Khai Quốc Công Tặc

Bông tuyết liên tục rơi xuống, phủ lên thi thể trên mặt đất, đỏ thẫm. Mà màu đỏ thẫm kia chớp mắt dung hợp với tuyết trắng thành một thể, tụ lại thành khe, thành suối, thành sông, theo dốc núi yên lặng chảy xuống.

Đây là tràng cảnh thê lương nhất của nhân gian, cũng là tràng cảnh tráng lệ nhất của nhân gian. Sinh mệnh ở thời khắc cuối cùng hòa thành một khúc nhạc khí có một không hai, không có loại nhạc cụ nào có thể hòa tấu, không có một làn điệu nào có thể so sánh với nó.

Gần như mỗi người đều say sưa trong khúc nhạc hoa lệ đó, như say như mê. Thời gian như biến chậm lại, thậm chí như dừng hẳn lại. Quá khứ, tương lai, đau khổ, vui sướng, ân oán tình cừu tất cả đều không quan tâm tới nữa, cũng không nghĩ tới nữa. Ngươi có thể nắm chắc cũng chỉ có hiện tại, thoáng sơ sẩy thôi là mất mạng. Sinh tử chỉ trong giây lát, binh khí trong tay không còn nặng nề, vết thương trên người không còn cảm giác đau đớn, chiêu số đứt gãy, bước chân cứng ngắc đột nhiên tất cả trở nên thành thạo vô cùng. Động tác xuất chiêu giống như đang nhảy múa, mà Ngưu đầu Mã diện ở bên cạnh làm bạn nhảu, chém rụng một tên lại chém ngã thêm một tên nữa. Bọn họ đều đã chết chỉ có ngươi còn sống, sống vui vẻ, sống hưng phấn, sống đến thoải mái. Sống như ngọn lửa đỏ rực bất kỳ kẻ nào có ý đồ tới gần đều bị đốt cháy thành tro bụi, đốt thành đống tro tàn.

Vô luân là ai, cho dù là đồng liêu của các bậc cha chú trong nhà. Cho dù là màu đỏ chiến kỳ và màu vàng khải giáp quen thuộc và thân thiết. Vào khoảng khắc hai quân va vào nhau, Trình Danh Chấn thoáng nhắm chặt hai mắt, không ngờ máu tươi trong miệng nuốt vào lại khó chịu đau đớn đến vậy. Đến lúc này hắn đã hoàn toàn bị mùi máu tươi làm cho say mê, bị thanh âm đao kiếm va vào nhau lây nhiễm, cả người trở nên điên cuồng giống như con báo sổ lồng. Sóc phong làm từ tinh cương trong tay giống như răng báo, chiến ngoa bằng gang dưới chân giống như đuôi báo, mặc kệ là ai, dám trêu chọc vào hắn dùng răng nanh cắn nát, dùng đuôi sắt đánh ngã kẻ đó. Ném thi thể kẻ đó vào trong vũng máu, đứng trên thi thể hắn cuồng tiếu tuyên bố thắng lợi của bản thân.

Lão tử chỉ muốn sống sót, cho dù nghèo đói hay giá rét đan xen, xem thường và khinh thị tiếp nối đều nhận hết, đều có thể nhẫn nhịn. Nhưng các ngươi vì sao không cho lão tử sống tiếp? Lão tử không muốn giết người, không muốn sát hại tính mạng nhưng vì sao các ngươi hết lần này đến lần khác nói với lão tử lương thiện là sai lầm, khoan dung là tội ác. Được rồi, lão tử đã biết! Lão tử thay đổi! Lão tử không làm người nữa, lão tử là một con dã thú khát máu mà sinh, thèm thịt mà sống, tìm kiếm niềm vui sinh mệnh giữa đống xương trắng.

Giết!

Nam nhi phải giết người.


Giết!

Nhất tướng công thành vạn cốt khô!

Giết!

Trên núi thây, trong biển máu là nơi trở về của lão tử. Từ nay về sau làm bạn cùng Ngưu đầu Mã diện, đồng hành cùng Dạ xoa Diêm la.

Nếu thế đạo này chỉ có giết người mới có thể sống sót.

Lão tử không ngại vung đao lên.

Giết! Giết! Giết!


Giết! Giết! Giết!

Lão tướng quân Phùng Hiếu Từ rất nhanh phát hiện ra tình thế không ổn.

Biểu hiện của chi thổ phỉ trước mắt này khác xa một trời một vực với những lộ giặc cỏ khác mà ông ta đã từng giao thủ. Ngoại trừ vài tháng trước bị tiểu tặc Trình Danh Chấn mượn đường thủy đánh lén quân lương ra, quá khứ vô luận là ông ta đánh cận chiến với bất kỳ lộ giặc cỏ nào, địch nhân cơ bản không có lực phát động phản kích quan quân. Cho dù ngẫu nhiên trong đó có một hai tên không biết trời cao đất dày là gì, thế công thường thường cũng chỉ có thể duy trì nửa canh giờ mà thôi. "Một tiếng trống làm tăng thêm sĩ khí, tiếng thứ hai sĩ khí suy sụp, tiếng thứ ba sĩ khí cạn sạch." Câu nói này vô cùng thích hợp với đám giặc cỏ, chỉ cần quan quân có thể đứng vững nửa canh giờ, tiếp sau đó bản thân đám giặc cỏ sẽ đánh mất lòng nhẫn nại kiên trì tiếp tục đánh tới. Bọn chúng không theo bất kỳ một chương pháp, tiết tấu nào hết, thậm chí bản thân xông loạn trong chính đội ngũ của mình; đến lúc đó chỉ cần quan quân nắm chặt thời khắc chuyển đổi công thủ là lập tức có thể nhẹ nhàng thu hoạch được thành quả to lớn.

Mà chi thổ phủ đang tấn công quan quân trước mắt này nhất định không thích hợp với những kinh nghiệm trong quá khứ. Mặc dù đội hình của bọn chúng vẫn tản mát hỗn loạn như cũ nhưng thế công lại hiện ra mô hình sóng triều rõ ràng, sóng sau nương theo sóng trước không nghiền nát phía trước thành mảnh nhỏ thề không bỏ qua; ở nơi đầu ngọn sóng hiện lên chiến kỳ màu đỏ tươi viền xanh đặc biệt chói mắt. Tất cả mọi thế công gần như xuất phát từ nơi chiến kỳ này, tất cả lâu la đã và đang nỗ lực hướng về tụ tập xung quanh chiến kỳ. Từ góc độ nhà binh mà nói, chiến kỳ này vừa có tác dụng như tiên phong vừa có tác dụng làm mắt trận, chỉ cần nó không đổ thì công kích của đám giặc cỏ quyết không dừng lại!

Nếu cứ để tiếp tục như vậy không đợi quan quân ở hai cánh cắt đứt đội hình mũi tên của quân thổ phỉ thì tiền quân đã bị mũi tên do con người hợp thành xuyên thủng, vậy thì thắng thua của ngày hôm nay thật khó mà đoán trước được. Nói thì chậm mà diễn ra cực nhanh, bằng vào kinh nghiệm chinh chiến lâu năm Phùng Hiếu Từ mau chóng đưa ra quyết định:

- Lưu đô úy, ngươi mang theo người đón ngã cây chiến kỳ kia, ngăn thế công của quân địch lại. Triệu tướng quân, ngươi thống lĩnh hậu quân tiến về phía trước, áp sát sau lưng tiền quân. Kẻ cầm chiến kỳ dám vượt qua ngươi, vô luận là địch hay ta, giết không tha!


- Tuân lệnh!

Khinh xa đô úy Lưu Khắc Kỷ và Ưng dương lang tướng Triệu Diệc Đạt hai người sớm đã bị bộ dáng kiêu ngạo của thổ phỉ làm cho tức đỏ mắt, đáp ứng một tiếng rồi dẫn theo thuộc hạ của mình nghịch thế xông lên. Bị thổ phỉ cầm chân đánh suốt nửa canh giờ, uất ức như thế này hai người chưa bao giờ gặp qua. Hữu vũ hầu có kém cỏi lắm đi chăng nữa cũng là một trong mười hai chi Phủ binh được thành lập sớm nhất của Đại Tùy, nếu như ngay cả một đám ô hợp cũng hao phí mất nhiều công sức như thế này thì mọi người sau này còn mặt mũi nào đi gặp các vị tiền bối đã từng ngang dọc khắp Giang Nam trong quân?

Có sự tham gia của hai cánh quân đầy đủ sinh lực nhanh chóng làm thay đổi cục diện chiến trường song phương. Rất nhiều quan quân ngăn trở con đường xông lên của giặc cỏ ở tuyến đầu đã chuẩn bị xoay người lùi lại, bị đồng đội xông lên phía trước cuốn theo không tự chủ mà theo sát dòng người đổ về phía trước. Rất nhiều binh lính tồn tại ý nghĩ quan sát bị tiếng tù và kích thích, huyết mạch toàn thân trong chớp mắt bị thiêu đốt nóng bỏng, mang theo cách tay đã bị chém đứt ở dưới chiến kỳ của Lưu Khắc Kỷ hô lớn:

- Giết!!!

- Giết, Hữu vũ hầu, vĩnh viễn không lùi lại!

Thân binh của Lưu Khắc Kỷ đồng thanh hô lên, chém ngã lâu la đang cuồn cuộn xông tới trước mặt mình, chém xuống đám tiểu quỷ nhát gan cản đường, đạp trên vũng máu bước nhanh về phía trước.

- Giết! Huynh đệ của Hữu vũ hầu, xông lên!


Binh lính gần đó lớn tiếng hô hào. Vinh dự, tôn nghiêm, vào lúc này đã chiến thắng nỗi sợ hãi tử vong trong lòng bọn họ, dẫm lên địch nhân hay thi thể của đồng đội bọn họ đi theo sau Lưu Khắc Kỷ, nửa bước không rời.

Chiến trận hình mũi tên ngay lập tức tan vỡ một góc, quan quân thuận theo khe hở đẫm máu tươi đó không ngừng thâm nhập vào sâu, rất nhanh đã đến gần chiến kỳ của Trình Danh Chấn. Lúc này Trình Danh Chấn đã rơi vào trạng thái điên cuồng trong lòng căn bản không có bất kỳ nỗi sợ hãi nào, hắn cảm thấy bản thân giống như Xi Vưu trong truyền thuyết, toàn thân sinh ra như sắt như thép, đao thương bất nhập, chỉ có chém chết đối thủ vĩnh viễn không có khả năng bị thương. Mà động tác của địch nhân trước mắt biến chậm, bước đi tập tễnh, từ đầu đến chân toàn sơ hở, hắn chỉ cần đâm trường sóc ra là có thể nhẹ nhàng đánh ngã địch nhân, mặc kệ là binh sĩ bình thường hay là thiết giáp tướng quân tất cả đều là ngu xuẩn như heo, hoàn toàn không chịu nổi một kích.

- Tới, đi chết đi!

- Tới, gia gia ở chỗ này có bản lãnh tới độc đấu!

Vừa nâng sóc đâm ra hắn vừa hung hăng mắng chửi:

- Không cho lão tử sống, lão tử cũng không để các ngươi sống yên lành!

Đến, có bản lãnh tới giết ta đi, lão tử chính là Trình Danh Chấn!

Phủ binh chưa bao giờ bị người nào vũ nhục đến như vậy, nhưng phàm là kẻ có chút huyết tính đều liều mạng xông lên. Thân vệ bên cạnh Trình Danh Chấn cũng đã điên cuồng giống như chủ tướng, nhìn thấy có người đến gần lập tức toàn lực đâm thương ra. Sự phối hợp lẫn nhau giữa bọn họ vô cùng ăn ý, công phòng hoán chuyển như nước chảy mây trôi, đây là kết quả của việc huấn luyện nghiêm khắc hàng ngày. Đưa mắt nhìn khắp Trương gia quân, có thể được Trình Danh Chấn tuyển chọn làm thân binh đếm đi đếm lại không đủ trăm người; chỉ một trăm người thôi nhưng gần như ngưng tụ tinh hoa của cả trạch địa, giống như thanh đao sau khi mài sắc, không gì không thể chém đứt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận