Khai Quốc Công Tặc

- Sớm muộn gì cũng là một đao, đừng có dài dòng nữa!

Đội trưởng thân binh Dư Dũng đang dùng cán đao gõ một cái vào phía sau gáy Thang Tổ Vọng, lớn tiếng trách mắng.

Thang Tổ Vọng bị đau, lập tức không dám kêu nữa, quay đầu lại nhìn Dư Dũng, năn nỉ một cách tội nghiệp:

- Vị… vị… vị đại ca này, lát nữa… lát nữa, phiền ngươi động tác nhanh nhẹn lên chút. Đầu tiên chọc chết ta, rồi mới moi tim có được không?

- Yên tâm, chắc chắn sẽ không để ngươi nhìn thấy ruột của mình.

Dư Dũng vừa bực mình vừa buồn cười, mím môi đồng ý.

Đám thị vệ ai cũng biết Trương Kim Xưng chắc chắn là hù dọa người khác, cho nên cũng không kéo Thang Tổ Vọng đi quá nhanh. Khó khăn lắm mới tới cửa quân trướng, quả nhiên phía sau có tiếng nói của Nhị Đương Gia vọng lại:

- Đại Đương Gia xin bớt giận. Tiểu tử này mặc dù làm người không chân chính, nhưng dù sao cũng đã từng có công lập quốc cho chúng ta. Thật sự nếu như giết lão như vậy, cho thấy chúng ta không niệm tình xưa!

- Ừ!

Trương Kim Xưng vuốt vuốt cằm, kẻ xướng người họa với Đương Gia Tiết Tụng.

- Ngươi nói cũng đúng, giết lão rồi, truyền ra ngoài, người bên ngoài không biết lão là một tên ngốc, ngược lại còn lại hỏng danh tiếng của chúng ta. Đẩy lão lại đây cho ta, ta còn có lời muốn hỏi lão!

- Tuân mệnh!


Đám người Dư Dũng hét lớn, kéo Thang Tổ Vọng sợ đến tê liệt vào trong quân trướng. Trương Kim Xưng sai người ấn Thang Tổ Vọng ngồi vưng trên ghế, sau đó cười gằn truy hỏi:

- Nói đi, ta cho ngươi thêm một cơ hội. Vừa nhìn ngươi là thấy không giống một người có thể đảm đương rồi, sao lại dám to gan đến đưa thư?

- Là… là Ngụy Trưởng Sử ép tiểu nhân tới!

Thang Tổ Vọng lấy tay lau nước mắt nước mũi, khóc nức nở mà nói:

- Tiểu nhân nói không đến, y ép tiểu nhân đến, còn nói đại nhân sẽ không giết ta, nói không chừng còn có thể cho tiểu nhân ít tiền thưởng! Đại Vương tha cho tiểu nhân lần này, tha cho tiểu nhân lần này! Lần sau, lần sau ta không dám nữa!

- Ngươi còn muốn có lần sau sao?

Trương Kim Xưng cười hỏi.

- Chuyện này!

Thang Tổ Vọng lại lau nước mũi, miễn cưỡng trả lời:

- Ngụy Trưởng Sử nói, Ngụy Trưởng Sử nói chuyện lớn như vậy, chắc chắc hai bên phải thương lượng. Lần một không được thì lần hai, tóm lại có qua có lại, mua bán mới có thể tiếp tục thực hiện!

Một câu, khiến cho cả đám người cười vui vẻ! Hóa ra các quan lại Võ Dương quận đem cấu kết lẫn nhau làm món đồ mua bán, cho nên mới phái một tên dở hơi đến. Nhưng xét từ góc độ nghiêm khắc, cách này cũng không có gì là không ổn. Mua bán sao? Cái mà các quan viên bán đi là sự tôn nghiêm, mua về là sự bình an.Cái mà đầm Cự Lộc thu về là tiền bạc và lương thực, cái bán đi là lời hứa sẽ không xâm phạm. Rất công bằng, không ai phải chịu thiệt thòi!

Nghe thấy tiếng cười xung quanh, Thang Tổ Vọng cảm thấy an tâm một chút, vừa lau mồ hôi chảy ròng ròng như thác nước, vừa than thở:


- Dù sao, dù sao nếu như đại vương ăn thịt tiểu nhân, mua bán… mua bán này sẽ bị phá…

- Còn phải xem ngươi có được việc hay không. Nếu không được việc, ta sẽ ăn tim gan ngươi!

Trương Kim Xưng khoát tay áo, cười mà nói.

- Đại vương, đại vương muốn tiểu nhân làm gì?

Thang Tổ Vọng ngẩng đầu nhìn, vẻ mặt sợ hãi.

- Có mấy lời, ta nghĩ cần phải hỏi ngươi cẩn thận.

Trương Kim Xưng thu lại nụ cười, tiếp tục hỏi:

- Ngươi phải suy nghĩ kĩ rồi trả lời, tự mình tìm phiền phức, cũng đừng nói là ta không nói đạo lý!

- Ôi, ôi! Tiểu nhân nhất định, nhất định…

Thang Tổ Vọng gật đầu như giã gạo.

Trên thực tế, Trương Kim Xưng cũng không có mấy câu hỏi cần hỏi. Đa số tình hình của Võ Dương Quận, sớm đã được mật thám dưới trướng của lão báo cáo vô cùng rõ ràng. Còn một số chuyện tuyệt mật, lại không đến lượt tiểu quan như Thang Tổ Vọng biết. Vòng vo tam quốc hơn nửa canh giờ, chẳng qua chỉ được cái tác dụng kiểm chứng. Hỏi đến cuối cùng, xem ra thật sự không moi móc được vật gì đáng giá, Trương Kim Xưng cười, vươn vai một cái, hô to về phía quân trướng:


- Người đâu…

- Đại vương tha mạng!

Thang Tổ Vọng lập tức sợ đến nỗi nhảy từ trên ghế ngã xuống đất, cúi người xuống, liên tục dập đầu.

- Ta không giết ngươi!

Trương Kim Xưng khinh miệt bĩu môi.

- Người đâu, dẫn lão đi nghỉ ngơi. Nhị Đương gia, ngươi thay ta thưởng cho lão ít bạc, làm cho lão bớt sợ!

Nhị Đương Gia Tiết Tụng cười đứng dậy, nhận nén bạc đã chuẩn bị sẵn từ tay thân binh đứng sau lưng. Vừa đúng một thỏi lớn, đủ nặng năm lạng, trên mặt còn có chạm nổi của quan phủ. Nén bạc loại này, trên thị trường cực kì hiếm thấy, đưa đến hiệu cầm đồ, ít nhất cũng có thể đổi được tám nghìn miếng thịt ngon.

Thang Tổ Vọng nhìn thấy bạc, lập tức quên cả sợ hãi. Lão dày mặt, chắp tay hành lễ không ngớt:

- Tạ ơn Đại Đương Gia, tạ ơn Đại Đương Gia. Ngày sau nếu như có muốn truyền tin, tiểu nhân nhất định sẽ chủ động xin đi!

- Cút xuống đi!

Trương Kim Xưng đá không trung một cái, cười mắng.

Đuổi người đưa tin đi, các vị đương gia bắt đầu mở thư của Ngụy Trưng, vừa cân nhắc tỉ mỉ nội dung trong thư, vừa thảo luận trả lời như thế nào. Đối với quận Võ Dương đã bị Vương Nhị Mao tiêu diệt một lần, đám người này đều không để trong lòng. Đặc biệt thấy Thang Tổ Vọng bị dọa đến nỗi bộ dạng giống như một con thỏ què, lại càng thêm vài phần khinh miệt.

- Quận Võ Dương cũng chẳng còn ai nữa rồi, không ngờ lại phái một tên rác rưởi như vậy đến đưa thư!


Bát Đương Gia Lư Phương Nguyên khó có cơ hội thể hiện, đứng bên cạnh Ngũ Đương Gia Hách Lão Đao, cười ha hả bình luận.

- Chỉ sợ không phải đơn giản như vậy!

Nhị Đương Gia Tiết Tụng xưa nay cẩn thận, nghe thấy lời của Lư Phương Nguyên, nghiêng đầu đồng ý. Mấy vị Đương Gia khác và Đường Chủ, Hương Chủ đều không hiểu ra làm sao, đều quay đầu về phía Tiết Tụng, chờ y giải thích thêm nữa. Nhị Đương Gia Tiết Tụng cười cười, khẽ giọng nhắc nhở:

- Các ngươi chẳng lẽ không phát hiện ra sao? Tên họ Thang này mặc dù là rác rưởi, nhưng lại phái một tên rác rưởi có ích. Chúng ta có dọa nữa, cũng không moi móc được tin tức gì từ miệng lão. Chứ đổi lại người khác, thứ nhất, chưa chắc đã dám miễn cưỡng đến đưa thư, thứ hai, nếu như biết nhiều, bị chúng ta thu phục, ngược lại còn gây bất lợi cho quận Võ Dương!

Đám người suy nghĩ một chút, đúng thật là có lý. Thang Tổ Vọng, đối với quận Võ Dương mà nói, chỉ là một quân cờ, đưa thư xong là vô dụng. Còn đối với Trương Đại Đương Gia xử lý lão như thế nào, Ngụy Trưng căn bản không cần bận tâm.

- Cũng phải, người nào làm việc của người nấy!

Trương Kim Xưng bĩu môi, hậm hực nói.

- Ta từng nghe nói một chuyện cũ, nói người nào đó đi sứ nước nào đó. Quốc vương nước kia ghét bộ dạng của y khó coi, y nói người có ích thì đi sứ nước có ích, y vô dụng nhất…

Chuyện Yến Tử đi sứ nước Sở, từ miệng Trương Đại Đương Gia sẽ trở thành hương vị như thế. Các hào kiệt nghe vậy, đều tự giác đảo mắt nhìn nhau, thấp giọng thảo luận:

- Người họ Ngụy này cũng quá bẩn thỉu rồi! Chúng ta không thể bỏ qua hắn!

- Chỉ sợ người họ Ngụy không có nhiều thành ý!

- Ý ban đầu là giống như lần trước Cửu Đương Gia đưa thư, đầu tiên là ổn định chúng ta, sau đó…

Có người nhớ đến chuyện xưa ngoài thành Quán Đào, cười ha hả chen vào.

Chỉ trong chốc lát, cả quân trướng bỗng nhiên lặng ngắt như tờ. Ánh mắt của mọi người nhanh chóng hướng về người nói chuyện, quay đi quay lại, lại phát hiện Đường Chủ lớn nhỏ và đám Hương Chủ ngơ ngác nhìn nhau, đều nghiêng đầu về phía người khác, ai cũng làm bộ như chưa từng mở miệng nói gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận