- Trên không chính thì dưới không loạn, có nhiều Hoàng thượng, chắc chắn có nhiều cẩu quan. Cẩu quan chó nhà ngươi không ngờ không ăn hối lộ, còn có thể làm được chức Quận Thủ, thật sự con mẹ nó quá kỳ quái mà.
Lúc này, đến lượt Vương Nhị Mao cười lạnh.
- Lão tử hỏi ngươi, vừa rồi ngươi nói muốn tìm chúng ta là muốn nói gì, hãy nói hết đi, để ta cho ngươi làm ma quỷ ăn no.
- Trương mỗ thân là quan viên Đại Tùy, không thể không thay mặt Hoàng thượng diệt trừ gian nịnh, lại không thể thay triều đình bảo vệ Lê Dương thật tốt, chết không có gì đáng tiếc.
Ngạo khí trên người Trương Văn Kỳ mất hết, thở dài đáp.
- Nhưng trước khi Trương mỗ chết vẫn muốn khuyên Đại vương một câu, ngươi chiếm Lê Dương, có thể tùy tiện lấy vật này vậy nọ, mà những thứ không lấy đi thì đừng động vào, ngàn vạn lần đừng phá hủy nó.
- Ngươi nói là nhà kho Lê Dương này?
Vương Nhị Mao đã dần dần khôi phục lại sự bình tĩnh liền phản ứng nhanh chóng, mang theo vài phần bội phục hỏi. Chết đến nơi rồi, cẩu quan này rõ ràng còn muốn bảo vệ kho lương thực thay chủ nhân gã, thật sự là quá trung thành và tận tâm. Nhưng nhà kho Lê Dương nhất định phải thiêu hủy đấy, Trương Gia Quân chốc lát không tới được, mà xung quanh thành căn bản vô hiểm khả hủ, một khi triều đình điều động đại quân đến đoạt lại, trong nháy mắt là có thể đoạt lại toàn bộ lương thực đấy.
Trương Văn Kỳ thở dài, khẽ gật đầu:
- Nhà kho này là tích trữ hơn hai mươi quận Hà Bắc, năm xưa Dương Huyền Cảm không bỏ được không thiêu hủy nó, Lý tướng quân khốn thủ cô thành cũng không bỏ được không thiêu hủy nó. Đại vương tuy xuất thân thổ phỉ, nhìn cũng có can đảm có kiến thức, không cần thiết phải làm những việc khiến nhân thần cũng căm phẫn này.
- Không làm việc mà nhân thần căm phẫn, quan quân đến đây, sẽ để lại cho ta một con đường sống sao? Ta không thiêu hủy nó, chẳng lẽ để triều đình tuyển quân mua ngựa đến đánh ta sao?
Vương Nhị Mao cười ha ha, ngữ khí hết sức khinh thường cách nói của Trương Văn Kỳ.
Thái Thú Cấp quận Trương Văn Kỳ không ứng đối được, bùi ngùi thở dài. Nhìn bộ dạng nản lòng thoái chí của y, Vương Nhị Mao cũng động chút lòng trắc ẩn tiếc nuối người tài, bước đến gần, ngồi xuống hỏi.
- Nếu ngươi đầu hàng, ta sẽ không đốt nhà kho Lê Dương. Vụ giao dịch này, Quận thủ đại nhân chịu làm không?
Trương Văn Kỳ nghe xong, vẻ mặt đầu tiên là vui vẻ, sau đó lại lộ nét sầu thảm.
- Trương mỗ không thể bảo vệ được Lê Dương, đã là một lần bôi nhọ tổ tông rồi, lại đầu hàng kẻ địch, lại càng hổ thẹn với liệt tổ liệt tông Trương gia. Đại vương đừng ép ta, tuy Trương mỗ thất bại trong tay ngươi, nhưng mặt mũi này, vẫn phải giữ để đi gặp tổ tông!
Vương Nhị Mao đúng là vốn không có hy vọng chiêu hàng đối với kẻ một sách này, nghe đối phương đáp lại như thế, cười cười, sai người kéo gã xuống. Trương Trư Bì cũng khâm phục lòng can đảm và nhân cách của Quận Thủ, tiến lên trước, hạ thấp giọng khuyên nhủ:
- Nhị Mao huynh đệ, ngươi thật sự không thể không giết hắn được sao?
- Giết cái gì mà giết. Người đâu, bắt hắn vào đại lao, hầu hạ ăn uống thật tốt.
Vương Nhị Mao cười khổ vài tiếng, mệnh lệnh các huynh đệ đang nghển cổ đợi giết Trương Văn Kỳ trói lại, nhốt vào lao tù nha môn.
- Lão tử không giết hắn, lão tử muốn hắn thấy, một vị quan tốt chân chính là như thế nào!
Dứt lời, y cũng không thèm để ý tới sự kháng nghị của Trương Văn Kỳ, đi thẳng về vị trí Quận Thủ, ngồi vững vàng, hít một hơi thật sâu, hắng giọng ra lệnh.
- Người tới, dẫn quản lý nhà kho Lê Dương tới cho ta!
Đám lâu la đáp lời, từ trong nhóm lâu la từ trong đám tù binh áp tải Ti thương nhà kho Lê Dương Thang Đức Tài lên đại sảnh. Ti thương đại nhân kia không có khí phách như Quận Thủ Trương Văn kỳ, không đợi người khác đá vào chân, đã quỳ thụp xuống, vừa dập đầu vừa kêu khóc:
- Đại vương tha mạng, Đại vương tha mạng, tiểu nhân chỉ là một kẻ trông coi nhà kho, từ trước tới giờ chưa hề làm chuyện xấu bao giờ.
- Nhìn ngươi như bãi nước tiểu ấy.
Vương Nhị Mao vô cùng khinh thường với nhân cách của đối phương, liền gằn giọng thóa mạ.
- Uy...Uy... Uy... Ô...ô...
Nhóm thân binh làm nha dịch tạm thời cũng biết cách làm cho quan viên Than Đức Tài mất mặt, cùng kêu lên đường uy. Mới quát một một chút, Thang Đức Tài đã sợ ngã khụy xuống đất, quan bào ướt sũng một mảng lớn mà cũng không cảm thấy hổ thẹn, khóc gào to:
- Đại vương, ta thật sự không làm chuyện xấu nào, nhiều nhất là chỉ trộm mấy bao gạo to, nhưng không phải là tử tội.
- Im miệng.
Vương Nhị Mao suýt chút nữa bị gã làm cho tức giận, vỗ bàn thật mạnh.
- Bản quan mặc kệ ngươi trộm lương thực hay trộm gì, bản quan hỏi ngươi, nha kho Lê Dương rốt cuộc còn tồn bao nhiêu lương thực? Ngươi biết tổng số bao nhiêu?
- Có có, tuyệt đối có!
Ti Thương nhà kho Lê Dương Thang Đức Tài nghe đối phương nói tới chỗ tác dụng của mình, bất giác phấn chấn lên.
- Chỗ tiểu nhân có một chồng sổ sách ghi chép mười năm trở lại đây, mỗi một khoản lương thực ra vào đều được ghi chép trên đó rất đầy đủ, tiểu nhân hàng tháng đều thẩm tra đối chiếu, dù không nói ra con số chính xác, thì cũng không ít hơn một ngàn thạch đâu ạ.
- Ta hỏi ngươi rốt cuộc là có bao nhiêu lương thực, chưa không nói là tra sổ sách của ngươi!
Vương Nhị Mao vỗ xuống bàn, mệnh đối phương không được nói những lời vô nghĩa.
Số lương ngàn thạch, tính toán của Ti Thương quan viên sai số không nhỏ, mà lương thực tồn ở nhà kho Lê Dương hẳn là rất lớn, đương nhiên là có thể nghĩ ra rồi. Nhưng Thang Đức Tài báo ra con số lại vượt qua dự đoán của mọi người, không những làm cho nhóm lâu la giật mình trợn mắt há hốc mồm, ngay cả đám quan lại khác đang khóc lóc cầu xin tha mạng cũng ngừng khóc, há hốc miệng.
- Nhà kho Lê Dương là do Tiên hoàng dựng nên để phòng ngừa mất mùa, bên trong có một ngàn hai trăm hai mươi lăm hầm lương thực, nếu chất đầy toàn bộ, mỗi hầm có thể chứa được tám ngàn thạch lương thực...
Vương Nhị Mao nghe được mắt tối sầm lại, thiếu chút nữa thì ngã chổng vó xuống ghế, bất chấp duy trì hình tượng, y bám chặt vào mép bàn, lớn tiếng quát hỏi:
- Hiện tại thì sao, mỗi hầm lương thực có chất đầy hay không?
Ti Thương Thang Đức Tài ngẫm nghĩ một chút thành thật trả lời:
- Đầy, đại bộ phận đều tràn đầy! Dương...Dương Huyền Cảm vận chuyển đi một chút. Lý...Lý tướng quân cấp phát cho dân chúng một ít, nhưng...nhưng đây chẳng qua chỉ là chín...chín trâu mất một sợi lông, không đáng kể. Chỉ là lương thực để trong nhà kho đã quá lâu rồi, không thể ăn được nữa rồi.
- Mẹ nó, thà để lương thực không ăn, cũng không chịu mang đi cứu tế dân chúng, cẩu quan còn không biết xấu hổ ra vẻ cao thâm ở trước mặt lão tử!
Vương Nhị mao liên tục đập bàn, vô cùng tiếc nuối hậm hực, đồng thời cũng tức giận. Quê nhà Quán Đào của y cách nhà kho Lê Dương không xa, đi đò ba ngày là có thể đến, nhưng trong ký ức tuổi thơ của y, hầu như chỉ là đói bụng và không có cơm ăn.
Nghĩ đến nhà kho lương thực lớn tọa ngay trước cửa nhà mình, mà mình lại lúc nào cũng đói bụng đến đầu váng mắt hoa, một luồng lửa giận một lần nửa xông lên đỉnh đầu y.
- Đám cẩu quan các ngươi, bản thân mình thì trộm được, sao lại còn đành lòng để lương thực mục nát, không biết đó là bao mồ hôi nước mắt mới thu hoạch được sao? Mẹ nó, ta thấy các ngươi đều đáng chết, ai cũng không oan!
- Đại nhân, oan uổng a. Đại nhân!
Không dự đoán được Vương Nhị Mao nói trở mặt liền trở mặt, Ti thương Thang Đức Tài cúi đầu sát đất, gào khóc to.
- Chúng ta chỉ biển thủ chút lương thực trong kho, chứ không có gan mở nhà kho phát lương thực. Dù là...dù là Quận thủ đại nhân cũng phải trình lên triều đình, triều đình phúc đáp xuống mới có thể động đến lương thực trong kho đấy.
- Đại nhân, không phải chúng ta thấy chết mà không cứu, năm nay sổ sách vụ đông đã dâng lên rồi, đợi triều đình phê chuẩn xuống thì đã là mùa thu sang năm, nên chết đói đấy, đã sớm chết đói rồi.
Một gã Thư lại khác của nha môn e sợ mình bị vạ lây, liền giành biện bạch cho mình.
Vương Nhị Mao nổi giận đùng đùng vỗ bàn, nhưng lại không có tâm tư tiếp tục giết người, cắn chặt răng, điềm nhiên nói:
- Thang Ti thương, ta hỏi ngươi, hẳn ngươi cũng biết lương thực trong hầm chứa nào là còn tốt, và lương thực trong hầm chứa nào là hỏng hết rồi đúng không?
- Việc này?
Cơ hội sống ngay trước mắt rồi, Thang Ti thương phát hiện mình lại rất khó bắt lấy, do dự một hồi lâu, mới bẩm báo chi tiết:
- Tiểu nhân...tiểu nhân không rõ lắm. Dưới trướng tiểu nhân có rất nhiều Thương trưởng, khố binh, xưa nay là bọn họ phụ trách trông coi lương thực. Tiểu nhân chỉ quản lý tổng sổ thôi.
- Vậy thủ hạ của ngươi đâu?
Vương Nhị Mao hổn hển chửi thề, tiếp tục hỏi.
Thang Ti thương nhìn nhìn đống người ngoài đại sảnh, cung kính trả lời:
- Dưới trướng tiểu nhân tổng cộng có ba mươi Thương trưởng, hơn hai trăm Khố binh, toàn bộ Khố binh đã chạy trốn hết, Thương trưởng thì chạy mười mấy người, bốn người đã bị các hảo hán dưới trướng Đại vương chém chết, còn lại đều quỳ ở bên ngoài.
Chú thích: Theo tư liệu lịch sử, Đại Tùy theo thứ tự thiết lập nhà kho Lê Dương, nhà kho Hà Dương, nhà khó Quảng Thông, nhà ho Lạc Khẩu. Nhà kho Lạc Khẩu là quy mô lớn nhất trong các nhà kho trên, có ba nghìn hầm lương thực, mỗi hầm chứa tám ngàn thạch lương thực. Năm nhà kho lớn này không ngờ trải qua chiến loạn thời Tùy mạt đã tiêu hao hết, tận đến giữa những năm Trinh Quán, mới có Trần Lương của triều Tùy có thể lấy ra giúp nạn thiên tai.