Khai Quốc Công Tặc

- Rất khó nói!

Trình Danh Chấn lắc đầu cười khổ.

- Ta trước sau tìm trở về hơn bốn mươi huynh đệ, mấy thứ rõ ràng nhất là trên bì giáp của không ít người trong đối phương mặc có đồ trang sức, mặt người và mặt ngựa thượng đều mang mặt nạ màu đen bảo hộ!

- Đây là cách ăn mặc gì? Lên đồng hay sao?

Bát đương gia Lư Phương Nguyên sửng sốt, cau mày hỏi. Đuôi hồ ly là áo lông được nữ nhân trong gia đình giàu có Trung Nguyên thường dùng, giá cả vô cùng đắt. Không ngờ người đánh lén Vương Ma Tử bên ngoài bì giáp lại có thứ đồ này, lại còn mặc vào lúc trời nóng nực nữa, chẳng phải là bị chảy mở rồi sao, hay là cố ý giả thần giả quỷ.

Y thiếu kiến thức, đương nhiên theo bản năng là nghĩ về hướng thần bí. Hai người Trương Kim Xưng, Hách Lão Đao đang ngồi yên lại giật mình kinh hãi, nhìn nhau, dồn dập cắt ngang lời Lư Phương Nguyên.

- Lão Bát, ngươi đừng tự hù dọa mình.

- Lão Cửu, ngươi xác định, đối phương đều mang theo màu đen mặt nạ?

- Mạt tướng không thể xác định!

Trình Danh Chấn nhẹ nhàng lắc đầu, cẩn thận tỏ vẻ hoài nghi:

- Loại trang phục này quá mức quái dị, giống như là đám lâu la bỏ chạy được bị dọa sợ đến choáng váng mà nói dối thôi. Với lại lúc ấy bọn họ bị tập kích vào ban đêm, không nhìn rõ ràng được.

Trương Kim Xưng lại nhìn Hách Lão Đao một cái, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu.

- Bọn họ nhìn thấy hẳn là đúng rồi, nhất định là cố ý giả thần giả quỷ. Mặt nạ màu đen, trang phục lông cáo, loại trang phục này, ta và lão Ngũ từng gặp rồi.

Lúc này, Trình Danh Chấn cũng có chút giật mình, kinh ngạc nhìn qua Hách Lão Đao sau đó thấp giọng hỏi:


- Đại đương gia gặp rồi? Bọn họ rốt cuộc là ai?

- Người mặc loại trang phục này, là Đột Quyết Lang Kỵ!

Hách Lão Đao chau mày, thanh âm nghe vô cùng nghiêm túc.

- Nhưng Đột Quyết Lang Kỵ sao có thể chạy đến Thái Hành Sơn? Nơi Lão Ma tử gặp chuyện không may chính là phía nam quận Thượng Đảng, hai trăm dặm nữa là đến Hoàng Hà rồi!

- Hoặc là có cẩu quan cấu kết người Đột Quyết, hoặc là có cẩu cấp dưới của cẩu quan giả mạo người Đột Quyết. Dù sao đều là ẩn náp trong dãy núi thuộc vùng Thượng Đảng, lão Ma tử không cẩn thận giẫm lên “chén đĩa” người ta …

Trương Kim Xưng bừng tỉnh hiểu ra, đau khổ tổng kết.

- Dù sao, hắn là quá đắc ý, liều lĩnh nhảy vào trong hố lửa. Ta vẫn yêu cầu hắn rút về, nhưng hắn nào có chịu nghe.

Nói đến đây, giọng nói của lão lại có chút nghẹn ngào. Hai bàn tay to lớn chộp lên bàn, giống như là muốn bắt lấy cái gì đó để xé nát, cuối cùng chỉ cầm hư không.

- Nếu biết người Đột Quyết, bất kể là thật hay là giả mạo, hãy đến Thượng Đảng tìm hiểu, nhất định có thể tìm được chính chủ!"

Bát đương gia Lư Phương Nguyên vừa rồi lộ một chút e sợ, nóng lòng xoay chuyển, lại lần nữa nhảy ra lớn tiếng đề nghị.

- Khó!

Lục Đương gia Tôn Đà Tử dùng một chữ phủ quyết lời của y. Nhìn mọi người, lão nhân lo lắng giải thích:

- Một đội quân ẩn nấp trong núi như vậy, toan tính mưu đồ nhất định là một chuyện hết sức lớn. n họ không tiếc diệt khẩu toàn bộ nhân mã Lão Ma Tử, đương nhiên sẽ không ngồi yên một chỗ chờ chúng ta tìm tới cửa. Thật sự chúng ta tới đó, có lẽ bọn chúng ta trốn rồi. Hoặc là bọn chúng đặt cạm bẫy, đợi để toàn bộ chúng ta rơi vào.


Lời nói này thoạt nghe có chút dọa người, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, mọi người phát hiện thật ra lại rất có lý. Giấu một đội quân được trang bị hoàn mỹ như thế, lại được huấn luyện nghiêm chỉnh ở sâu trong núi, và còn có cách ăn mặc của Đột Quyết Lang Kỵ, chắc chắn không phải tài lực của đám giang hồ hào kiệt có thể làm được. Như vậy, người tạo ra đội ngũ này cũng tuyệt đối không phải là thay triều đình đối phó giang hồ hào kiệt! Hắn ở đây mưu đồ lợi ích lớn hơn nữa, mưu đồ ở trong loạn thế thường là mò vớt được lợi ích mà người thường không dám nghĩ tới.

Quần hùng Đầm Cự Lộc tùy tiện giết qua Thái Hành Sơn, để không bại lộ thực lực, đối phương chỉ có hai loại lựa chọn. Dưới tình huống tuyệt đối nắm chắc nuốt sống toàn bộ quần hùng đầm Cự Lộc, thì một hành động nuốt sống bọn họ luôn, làm cho toàn quân Vương Ma Tử kết cục bi thảm là bị diệt, mà một khi lực lượng song phương ngang nhau, đội ngũ thần bí này khẳng định biến hóa nhanh chóng, hết thảy biến thành quận binh, quan binh ẩn nấp sau tường thành cao to mà không chiến. Đến lúc đó, oán không có đầu, nợ không có chủ, thù của Vương Ma Tử vẫn không có cách nào báo được.

Đây hết thảy đều quyết định bởi Trương Kim Xưng cho chuẩn bị phái bao nhiêu người qua Thái Hành Sơn. Nhiều người, nhất định là cái gì cũng không tìm thấy, ít người, sẽ mạo hiểm bị đối phương tiêu diệt toàn bộ. Mà có khả năng dẫn dắt mấy ngàn bộ hạ qua núi, sau khi tìm ra hung thủ sát hại Vương Ma Tử lại dẫn toàn đội trở ra được, chỉ sợ những người đang ngồi trong đây chỉ có duy nhất một nhân tuyển mà thôi.

- Tiểu Cửu?

Trầm ngâm hơn nửa ngày, Trương Kim Xưng chậm rãi ngẩng đầu.

- Nếu chỉ tìm ra đối thủ là ai, ngươi cần bao nhiêu người?

- Đại đương gia chớ trách, mạt tướng cần cẩn thận ngẫm lại!

Trình Danh Chấn do dự một chút, cau mày đáp lại. Nhiệm vụ xuất chiến cuối cùng lại rơi trên đầu hắn, đối với việc này, hắn đã có chút chuẩn bị tâm lý, nhưng đó là chuẩn bị đối phó chính là giang hồ đồng đạo, lúc này đối tượng tác chiến lại trở thành quan quân thần bí hoặc là tư binh của hào môn nào đó, sự khác biệt trong đó, đủ để hắn thận trọng gấp bội khi quyết định.

- Khiến Ngũ đương gia giúp ngươi thủ Thanh Chương, Bát đương gia giúp ngươi thủ Minh Thủy!

Thấy thái độ Trình Danh Chấn vô cùng không tích cực, Trương Kim Xưng cười thay hắn giải quyết buồn phiền ở nhà.

- Ta dẫn dắt đại đội nhân mã đóng quân ở cửa nam đầm Cự Lộc, nếu quan quân thừa dịp ngươi không ở đây mà xâm chiếm, ta lập tức có thể tới tiếp ứng.

Thật sự nếu không hứa hẹn, chỉ sợ ngay cả Bình Ân cũng sẽ bị Trương Đại Đương gia nhân cơ hội tiếp quản rồi. Trình Danh Chấn không có cách nào khác, đành phải cười cười, thấp giọng đáp lại.

- Bên Võ Dương, tạm thời sẽ không có xuất binh. Nhưng ngược lại Dương Bạch Nhãn Thanh Hà, mùa thu lúc thu chút lương thực thì chỉ sợ lại khó chịu chống lại. Ngũ thúc thay ta thủ Thanh Chương, ta vô cùng yên tâm, về phần Minh Thủy, cũng không cần người phòng thủ, để Quyên Tử phái vài người từ Bình Ân đến đó theo dõi là đủ.


- Muội đi với huynh!

Đỗ Quyên lo lắng an nguy của trượng phu, đứn lên nói.

- Muội đóng giữ Bình Ân, dân chúng vừa thu xong lương thực, không ai trấn thủ, chỉ sợ lòng người sẽ xôn xao!

Giành lên tiếng trước Trương Kim Xưng, Trình Danh Chấn lớn tiếng chỉ bảo.

Ba nơi Bình Ân và Minh Thủy, Thanh Chương hiện lên xếp theo hình tam giác, tựa như một đầu bò và hai sừng trâu. Chỉ cần không mất cái đầu là Bình Ân, thì hai sừng kia cũng sẽ không dễ dàng rơi vào tay người khác. Chủ yếu và thứ yếu này, hai vợ chồng đã âm thầm thảo luận nhiều lần với nhau, cho nên Trình Danh Chấn mới mở miệng, Đỗ Quyên lập tức hiểu trượng phu nghĩ cái gì.

Nàng bất đắc dĩ gật gật đầu, trong ánh mắt tràn đầy tủi phận:

- Vậy, huynh cẩn thận chút.

Trình Danh Chấn cười cười với nàng, sau đó đưa mắt nhìn sang Trương Kim Xưng.

- Nếu chỉ là đi dò hỏi tình hình quân địch, mà không phải lập tức tác chiến, mang quá nhiều người, ngược lại không dễ dàng vận chuyện tiếp tế tiếp viện! Mạt tướng thỉnh cầu chỉ đem bốn ngàn quân tinh nhuệ của Cẩm tự doanh, huynh đệ còn lại thì ở lại giúp phụ nữ trong nhà thu hoạch lương thực, để tránh cho quan gần gần đó thừa dịp trống không mà tiến vào chiếm lợi.

- Ừm, đồng ý.

Thấy Trình Danh Chấn đồng ý xuất mã, Trương Kim Xưng cũng không làm khó hắn, gật đầu đáp ứng.

- Đại đương gia cẩn thận Dương Bạch Nhãn.

Trình Danh Chấn chắp tay về trước, lại lần nữa nhắc nhở.

- Nếu lần này hắn lại tới quấy rối, chắc chắn sẽ không đi Bình Ân. Người này cực sĩ diện, năm trước liên tiếp bị ăn quả đắng trong tay ngài, qua chỉnh đốn suốt một năm, thực lực hẳn đã sớm khôi phục!

- Lão tử đây tại sườn đông đầm Cự Lộc chờ hắn!


Trương Kim Xưng ngẫm nghĩ một chút, không hề để ý đến xua tay.

- Hắn khôi phục thực lực rồi, bên lão tử cũng không còn như trước nữa. Trừ phi hắn không đến, nếu dám lại đây gây chuyện với lão tử, lão tử thuận tay chặt đầu của hắn.

- Đại đương gia có chuẩn bị là tốt nhất!

Trình Danh Chấn thấy Trương Kim Xưng tin tưởng mười phần, nên không nhiều lời. Đối với kẻ này hắn đã chuẩn bị rồi, chỉ có điều hắn vẫn cần phải cẩn thận, hơn nữa giữa hai bên vẫn e dè lẫn nhau, cho nên trước nay vẫn bình an vô sự. Nếu Dương Thiện Hội bị ăn thiệt ở trong tay Trương Kim Xưng, đúng là cũng không ảnh hưởng gì đến sự phát triển sau này của hắn, ít nhất có thể làm cho Trương Kim Xưng và những người khác hiểu được, chuyện đánh giặc không phải là nhiều binh lính khí giới là có thể dễ đùa, kẻ làm tướng cần rất nhiều điều kiện cơ bản, trong đầm Cự Lộc cũng không phải người nào đều có thể đạt được.

- Ngươi cứ việc đi, có ta ở đây, không ai có thể động vào Minh Châu của ngươi.

Thấy trên mặt Trình Danh Chấn mơ hồ vẫn mang tia lo lắng, Hách Lão Đao cho là hắn sợ quan quân bên bờ Chương THủy sẽ có động tác, tiến lên vỗ vai hắn, cười an ủi.

- Vậy thì, kính nhờ Ngũ thúc rồi!

Trình Danh Chấn như ý, chắp tay thi lễ với Hách Lão Đao.

Mọi người lại quyết định chi tiết việc xuất binh, phòng ngự và tiếp ứng, sau đó theo lẽ thường thì nâng cốc với nhau. Tửu lượng của Trình Danh Chấn trong mắt mọi người vẫn xếp hạng chót, cho nên được một nửa thì không trụ nổi, còn Đỗ Quyên uống nhiều uống ít không ai để ý, nhìn thấy Trình Danh Chấn rời khỏi, cũng lén lút đi theo ra ngoài.

Hai vợ chồng sóng vai đi dưới ánh trăng, đều nhìn thấy sự lo lắng trong mắt nhau. Sau một lúc lâu, Trình Danh Chấn cười cười, thấp giọng an ủi:

- Ma Tử thúc thật sơ suất quá, cho nên mới bị đánh trở tay không kịp. Ta phái thêm thám báo, tận lực không cần người tiếp chiến là được. Muội không cần lo lắng, bảo vệ tốt ở đây, chờ ta trở về!

- Vâng!

Đỗ Quyên gật đầu đồng ý, ngón tay bắt lấy góc áo của Trình Danh Chấn bộc lộ nội tâm lo lắng của nàng. Trình Danh Chấn dừng bước lại, vuốt ve mái tóc nàng, cười dặn dò:

- Đừng lo lắng. Không phải chuyện lớn gì, ngày mai phái người đi vào đầm xem bệnh tình của nhạc phụ, lão nhân gia dù sao tuổi lớn...

- Muội biết rồi! Muội sẽ cẩn thận, trông coi nhà, chờ huynh trở về!

Đỗ Quyên nở nụ cười gượng, lộ ra hàm rắng trắng đẹp dưới ánh trăng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận