Khai Quốc Công Tặc

Ngoài quân trướng, vài tên nam nữ thị vệ đang chán chết chờ các thượng ti, đột nhiên thấy Thất đương gia chạy ra khỏi cửa trướng, khẩn trương ôm quyền thi lễ. Giờ phút này Đỗ Quyên còn chưa lấy lại được sắc mặt để chào hỏi mọi người, chạy nhanh ra xa để trốn, ngay cả nữ thân binh gọi cũng làm bộ như không nghe thấy.

Khó khăn lắm chạy ra được một dặm, dọc theo vòng bờ hồ, rốt cuộc bỏ xa được tiếng la sau lưng, thẹn thùng trong lòng cũng đã giảm, nàng chạy trốn cũng có chút nóng lên, chậm rãi dừng bước, ngồi xổm xuống vớt nước hồ lên rửa mặt.

Vừa mới cúi đầu, lại thấy một gương mặt giống như sau rượu trong nước, vẻ mặt thẹn thùng, hai mắt lộ ra mơ hồ vui sướng:

- Thật là cô nàng mặt dày!

Đỗ Quyên giơ tay khua nước hồ, khua tan luôn cái bóng của mình. Nhìn từng vòng nước dao động, khe khẽ thở dài, ánh mắt nhìn thẳng.

Gả cho Trình Danh Chấn, cùng hắn bên nhau cả đời. Phần nhân duyên này là chính nàng cứng rắn giành được, tự nhiên là vô cùng vừa lòng. Chỉ là làm thê tử người ta như thế nào, trong nội tâm nàng lại không biết. Mẫu thân nàng đi sớm, cha và sư phụ đều những người thô lỗ, đại khái. Duy nhất có Liễu Nhi tỷ tỷ thì lại là người tâm cơ thâm sâu, nói cái gì cũng đều úp úp mở mở, chỉ chịu nói một nửa, nửa còn lại để cho tự bản thân nàng đi đoán. Mà bản thân nàng lại không giỏi giải câu đố, dù nói nhiều thế nào thì nàng vẫn không đoán được điểm mấu chốt.

So với vung đao phóng ngựa, hôn nhân đại sự này, dường như càng làm cho người ta nhìn thấy là sợ. Hai quân trước trận, ai thua ai thắng, giơ tay là có thể thấy được rõ ràng. Nhưng giữa phu thê, không thể có vấn đề gì đều dùng đao thương quyền cước để giải quyết được? Hạ công phu đối với trượng phu, Đỗ Quyên thật ra cũng không sợ, nhưng đánh tới đánh lui sẽ làm tình cảm vợ chồng tan nát, thiên hạ làm có gì có thể hàn gắn được?

Không chỉ có mỗi mình đang thích Trình Danh Chấn, trực giác nói cho Đỗ Quyên, vị hôn phu của mình rất có duyên đối với nữ nhân, đi đâu đều có thể hấp dẫn vô số ánh mắt. Điều này cũng khó trách, đưa mắt nhìn quanh đầm Cự Lộc, nam nhân đọc sách, võ nghệ thành thạo vốn không có mấy người, trong đó bộ dáng ngọc thụ lâm phong lại rất ít. Khó được chính là, những ưu điểm này lại tụ tập trên một thân Trình Danh Chấn. Không giống những hảo hán lục lâm khác thô lỗ ngạo mạn, hắn luôn nho nhã, lễ độ, mặc dù trên đường đi ngay cả gặp hạ nhân, cũng sẽ dừng bước gật đầu chào hỏi, dường như đối phương chính là tỷ tỷ nhà mình.

Bất luận là nhìn như thế nào, ở trong mắt Đỗ Quyên, trên người Trình Danh Chấn đều có vô số ưu điểm. Nhìn lại bản thân mình, ngoại trừ giống nam nhân có thể cưỡi ngựa đánh giặc, Đỗ Quyên liền không thể tìm ra ưu điểm thứ hai. Tục ngữ nói trai tài gái sắc, luận diện mạo, nàng biết rằng mình còn xa mới quyến rũ như Liễu Nhi. Luận tính tình, chỉ sợ trong đầm Cự Lộc này, tùy tiện lôi ra một người, đều không ai dám nói tính tình Thất đương gia dịu dàng. Cầm kỳ thi họa, nếu đem dây đàn sửa thành dây cung, còn miễn cưỡng có thể bắn ra vài tiếng. Thêu thùa nữ công, nhìn mười ngón suốt ngày bị đao thương mài thành chai, liền hiểu được cầm kim may quần áo khẳng định so với cầm côn thép còn nặng hơn. Mà ngay cả sự mảnh mai và nhát gan của nữ nhân, Đỗ Quyên biết trên người mình cũng không có luôn. Nàng đã gặp qua tiểu thư Chu gia bị nhốt giặt quần áo trong khổ tù doanh, thật giống như một con mèo nhỏ bị dọa cho vỡ mật, ai nhìn cũng không đành lòng làm tổn thương. Mà nếu đổi lại là Đỗ Quyên đứng vào địa vị đó, nàng tình nguyện nhấc đao chết trận cũng sẽ không khẩn cầu lòng thương hại kẻ từng giết chết cha mẹ và ca ca mình.

Khoảnh khắc này, tâm tư Ngọc Diện La Sát Đỗ Quyên và nữ nhi bình thường đợi gả cũng không có gì khác biệt, vừa vui lại vừa buồn, trong lòng bồn chồn không yên. Càng nghĩ càng phát giác mình có chút không xứng với Trình Danh Chấn rồi. Tức giận đến châu lệ lưng tròng, nàng nhặt lên một viên đá, hung hăng ném về bên hồ nước. Vài chú chim di trú bị gợn nước làm kinh sợ, cạc cạc hai tiếng vỗ cánh bay lên. Một đôi sát cánh bay lên, giống như một lát cũng không muốn rời nhau.

Giữa mây trời mênh mang, dù cho có buồn hơn nữa cũng sẽ từ từ giảm đi. Ngây ngốc nhìn đám chim tước trên mặt nước một lát, Đỗ Quyên lắc lắc đầu xoay người đi về phía quân trướng. Có xứng với Trình Danh Chấn hay không, tự mình đoán cũng vô dụng, cùng với việc nhìn mặt nước mà phát sầu, không bằng vụng trộm trở về, nghe trộm xem trong quân trướng bọn họ đang nói cái gì? Nếu Trình Danh Chấn có chuyện không dám giáp mặt nói với mình, ý tưởng nghe lén hắn, để mình cũng có thể nghĩ cách ứng đối.

Từ trước đến nay, nàng dám nghĩ dám làm, nếu quyết định, liền không quan tâm đến việc nhỏ không đáng kể. Gần đại trướng trong quân đều vẫn lui tới bình thường, nhóm lâu la tuần tra cũng không dám ngăn Thất đương gia lại để hỏi nàng rốt cuộc muốn đi nơi nào. Từ đường mòn ven hồ rẽ bảy tám lần, trong nháy mắt, nàng đã tới phía sau đại trướng. Thả chậm bước chân, kiễng mũi giày, giống như con báo đang rình, đang dán thân tới, chợt nghe thấy bên tai có tiếng hô hấp bị kìm hãm, qua khóe mắt thấy một bóng người nào đó như chú mèo đang ở bên cạnh quân trướng.


- Ai!

Ngọc Diện La Sát Đỗ Quyên không thẹn thùng nữa, quát khẽ một tiếng, rút hoành đao bên hông ra. Người bên cạnh quân trướng cũng hoảng sợ, nhanh chóng lùi lại phía sau vài bước, sau đó lại nhanh chóng chạy trở về, giơ hai tay đầu hàng, thấp giọng khẩn cầu:

- Đừng, đừng ồn ào. Là ta, Thất đương gia, là ta!

Đỗ Quyên ngưng thần nhìn kỹ, không phải là Đường chủ dưới trướng mình Vương Nhị Mao thì là ai. Vừa tức giận lại vừa xấu hổ, bước nhanh qua, đặt sống đao lên cổ y, sa sầm mặt tiếp tục thẩm vấn:

- Ngươi ở nơi này làm gì? Nghe lén quân tình sao? Đã nghe được cái gì, nói chi tiết cho ta!

- Ta, ta, cô nãi nãi, ngài có thể nhỏ giọng một chút hay không!

Vương Nhị Mao gấp đến liên tục thở dài, đầu gối thiếu chút nữa liền quỳ xuống đất:

- Đừng làm kinh động đến người bên trong, bọn họ thảo luận tới đồ cưới của ngươi nhiều hay ít đây? Một khi phát giác ra hai chúng ta kết nhóm nghe lén, ngài không sao nhưng ta thì khẳng định không chạy thoát được bị đánh bằng gậy đâu!

- Ai kết nhóm nghe lén với ngươi. Ta là đang tuần tra đấy!

Thất đương gia Đỗ Quyên tức giận đến dậm chân, thấp giọng phản bác.

- Được, được. Ngài tuần tra, ta nghe lén. Ta nghe trộm được cái gì, ngài có thể một câu cũng không quan tâm!


Vương Nhị Mao biết rằng Đỗ Quyên sẽ không thương tổn chính mình, trơ mặt ra đáp lại.

Nghe được lời ấy, mặt Đỗ Quyên từ đỏ chuyển sang tím, đè sống đao nặng thêm, trừng mắt nói:

- Còn dám mạnh miệng, ngươi rốt cuộc có nói hay không. Không nói ta sẽ cắt đầu lưỡi ngươi!

- Đừng cắt, đừng cắt, ta khẳng định một chữ cũng không rơi! Ngài thu đao lại trước, chúng ta vừa nghe vừa nói. Ta vẫn đang chờ nghe câu sau đó!

Vương Nhị Mao liên tục xin khoan dung, thở dài không ngừng.

Nhắc tới cũng lạ, Thất đương gia Đỗ Quyên thu thập được bất kỳ loại thuộc hạ nào, chỉ có cái tên gia hỏa lười biếng Vương Nhị Mao này là không có biện pháp. Thấy đối phương nì nèo, đành phải thu hồi đao vào vỏ. Vương Nhị Mao thấy nàng nhượng bộ, cũng không quá phận, xoay đầu về phía trước dò xét, cúi xuống bên tai Đỗ Quyên nói:

- Sau khi ngươi đi, bọn họ vẫn chúc mừng tiểu Cửu ca. Sau đó Trương đại đương gia nói mọi người không thể không đưa ra lễ vật làm quà. Chính y bỏ ra hai ngàn tráng đinh từ trại chủ của mình, nhập vào danh nghĩa của Tiểu Cửu ca để tăng thanh thế lớn mạnh. Nhị đương gia cho hai bộ dụng cụ gia đình, cộng thêm mười trâu cày. Lục đương gia cho ba mươi heo, hai mươi dê đầu đàn…

Trí nhớ y hơi tệ, nói ba xạo, đem sính lễ các trại giới thiệu một lượt rõ ràng. Sau đó lại áp tai vào bên vách trướng, vừa nghe vừa thấp giọng giải thích:

- Vừa rồi có người chê cười Vương Tứ trại chủ cho lễ vật quá ít, y rất tức. Đang tranh cãi ầm ĩ, ngươi liền chạy tới, làm hại ta không nghe rõ sau đó nói cái gì?

- Lại còn trách ta tới đây!

Ngọc Diện La Sát vừa bực mình vừa buồn cười:


- Ngươi nghe mấy điều đó làm gì? Cũng không phải là đưa cho ngươi?

- Ta, ta không phải giúp ngươi và tiểu Cửu ca nghe sao!

Vương Nhị Mao đúng lý hợp tình nói, xua xua tay ra hiệu Đỗ Quyên đừng làm phiền mình.

- Lăn ngay, đừng để người khác phát hiện ngươi!

Đỗ Quyên tiến lên, dùng sức kéo cánh tay đối phương ra ngoài:

- Trong doanh vừa thực hiện lại quân pháp, tiểu Cửu ca ngươi đích mình tham gia xây dựng chế định, không ngờ ngươi lại làm trái! Đi mau, chậm bị người ta nhìn thấy thì không còn kịp nữa rồi!

Nói tới hai lần mà đối phương vẫn không thèm động đậy. trong lòng có chút bốc hỏa, trừng mắt hỏi:

- Ngươi rốt cuộc có đi hay không? Nếu ngươi không đi ta cũng sẽ không khách khí!

Vương Nhị Mao chậm rãi quay đầu lại, khuôn mặt non nớt tràn ngập khẩn cầu:

- Thất, thất đương gia. Ngươi, ngươi để cho ta nghe xong được không, sau khi nghe xong tùy ngươi xử trí. Bọn họ…

- Ngươi rốt cuộc muốn nghe cái gì?

Đỗ Quyên bị vẻ mặt của Vương Nhị Mao biến thành sửng sốt, vội buông ra hỏi tiếp.

Trong trí nhớ, nàng chưa từng thấy Vương Nhị Mao thật tình như thế. Y luôn có vẻ mệt mỏi lười biếng, cho dù là trời sập xuống, cũng rất ít khi buồn. Hôm nay, cái vẻ quen thuộc của Vương Nhị Mao y lại không thấy, đổi thành một người thiếu niên mang vẻ quả quyết mà bướng bỉnh.


- Ngươi rốt cuộc muốn nghe cái gì, đây chính là tìm đường chết!

Thấy đối phương không chịu trả lời, giọng Đỗ Quyên hòa hoãn một chút, lại tiếp tục truy vấn:

- Nếu bị người khác phát hiện, ta cũng không thể nói giúp ngươi được!

- Hôm trước ta đã cầu Liễu Nhi phu nhân!

Vương Nhị Mao bị buộc bất đắc dĩ, lướt mắt xung quanh, thấp giọng đáp lại:

- Cô ấy đồng ý sẽ nói giúp ta Đại đương gia, đem tiểu nha đầu Chu Ninh kia thưởng cho ta. Ngày hôm qua cô ấy phái người nói cho ta biết, Đại đương gia đã cho phép, khả năng hôm nay sẽ nói điều đó trong buổi nghị sự. Bây giờ còn chưa thấy nhắc đến, nhưng lát nữa nhất định sẽ nhắc tới. Phu nhân là người tốt, sẽ không gạt ta. Cửu tẩu, ngươi đừng đuổi ta đi! Ta chỉ nghe cái đầu, trong lòng cũng liền kiên định rồi!

- Kiên định cái rắm!

Bị hai chữ “Cửu tẩu” là cho lòng mềm nhũn, Đỗ Quyên vươn tay, hung hăng đập cho Vương Nhị Mao một cái:

- Ta và Cửu ca ngươi đều giữ thay ngươi rồi, còn có thể chạy tới tay người khác sao? Muốn nghe thì ngồi xuống nghe, ta thay ngươi chống đỡ. Nếu có người lại đây, ngươi nhanh chóng chạy đi!

- Ôi, ôi!

Vương Nhị Mao đạt được mong muốn, liên tục gật đầu:

- Cảm ơn Cửu tẩu. Ta nghe được cái gì, sẽ lập tức nói cho ngươi biết!

Dứt lời lại áp tai vào vách tường, vẻ mặt chuyên chú.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận