Khoảng cách giữa Cự Lộc trạch và thành Long Cương thuộc quận Tương Quốc chỉ hơn sáu mươi dặm, đại quân xuất phát vào giờ hợi đến nơi vừa đúng lúc trời hửng sáng. Quan lại trong thành sớm đã bị quân Trương gia đánh phục, nào dám chống cự nhiều! Mưa tên còn chưa kịp bắn tới đầu tường thành thì tất cả văn võ quan đã mở cửa thành, quỳ gối cung nghênh Trương đại vương đi vào tuần tra.
Không đánh mà thắng đoạt được một thành quận, Trương Kim Xưng tâm tình cực tốt. Một bên phái ra thân tín vào thành duy trì trật tự tránh có kẻ thừa cơ gây loạn 'bôi đen' thể diện của Trương gia quân, một bên sai người kêu quan lớn quan nhỏ của quận Tương Quốc đến trước mặt, ôn hòa nói:
- Lão tử là người coi trọng danh dự không giống đám quan chó triều đình các ngươi, chân trước đạp cứt xong chân sau thừa dịp còn nóng lại ngồi xuống! Bọn ngươi cứ yên tâm đi, nếu các ngươi không ăn bớt Bảo an phí lão tử tự nhiên sẽ bảo vệ các ngươi bình an. Lần này chỉ mượn đường đi qua mà thôi, đợi đại quân qua hết các ngươi muốn đánh trống thì đánh, muốn gõ la thì gõ la, muốn báo tin cho triều đình thì cứ việc báo. Nói đánh cho lão tử chạy trối chết cũng được, huyết chiến đoạt lại quận thành cũng xong, cứ việc khoác lác! Chỉ cần không thật sự ra tay với lão tử, ta sẽ không làm khó các ngươi!
- Không dám, không dám. Đại... Đại đương gia có ơn không giết chúng tôi, chúng tôi cảm kích không thôi nào dám tung tin linh tinh làm xấu... Làm xấu uy danh của đại đương gia!
Một đám quan viên xui xẻo nghe được có thể giữ tánh mạng thì trong lòng âm thầm niệm phật không biết bao nhiêu lần. Lúc này nghe Trương Kim Xưng nói tiếp tục để bọn họ làm quan nơi này, còn muốn báo chiến giả lên triều đình thì kẻ nào kẻ nấy sợ hãi trán lấm tấm mồ hôi lạnh, liên tục xua tay cảm ơn.
- Cho các ngươi khoác lác thì con mẹ các ngươi cứ khoác lác đi, xem lời nói của lão tử như đánh rắm sao?
Trương Kim Xưng trợn mày há miệng chửi:
- Thay kẻ khác tới làm quận trưởng, lão tử lại phải đánh hắn một trận mới có thể đánh phục hắn chẳng thà để các ngươi lại dùng càng thuận tay! Muốn sống thì đừng khách khí với lão tử, nếu không, đừng trách lão tử không nói đạo lý!
Lão gia người đã bao giờ nói đạo lý đâu?! Trong lòng đám quan lại thầm mắng nhưng miệng lại liên tục vâng dạ, e sợ nói sai nửa chữ sẽ khiến cho Trương đại vương nổi giận móc tim mọi người ra làm đồ nhắm rượu. May là Trương gia quân đang vội vàng lên đường, chỉ dừng lại trong thành khoảng một canh giờ rồi vội vàng lên đường, trước khi lên đường thuận tay cướp sạch tiền bạc, lương thực trong kho phủ đã chuẩn bị để nộp lên cho triều đình.
Tổn thất những tài vật đó đều có thể vơ vét lại trên đầu những hộ giàu có và dân chúng, nếu không đủ lệnh cho đám quan viên địa phương cạo đầu. Nhưng làm thế nào báo cáo với triều đình thì khiến cho đám người đó hoàn toàn khó xử, nếu viết theo lời Trương Kim Xưng nói thì quá mức khoa trương, nói dối vạn nhất bị người ta khám phá ra tính mạng mọi người khó bảo toàn. Nhưng nói là không chiến mà đầu hàng, án theo luật lệ Đại Tùy, hình như đó cũng là tội chết. Không chết trong tay Trương Kim Xưng nhưng lại bị triều đình chặt đầu, loại hành động ngu ngốc này cần rất nhiều dũng khí. Bàn bạc tới bàn bạc lui rốt cuộc có một viên thư lại nghĩ ra được một chủ ý hay. Kiến nghị quận trưởng đại nhân lấy bất biến ứng vạn biến, cứ coi như mọi người cùng mơ một giấc mơ, trên thực tế chưa từng xảy ra chuyện gì, dù sao hiện tại thiên hạ biến loạn liên tục, không mất thành mất đất sẽ không thu hút nhiều sự chú ý từ phía triều đình. Chỉ cần mọi người không chủ động báo lên, vô luận là kinh sư hay Đông Đô, sẽ không ai phái người tới điều tra Trương Kim Xưng có từng đi vào thành Long Cương hay không? Trừ khi đám đại lão trong triều rảnh rỗi thiếu việc làm!
Đám quan viên nghe xong kế này ai nấy đều khen hay, lập tức phái nha dịch dán thông báo trấn an dân chúng, nghiêm cấm tung tin truyền lời đồn nhảm nếu không khép vào tội thông đồng với phỉ tặc. Sau khi hù dọa bách tính một trận xong lại vội vội vàng vàng viết vài phong thư dùng khoái mã đưa đến các quận xung quanh, lấy danh nghĩa đồng liêu nhắc nhở quan lại các quận, Trương Kim Xưng dốc toàn bộ quân lực vừa mới 'vòng' qua Long Cương, mong mọi người cẩn thận.
Nói ra cũng kỳ lạ, tuy rằng đối nội Trương Kim Xưng cấm tiệt lâu la nghe ngóng hướng đi lần này nhưng đối ngoại lại không hề đề phòng, có mười tám tín sử của quận Tương Quốc gần như ra roi giục ngựa chạy qua trước mắt hắn nhưng hắn không hề ngăn cản, chạy qua cũng không phái người đuổi theo, mặc cho tin tức Trương gia quân ra khỏi ổ truyền đi với tốc độ chóng mặt.
Đại quân xuôi theo hướng nam vượt qua Sa Hà, vòng quanh Bàn Sơn, dọc theo đường đi phàm là thành trì, bảo trại chưa nộp phía bảo an đúng hạn thì gõ một cái rồi đi. Đối với những trại, bảo lũy không chịu giao nộp phía bảo an tức thì huyết chiến, hoàn toàn thiêu rụi bọn chúng. Cứ vừa đi vừa đánh như vậy khoảng nửa tháng quấy cho toàn bộ các quận huyện vùng phía nam Hà Bắc run rẩy lo sợ, đến nỗi ngay cả ban ngày cũng không dám mở cổng thành cho dân chúng ra ngoài. Đúng vào thời điểm tướng sĩ các quận mài sẵn giáo chờ đợi thì Trương gia quân lại đột nhiên mất đi hứng thú tiếp tục cướp bóc, ở nơi giao nhau giữa Vũ An quận và Ngụy quận lấy một yếu tắc bỏ hoang tên gọi Phủ Sơn đóng trú tại đó.
Phủ Sơn thuộc dãy Thái Hành sơn, trên thông Vũ An, cúi đầu nhìn Ngụy quận, địa thế hiểm yếu mười phần. Vạn nhất một ngày nào đó Trương gia quân cao hứng, không cẩn thận có thể ngược dòng Chương Thủy xuyên qua Thái Hành trực tiếp đánh vào các quận Hà Đông. Lần này, không chỉ quan viên địa phương vùng phía nam Hà Bắc sợ hãi trong lòng mà còn cả đám quan viên vùng phía nam quận Hà Đông cũng đang đứng ngồi không yên. Công văn cấp báo nhiều như tuyết rơi ào ào đổ về Đông Đô, xin triều đình gia tăng binh lực tiêu trừ phỉ tặc, sớm ngày trả lại yên bình cho địa phương.
- Đám cẩu quan trong triều kia thật sự hồ đồ như chúng ta mong đợi?
Không chỉ đám quan viên địa phương Đại Tùy thắc thỏm bất an mà cả đám trại chủ dưới trướng Trương Kim Xưng trong lòng cũng nóng như lửa đốt. Lần này chủ động xuất kích, binh lính có thể chiến đấu của Cự Lộc trạch gần như được mang đi hết toàn bộ, mà mục tiêu tác chiến lại vô cùng quái dị, dĩ nhiên định bức Hữu Vũ hầu tướng quân Phùng Hiếu Từ ra khỏi bức tường cao của Lê Dương, đến địa hình Phủ Sơn, bất lợi cho kỵ binh triển khai, tiến hành một trận quyết chiến!
- Quản nhiều vậy làm gì, nếu triều đình không chịu hỗ trợ, chuyến này chúng ta cứ xem như là đi luyện binh, dù sao bên phía trạch địa cũng có hai người lão nhị và Quyên tử trông coi, nhất thời nửa khắc không kẻ nào đánh hạ được đâu!
Trương Kim Xưng trời sinh tính tình lạc quan, không xem mối lo lắng của mọi người vào đâu.
- Nếu hắn chịu hỗ trợ thì sao đây, ở bên ngoài Thái Hành sơn chúng ta sẽ tặng cho Phùng Hiếu Từ một lễ vật lớn, cũng để cho đám lão thiếu gia các vùng Hà Bắc mở mắt ra nhìn, dạng nhân tài nào mới là chân anh hùng, loại người nào là giả trí thức, thấy quan quân liền co chân bỏ chạy!
Nửa câu sau khiến cho mọi người bật cười ha hả. Huynh đệ của Cự Lộc trạch từ trước đến nay không quá kính phục Cao Sĩ Đạt, thủ lĩnh lục lâm vùng Hà Bắc. Lần trước tâm phúc của Cao Sĩ Đạt là Đậu Kiến Đức gặp Phùng Hiếu Từ không chiến mà chạy nhưng sau đó các huynh đệ Cự Lộc trạch liều mạng đuổi Phùng Hiếu Từ từ cửa nhà họ chạy thẳng về Lê Dương. Nếu như lần đó mọi người thật sự một lòng quyết chiến đã thuận lợi chặt đầu Phùng Hiếu Từ xuống rồi, sau này trên lục lâm đ*o với thực lực vi tôn sẽ không còn Cao đại đương gia nữa, anh hùng hào kiệt các oa các trại lần lượt tới gia nhập, thế lực Cự Lộc trạch chắc chắc một bước lên trời.
- Là lừa là ngựa lôi ra ngoài mới có thể nhìn rõ được, không thể dựa vào vài tiếng kêu lúc tối lửa tắt đèn được!
Nghe được tiếng cười hiểu ý của đám huynh đệ, Trương Kim Xưng hài lòng vô cùng, liếc nhìn bát đương gia Lô Phương Nguyên một cái tiếp tục nói:
- Mọi người đã ngẩng đầu làm phản tự nhiên là ai có bản lĩnh thì đi theo kẻ đó, có thể kéo tên cẩu hoàng đế xuống ngựa hay không không nói nhưng nhất định phải biến con đường này ngày càng rộng rãi thoáng đãng, không thể như nuôi ba ba trong rọ, càng nuôi càng gầy.
- Thuộc hạ được đi theo đại đương gia thực sự là tích đức ba đời!
Lô Phương Nguyên cũng là kẻ thông minh, cảm giác được áp lực từ ánh mắt của Trương Kim Xưng vội vàng đứng thẳng người chắp tay bày tỏ thái độ. Hắn là cái đinh do Cao Sĩ Đạt dùng thân phận thủ lĩnh lục lâm cắm vào Cự Lộc trạch, nhưng một năm trở lại đây bởi vì thực lực giữa Cao Sĩ Đạt và Trương Kim Xưng xảy ra biến hóa mang tính căn bản cho nên không thể không buông tha ý định ban đầu tiến vào Cự Lộc trạch. Trước mắt không nói đến việc mối liên hệ giữa Cự Lộc trạch và Đậu Tử Cương bị quan quân chặt đứt, cho dù Cao Sĩ Đạt có mệnh lệnh truyền đến, Lô Phương Nguyên cũng phải chủ động đưa mệnh lệnh đó trình lên cho Trương Kim Xưng nếu không Trương Kim Xưng chỉ cần khẽ động một đầu ngón tay tự nhiên sẽ có kẻ xông lên trước xé tên mù mắt kia ra làm tám khối.
- Cũng không nhất định phải đi theo ta, tương lai nếu có người có tiền đồ hơn lão Trương ta các ngươi cứ thoải mái đi theo hắn!
Trương Kim Xưng cười xua tay, ý bảo Lô Phương Nguyên không cần hiểu lầm.
- Ra ngoài lăn lộn ai chẳng mong có được tương lai sáng lạn? Đi theo kẻ có bản lãnh, lão đại trở thành tổng quản, mọi người đều là tướng quân; lão đại thành hoàng đế, mọi người trở thành vương gia khai quốc. Đến khi đó muốn có bao nhiêu ruộng đất thì có bấy nhiêu, muốn cưới bao nhiêu lão bà thì cưới bấy nhiêu, nếu ngươi không sợ đau lưng thì cứ cưới ba trăm sáu chục cũng mặc ngươi, đến khi đó một đêm đổi một người, đổi xong một vòng vừa vặn một năm!
- Ha ha ha!
Các trại chủ, đường chủ bị câu nói của đại đương gia chọc cười nghiêng ngả, nước mắt nước mũi chảy hết cả ra. Đúng là, ra ngoài lăn lộn chẳng phải là muốn có được những điều đó sao? Nếu cả ngày trôi qua giống như lão hòa thượng nghèo vân du bốn phương thì còn ai hứng thú với những việc này. Nào là cứu vớt dân chúng, nào là thay trời hành đạo, đều là rắm thối, bản thân lão tử chính là trời, chăm sóc tốt bản thân thì có gì sai.
Rồi đột nhiên Trương Kim Xưng thay đổi giọng điệu, sắc mặt trở nên nghiêm túc:
- Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, cưới bao nhiêu nữ nhân đó là chuyện của bản thân ngươi, chỉ cần ngươi có sức là được, nhưng phải được cô gái nhà người ta đồng ý! Hiện tại chúng ta có thể cướp, tương lai không thể tùy tiện cướp đoạt, làm tặc và làm quan không thể giống nhau, nếu làm quan mà còn xem mình như giặc cướp thì chẳng phải trời kia phải loạn sao?
Lời này của đại đương gia có ý gì? Các vị trại chủ, đường chủ ngoại trừ số ít kẻ có tâm cơ ra thì còn lại đều nhíu mày suy ngẫm. Vốn chỉ là một câu nói đùa vui thích nói thế nào thì nói lại cường điệu hóa quân kỷ? Lần này ra ngoài trạch, bởi vì đại đương gia rất nhiều lần cường điệu hóa quân kỷ khiến cho rất nhiều kẻ trong đám lâu la bất mãn, nếu như không tiếp tục nghiêm khắc sợ rằng không ít huynh đệ, đặc biệt là lão huynh đệ đã trải qua chiến trường, sẽ sinh lòng khác nội bộ lục đục.
Trương Kim Xưng đoán được trong lòng mọi người không thoải mái, tươi cười vẻ mặt ôn hòa giải thích:
- Trước đây chúng ta tạo phản là bởi vì quan phủ áp bức không còn đường sống nữa. Tương lai chúng ta sẽ làm quan cũng không thể áp bức bách tính tầng chót phản lại chúng ta được?! Trước đây chúng ta không biết phải đi đường nào, chỉ biết qua một ngày tính một ngày cho nên không lo lắng bách tính nhìn chúng ta như thế nào. Nhưng mắt thấy Đại Tùy sắp xong đời rồi, chúng ta cần phải nhìn xa ra một chút, suy nghĩ xem làm thế nào làm quan, nghĩ xem làm thế nào tranh giành thiên hạ với anh hùng phương khác! Cho nên lần này rời trạch ta yêu cầu nghiêm khắc hơn đối với các huynh đệ, nghiêm tới nỗi mọi người cảm thấy ta như đổi thành một người khác. Chỉ có điều lão Trương ta vẫn lưu lại đường sống cho mọi người, không chân chính lấy vài kẻ ra khai đao! Lần này, chúng ta xem như tập dượt thích ứng, chuyện cũ không truy cứu. Lão tử nhắc nhở các vị trước, trở về quản lý tốt các huynh đệ của mình, sau này lại có kẻ cố ý vi phạm quân kỷ nếu bị lão tử chặt đầu các vị cũng đừng đến cầu tình chi cho mệt!