong đêm tối không nhìn thấy kẻ thù đâu, chỉ thấy những đám lửa nhỏ lan tràn cách thành vài dặm, những ngọn lửa kia chỉ cần cháy bình thường không cần cháy lớn, thì mấy vạn đống lửa liên tiếp ngoài kia.

Chú thích: Ở nơi lạnh khi có tuyết, tuyết chưa hóa, cây cỏ vẫn có thể cháy. Người viết trước đây từng chơi trò chơi này. Có điều kiện bằng hữu có thể thử xem, chú ý cẩn thận không phát sinh sự cố.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận