Khai Quốc Công Tặc

Nếu Đại đương gia đã quyết định, Trình Danh Chấn đương nhiên không cự tuyệt nữa, giơ tay gọi Đoàn Thanh, Mệnh Kỳ ở ngoài thành tìm một bãi đất trống thích hợp an bài đại đội nhân mã hạ trại, còn mình thì dẫn đường phía trước, dẫn Trương Kim Xưng và các nhân vật trọng yếu liên can đầm Cự Lộc đến thành Minh Thủynghỉ ngơi.

Trải qua mấy tháng đám người Đoàn Thanh thu thập rửa sạch, giờ phút này thành Minh Thủy đã không còn là nơi rách nát mà lần đầu tiên Trình Danh Chấn trải qua. Tuy rằng bên trong thành đại đa số phòng ở vẫn trống không như trước, nhưng những vùng gần huyện nha cũng đều đã chật cứng người ở. Thỉnh thoảng có mấy người bán rau quả, quả dại ở cửa hàng buôn bán, nghe xa xa truyền đến tiếng vó ngựa, lại sợ tới mức đóng cửa lại, bỏ mặc khách hàng bên ngoài, không dám buôn bán nữa.

Trình Danh Chấn sợ trong lòng Trương Kim Xưng lòng không thoải mái, ở trên lưng ngựa nghiêng người tới, cười giải thích:

- Bọn người đều là đến sau, rất nhát gan. Thứ mang ra bán đều hết sức bình thường. Ta từng thay đổi quần áo lén đi dạo vài lần, lần nào cũng cao hứng mà đến, mất hứng mà quay về!

- Dám tới nơi này làm mua bán nhỏ, lá gan cũng đủ đấy.

Trương Kim Xưng thở phì phì, cười đáp lại.

- Không tệ, không tệ, lúc này mới ba bốn tháng, ngươi đã khiến bản địa lại sống lại. Nếu để cho ngươi ba năm, chỉ sợ nơi này còn phồn hoa hơn o với năm đó.

- Đó chẳng phải là Hoàng đế Đại Tùy mắt không tròng, không biết dùng người tài ba như Cửu đương gia mà lại dùng loại cẩu quan ngu xuẩn lại tham lam.

Trương Hổ thúc về phía trước, cười tiếp lời.

- Ý ngươi là, ta biết dùng người hơn so với cẩu Hoàng đế hả?

Trương Kim Xưng bỗng nhiên quay đầu, như cười như không.

- Ha hả, ha hả!

Trương Hổ cười gượng xoa xoa gáy của mình.


- Vậy, vậy chẳng phải là sự việc rõ ràng đó sao? Bằng không sao ngài lại có thể là Đại đương gia của chúng ta cơ chứ?

- Nịnh hót!

Trương Kim Xưng đánh gã một roi, trong tiếng mắng lộ ra vài phần đắc ý.

- Ngươi con mẹ nó hai năm qua bản lĩnh khác chẳng tiến triển, nhưng khoản ăn nói lại càng lúc càng nhanh nhảu lên rồi. Đợi tới huyện nha, ta cho ngươi nói đủ, đến lúc đó đừng có van xin ta đấy.

- Vậy…vậy…sao mà được?

Trương Hổ ngây ngô cười, sau đó quay sang Trình Danh Chấn.

- Tuy nhiên trước mặt Giáo đầu, ta nói cái gì cũng vô dụng. Giáo đầu là người có bản lĩnh nhất trong số chúng ta, năm đó lúc ở huyện Quán Đào…

Năm đó tại Quán Đào huyện, Trình Danh Chấn không hợp với Chu Lễ Hổ lắm. cảm giác gã tính cách quá mức khéo léo đưa đẩy, thậm chí ngay cả cột sống cũng có thể xoay thành vòng tròn được. Lúc này nghe gã chuyển lời nói sang khen tặng mình, liền vội vàng cắt ngang:

- Thiếu đương gia không cần khiêm tốn. Ngươi tâm tư thông thấu, học cái gì cũng nhanh.

- Là do Cửu đương gia kiên nhẫn dạy bảo!

Thiếu đương gia Trương Hổ (Chu Lễ Hổ) ôm quyền, cười cảm ơn.

- Được rồi, được rồi, cũng không phải là Giáo đầu của một mình ngươi đâu.


Thấy Trương Hổ lại không ngừng quay sang nịnh nọt Trình Danh Chấn, một gã nghĩa tử khác của Kim Xưng là Trương Bưu vô cùng bất mãn, lên tiếng cắt ngang:

- Huynh đệ Nhuệ sĩ doanh chúng ta, người nào mà không phải do Giáo đầu huấn luyện chứ? Muốn nói tạ ơn, đoàn người đều phải cảm ơn giáo đầu, chứ không phải là một mình ngươi.

Trương Hổ thân là huynh trưởng, dĩ nhiên muốn có vài phần phong thái huynh trưởng, biết rõ Trương Bưu không có ý định so đo với mình, rộng lượng khoát tay cười nói:

- Tốt lắm, ngày khác hai ta bày tiệc rượu cảm ơn Cửu đương gia!

- Cái gì cảm tạ với không cảm tạ đấy. Ngày khác chúng ta không say không nghỉ!

Trình Danh Chấn không lòng dạ nào tham gia tranh phong với hai huynh đệ, cười cười.

Mọi người nói chuyện, đảo mắt đã tới trước cổng huyện nha. Sớm đã có người trước đó đã mở cửa chính ra, hất nước ra phố, cung nghênh Trương Đại Vương đến. Trương Kim Xưng vô cùng hài lòng, nhảy xuống ngựa, chắp tay sau lưng đi nhanh vào, đến thẳng vị trí chính ở sảnh đường ngồi xuống, Trình Danh Chấn và mọi người cũng đi theo vào, dựa theo chức quan cao thấp phân chia ngồi sang hai bên.

Những thị vệ, thân binh còn có một số đầu mục chức quan thấp hơn không có tư cách đi vào nói chuyện với Đại đương gia, đều dừng lại ở trước bậc thang, dựa theo quy củ sắp xếp an bài nhân số, trong nháy mắt, từ ở chỗ sâu trong đại sảnh huyện nha mãi cho đến bên ngoài nhà nửa dặm đều đứng đầy người, chỉnh tề, nhìn vô cùng có uy thế.

- Ừ, hừ!

Trương Kim Xưng nhẹ nhàng ho khan, ánh mắt nhìn mọi nơi. Người của Cẩm tự doanh chưa từng trải qua trường hợp lớn loại này cho nên đứng tương đối hỗn loạn. Mà người lão mang đến cũng thường xuyên luyện tập ở trong đầm, nên ở vị trí nào thì đứng ở vị trí đó, từ cao tới thấp chưa từng vượt quá.

- Ừ, hừ!

Trương Kim Xưng lại ho khan một tiếng, mơ hồ lộ ra vài phần đắc ý.


Trình Danh Chấn dùng khóe mắt quét nhìn ra phía ngoài, chợt phát giác hai sóng người khác biệt. Khẩn trương chắp tay tạ tội:

- Mạt tướng xưa nay yêu cầu không nghiêm đối với bọn họ, có chỗ thất lễ, kính xin Vương gia thiên tuế thứ lỗi!

- Không sao không sao. Ngươi vừa phải quản quân vụ, vừa phải quản dân chính, đương nhiên không còn thời gian để chú ý tới bọn họ. Đây đều là chuyện nhỏ, Cô không truy cứu.

Trương Kim Xưng rộng lượng vung tay, cười trấn an. Dứt lời, lão lại khoát tay với bên ngoài:

- Quan viên Tứ phẩm trở lên ở lại nghị sự, những người khác nên làm gì thì đi làm đi. Nhớ kỹ đừng nhiễu dân, cũng đừng tạo thêm phiền cho Trấn tướng quốc.

Trấn quốc tướng quân là danh hiệu Trương Kim Xưng sau khi tự lập ban cho Trình Danh Chấn, thuộc quan võ Tam phẩm. Dựa theo thiết tưởng của Trương Kim Xưng, vốn tính toán phong tên trại chủ cấp dưới làm Đại Đại tướng quân khai quốc đấy. Nhưng nho sinh và những thuật mà lão mời tới cho rằng như vậy không hợp với lễ, cho nên đành phải dựa theo tư cách, chiến công, uy vọng tổng hợp thăng bằng một chút, phong ba người Tiết tụng, Hách Lão Đao, Đỗ Ba Lạt làm Chính Tam phần tướng quân, Kim Tử Quang Lộc Đại Phu; Trình Danh Chấn, Lư Phương Nguyên, Vương Ma Tử và Tôn Đà Tử phong làm Tòng Tam phẩm tướng quân, Ngân Tử Quang Lộc Đại Phu. Mà hai người Trình Danh Chấn và Vương Ma Tử bởi vì đều đóng quân bên ngoài đầm Cự Lộc cho nên trên đầu thêm một quan hàm tổng quản.

Cho nên hiện tại quan hàm của Trình Danh Chấn dựa theo trình tự từ cao tới thấp chính là Ngân Tử Quang Lộc Đại Phu, trấn quốc tướng quân, Minh Châu tổng quản. Chính là bởi vì hôm nay những người đang ngồi đây võ tướng chiếm đa số, cho nên Trương Kim Xưng dùng võ chức danh xưng hô với mọi người, mà không xưng văn chức.

Chúng đầu mục bên ngoài nha môn cũng vì dụ dỗ Đại đương gia vui vẻ, nghe có thể tự giải tán, nhất loại xưng một tiếng “Vâng!”, dựa theo quy củ cáo lui, làm trong ngoài đại sảnh chỉ còn lại có hai mươi mấy nhân vật trọng yếu. Trương Kim Xưng mệt mỏi cười cười, thấp giọng nói:

- Thực tiên sư bà mẹ nó phiền quá. Các ngươi nhìn cảm thấy giả, lão tử đây cũng cảm giác như vậy. Nhưng nếu không như vậy, người ta sẽ nói chúng ta không chính quy. Con bà nó, nếu lúc trước dựa vào lão tử…

- Đó đều là làm cho người bên ngoài nhìn đấy, giữa huynh đệ chúng ta, Đại đương gia nên làm cái gì bây giờ thì làm theo thế ấy!

Tôn Đà Tử từ trong hàng ngũ đứng ra, cười nói.

- Đúng, vẫn là lão Lục biết ý tứ của ta! Chúng ta nên làm cái gì bây giờ, còn xử lý thế nào!

Trương Kim Xưng vỗ án trầm trồ khen ngợi."

- Mọi người tìm chỗ ngồi xuống đi, Tiểu Cửu, bảo người của ngươi mang vài cái bàn, ghế đến đây.


- Tạ vương gia ban thưởng ghế ngồi!

Hách Lão Đao cười ồn ào.

- Đúng, ban thưởng ghế ngồi, ban thưởng ghế ngồi, tiên sư bà ngoại nó chứ là ban thưởng ghế ngồi!

Trương Kim Xưng nghiêng người một cái, thuận thế gác chiếc ủng dính đầy bùn đất lên bàn.

Sau một hồi, Trình Danh Chấn mới tìm đầy đủ bàn ghế đến. Đợi mọi người đã ngồi xuống ổn định rồi, Trương Kim Xưng lại đặt giày từ trên bàn xuống, khép vạt áo đang ngồi, sa sầm mặt, đau khổ nói;

- Kỳ thật đề tài thảo luận hôm nay hẳn là mọi người đều rõ ràng, chính là thương lượng báo thù cho lão Ma Tử như thế nào. uận tư, hắn là lão Tứ, chúng ta không thể để người khác làm thịt lão Tứ mà không tỏ thái độ được. Luận công, hắn là Tứ phẩm tướng quân, tổng quản Lộ Châu của chúng ta, sao có thể để người ta lặng lẽ xử lý như vậy được, đầm Cự Lộc chúng ta không tỏ bất cứ thái độ gì, sớm muộn cũng sẽ bị nhiều người nữa ức hiếp đến tận cửa.

- Chỉ cần tìm được ai đã hạ thủ, Hách Lão Đao ta là người đầu tiên không tha cho hắn.

Ngũ đương gia Hách Lão Đao vẫn là người tính tình nóng nảy, thẳng thắn như trước.

- Ta vẫn tìm, lại không nghe được tin tức gì.

Trương Kim Xưng thở dài, vô cùng khổ sở nói.

Trình Danh Chấn ngẫm nghĩ một chút, thấp giọng hồi bẩm:

- Bên phía mạt tướng cũng phái ra rất nhiều mật thám, nhưng một chút dấu vết để lại đều tra không được. Theo lý, lúc ấy bên người Tứ đương gia chí ít có hơn một vạn huynh đệ, dù thế nào cũng nên có mấy người thấy rõ bộ mặt kẻ thù chứ, nhưng người trở về trước tiên nói những lời như thế, người sau trở về cũng là cách nói hoang đường như vậy…

Nơi dừng chân của hắn cách nơi Vương Ma Tử gặp chuyện không may khoảng chừng hơn bốn trăm dặm, ở giữa còn bị ngăn cách bởi một tòa Thái Hành Sơn. Nhưng so với đầm Cự Lộc, tin tức vẫn tương đối thẳng đường hơn chút. Không đợi hắn giải thích tình huống mới nhất xong, Hách Lão Đao đã nhảy dựng lên cắt ngang:

- Ngươi biết là ai làm rồi, tên khốn kiếp nào ăn gan báo. Bố...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận