Khai Quốc Công Tặc

Nửa đêm, rốt cuộc thám báo ở bên kia bờ sông đã mang tin tức về. Trương Kim Xưng đã dẫn dắt đại đội nhân mã thẳng hướng Bình Ân, Thất đương gia Đỗ Quyên dường như cũng có phát hiện, trước tiên đóng cửa tứ môn, đem mọi người gia quyến và dân chúng đều rút lui vào bên trong thành.

- Bao nhiêu người? Xuất động rồi hay sao?

Đoàn Thanh gấp đến độ bật lên, vọt tới trạm canh gác đưa mắt nhìn Lăng Vân Khánh, truy hỏi.

- Đại, đại khái trên dưới ba vạn năm ngàn người. Toàn bộ, tất cả đều là quân tinh nhuệ.

Lăng Vân Khánh vừa thở gấp vừa đáp lại.

Đáp án đơn giản như vậy sao có thể khiến mọi người lòng nóng như lửa đốt vừa lòng. Không đợi Trình Danh Chấn lên tiếng, Đoàn Thanh tính tình nóng nảy đã tóm lấy cổ áo của Lăng Vân Khánh, lớn tiếng quát:

- Làm sao có thể! Ông ta điên rồi. Những người khác đâu, các ngươi không phải là đi hai mươi mấy người sao?

- Chưa, chưa, không trở về!

Lăng Vân Khánh lảo đảo, uể oải bổ sung. Liên tục hai ngày không nghỉ ngơi, lại bơi qua bơi lại sông Minh Thủy, gã đã mệt rã rời rồi, chỉ hơi không để ý sẽ ngã thành một đống xương cốt nát như phấn.

- Bị, bị phát hiện rồi, ta đành phải chạy trước...

- Cho hắn bát canh thịt, thả vào bên nhiều muối một chút!

Không đợi Đoàn Thanh tiếp tục truy hỉu, Trình Danh Chấn đúng lúc xông lên trước, ra lệnh.

Giờ phút này Đoàn Thanh cũng cảm giác được sắc mặt Lăng Vân Khánh rất kém, vội vàng tiến lên chặn ngang ôm chặt lấy đối phương.

- Đều thất thần làm gì, mau mang sập đến!

Y trừng tròng mắt la to, lửa giận đầy ngập từ trong đôi mắt phun ra.

Các tướng sĩ luống cuống tay chân chuyển đến một chiếc giường Hồ, lại tìm tấm thảm da dê dày trải lên, để Lăng Vân Khánh nằm lên đó. Đội trưởng Trạm canh gác thăm dò Lăng Vân Khánh thở dốc một lát, gắng gượng ngồi lên.

- Xin lỗi. Thuộc hạ, thuộc hạ vô năng!

- Ngươi đã tận lực rồi!

Trình Danh Chấn cười giữ vai của gã, ra hiệu gã không cần đứng dậy.


- Nằm nói đi, uống canh thịt xong lập tức khá ngay

- Thuộc, thuộc hạ lén đến ngoài thành Minh Thủy bắt vài ngươi để hỏi đấy.

Lăng Vân Khánh cười cười, dường như bị canh thịt khơi gợi lên thèm muốn, nước miếng chậm rãi theo khóe miệng trôi xuống, chính gã lại không chút nào cảm thấy, vừa thở dốc, vừa tiếp tục bẩm báo.

- Nhân số hẳn là chuẩn xác. Thuộc hạ đã phân tán bọn họ ra hỏi, đáp án đều giống nhau!

Đây là nhóm thám báo nhóm khi huấn luyện, Trình Danh Chấn dựa theo yêu cầu đối với thám báo phủ binh Đại Tùy, truyền thụ cho bọn họ kỹ xảo cơ bản. Cho nên Lăng Vân Khánh báo cáo xong, trên mặt mệt mỏi mơ hồ lộ ra vài phần tự đắc.

- Thời gian xuất phát, đại...đại khái là giờ Mùi hôm nay, Trương Kim Xưng tự mình dẫn đội, Hách Ngũ gia và Tôn Lục gia phụng mệnh đi tiếp nhận Thanh Chương, và...và không phải đi cùng một đường với Đại đương gia!

Nói chuyện, càng nhiều nữa nước miếng theo khóe miệng của gã chảy xuống, trong đó còn mang theo từng tơ máu đỏ sẫm. Các tướng vừa đau vừa vội, muốn Lăng Vân Khánh nghỉ ngơi một lát rồi hẵng tiếp tục báo cáo tỉ mỉ tình huống, nhưng lại sợ dừng lại rồi, gã sẽ không chống đỡ được nữa, đành phải cố nén bi phẫn trong lòng, lặng yên vây quanh ở giường Hồ nghe gã tiếp tục nói tin tức đã dùng tính mạng đổi trở về.

- Thủ, thủ thành Minh Thủy chính là Trương Bưu. Nhân số đại khái ở ba nghìn đến năm nghìn, dường như đã được biết tin tức chúng ta đã trở về, hắn phòng... phòng rất cẩn thận. Các huynh đệ vừa mới đến chưa được nửa nén hương, đã bị hắn phát hiện, từ ngoài thành vẫn đuổi giết đến bờ sông, thuộc hạ vô năng, đành phải nhảy xuống sông bơi về trước, các huynh đệ còn lại...

Huynh đệ còn lại, phỏng chừng mười phần không về được. Quy củ làm thám báo là, thà rằng vứt bỏ đồng bạn, cũng phải đúng lúc đuổi về báo cáo tình hình với chủ tướng. Điểm này, Lăng Vân Khánh học phải vô cùng giỏi. Nhìn nhìn thần sắc bội phục của mọi người, gã lại cười đắc ý, không cẩn thận lại lộ ra miệng đầy màu đỏ tươi.

Bọn thị vệ bưng tới canh thịt, Trình Danh Chấn tự tay tiếp nhận, chậm rãi nâng đến bên giường Hồ.

- Ngươi trước tiên nghỉ ngơi một chút, húp miếng canh. Húp miếng canh xong rồi nói sau.

- Giáo đầu!

Lăng Vân Khánh quay đầu đi, ánh mắt nhìn mắt Trình Danh Chấn.

- Ngươi nói, ta, ta làm rất đúng đúng không!

- Ngươi làm rất tốt, vô cùng tốt!

Không thể cự tuyệt sự chờ mong trong mắt đối phương, Trình Danh Chấn gật gật đầu, cười gượng trả lời.

Lăng Vân Khánh nghe được khen, lập tức vui sướng giống như một đứa trẻ.

- Quân lương của Trương Kim Xưng khả năng tồn tại ở Khúc gia trang gần Minh Thủy. Tin tức này chưa xác minh, thuộc hạ không biết có đúng hay không! Nếu, nếu giáo đầu có khả năng, hãy, hãy đi thả hỏa thiêu nó!


- Tối nay ta lập tức dẫn người đi thiêu, huynh đệ ngươi yên tâm, một hạt gạo cũng không để lại cho họ Trương!

Đoàn Thanh lau mũi, mắt đỏ ngầu cam đoan.

- Huynh đệ, ngươi uống trước chén canh đi. Giáo đầu đang cầm cho ngươi kìa!

Lăng Vân Khánh đã không có sức để lắc đầu, lại dùng ánh mắt biểu thị sự cự tuyệt.

- Ta, ta, ta...

Khóe miệng của hắn chảy xuống càng nhiều máu và càng nhiều nước, làm cho thảm da dê đỏ sẫm một mảnh.

- Ta...

Dùng hết khí lực cuối cùng, gã bắt lấy tay Đoàn Thanh.

- Ta, vợ ta đang mang bầu, năm nay sẽ sinh cho ta một đứa con trai...

- Huynh đệ ngươi yên tâm, con của ngươi chính là con của ta!

Đoàn Thanh hối hận quá rồi, vội vàng thề. Y hận tại sao mình đần như vậy, không thấy được Lăng Vân Khánh đã mệt mỏi dầu hết đèn tắt. Y hối hận mình không sớm ôm lấy đối phương một chút, để đối phương nghỉ một lát. Nghỉ một lát, có lẽ đối phương sẽ không mệt chết đi.

- Giáo đầu!

Lăng Vân Khánh đưa mắt nhìn sang Trình Danh Chấn, dường như đang mong đợi sự hứa hẹn nào đó. Gã dường như không tin bất luận người nào ngoại trừ Trình Danh Chấn ra, ánh mắt trông mong, tan rã mà nóng bỏng. Trình Danh Chấn bị này ánh mắt nóng bỏng này làm đau lòng, cúi người tới, thấp giọng đáp ứng.

- Trương Kim Xưng khẳng định vào không được thành Bình Ân, ngươi yên tâm, của ngươi...

Không đợi hắn nói xong, đầu của Lăng Vân Khánh đầu đã vẹo sang một bên. Máu loãng không bị khống chế từ khóe miệng của gã chảy xuống như suối, nhưng thần sắc của gã hết sức thản nhiên đấy, dường như đã thỏa mãn tất cả tâm nguyện.

- Trương Kim Xưng...

Trong quân trướng vang lên những tiếng rít gào tức giận rít. Một mặt là vì đau xót mất đi đồng bạn, về phương diện khác còn lại là phẫn nộ cho sự điên cuồng của Trương Kim Xưng. Dẫn dắt hơn ba vạn năm ngàn quân tinh nhuệ đi tấn công người một nhà đóng ở Bình Ân, ở lại Minh Thủy còn có gần năm nghìn quân tinh nhuệ. Đây cũng chính là nói, ông ta vì đối phó Cẩm tự doanh, đã đưa toàn bộ binh lính có thể chiến từ trong đầm Cự Lộc đi ra. Thủ lại trong đầm là Nhị Đương gia Tiết Tụng, tất cả đều là chút già yếu phụ nữ và trẻ em. Quan phủ chỉ cần nhận được tin tức, hơi làm bố trí, liền có thể hoàn toàn đánh hạ được căn cơ đầm Cự Lộc.


- Đánh như thế nào?

Sau khi những tiếng gào thét giận giữ đã bình ổn, Đoàn Thanh mắt đỏ ngầu quay sang đặt câu hỏi với Trình Danh Chấn.

- Giáo đầu, ngài nói đánh như thế nào đi, chúng ta liều mạng với ngươi!

Vương Phi cũng hận đến hai mắt bốc hỏa, nghẹn ngào hỏi.

Giờ phút này trên mặt các tướng lĩnh cũng không khác gì hai người lắm, đều là bi phẫn không hiểu. Nếu như nói trước đó trong lòng mọi người trong lòng còn có một tia kính sợ đối với Trương Kim Xưng thì giờ phút này, tất cả tình nghĩa ngày xưa đã toàn bộ bị thù hận thay thế. Gia quyến của mọi người phần lớn đều an trí ở trong huyện Bình Ân, nếu chẳng may thành bị phá, không có khả năng không bị thương tổn. Mà làm thương tổn gia tăng lên trên người bọn họ lại chính những đồng chí của bọn họ trước đây, và ngoại trừ ghen tị ra thì không có bất kỳ lý do gì khác!

Trình Danh Chấn dùng tính mạng của nhóm thám báo đổi tin tức trở về lúc này tay vịn bàn, trầm ngâm không nói. Nói thực ra, tin tình báo quá ít, cũng quá hỗn độn, không đủ chế định một kế sách vòng tường phá địch kế sách. Nhưng hắn chỉ có thể lấy được bao nhiêu đó thôi, và cũng chỉ có mấy canh giờ để có thể chuẩn bị thời gian. Sau khi nhóm thám báo bị phát giác, chắc chắn Trương Kim Xưng ngay sáng mai sẽ nhận được tin tức nhuệ sĩ Cẩm tự doanh đã quay về. Với tính cách của Trương Kim Xưng, khẳng định ông ta không muốn chính diện giao chiến với Cẩm tự doanh mà là liều lĩnh tấn công mạnh Bình Ân, ý đồ bắt lấy Đỗ Quyên và gia quyến mọi người để mọi đoàn người bó tay chịu trói.

- Giáo đầu, chúng ta cùng lão tặc liều mạng đi!

- Đúng, dù là chết, cũng muốn khiến lão tặc đi theo chúng ta đi gặp Diêm vương gia!

Thấy Trình Danh Chấn thủy chung không nói lời nào, mọi người càng cảm thấy tuyệt vọng. Trương Kim Xưng là ai? Ông ta là kẻ thích ăn sống tim gan người sống. Trước khi Trình Danh Chấn chưa vào đầm Cự Lộc, Trương Gia Quân mỗi phá một thành, ít lưu lại bất luận vật gì còn sống. Không ai có thể nhẫn tâm nhìn cha mẹ vợ con của mình bị giết trước mắt mình, bọn họ tình nguyện trước khi ngã xuống, cũng phải bảo vệ sự tôn nghiêm cuối cùng của một nam nhân.

Ngay tại bầu không khí áp lực đến gần như sắp cháy bùng lên, Trình Danh Chấn rốt cục mở miệng.

- Tối nay chúng ta qua sông!

Dùng ánh mắt quét mọi người mượt, hắn thong thả mà kiên định nói.

- Vương Phi, ngươi mang năm trăm người đi Khúc gia trang. Đoàn Thanh, ngươi mang hai ngàn người, ngăn Trương Bưu ở trong thành Minh Thủy!

- Vâng!

Cũng không quản dựa vào ít người như vậy là có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không, Vương Phi và Hàn Cát Sinh bước nhanh đến phía trước, giơ tay tiếp nhận lệnh tiễn.

- Vậy còn giáo đầu ngươi, bên cạnh ngươi có thể chỉ còn lại một ngàn năm trăm người?

Hàn Cát Sinh tương đối lão thành, nhíu mày, thấp giọng nhắc nhở.

- Mọi người cứ nghe theo sự an bài của ta. Bốn ngàn người, đối phó với bốn bạn người của Trương Đại Đương Gia tứ cũng đủ!

Trình Danh Chấn gật gật đầu, trong nụ cười tràn đầy tự tin.

- Trương Bưu nhậ được tin tức chúng ta đã giết trở về, khẳng định trước tiên sẽ phái người báo cho Trương Đại Đương Gia biết. Hắn và Trương Hổ vì vội vàng tranh giành vị trí Thiếu đương gia, sợ xảy ra chuyện không may sẽ bị đối phương đoạt lấy, cho nên ai cũng không dám tự tiện làm quyết định.

- Mạt tướng đi điểm binh!


Nghe Trình Danh Chấn phân tích, lòng tin của Vương Phi tăng lên nhiều, nhấc chân đi ra ngoài trướng vải.

- Chậm đã!

Trình Danh Chấn lập tức gọi gã lại, sau đó thấp giọng dặn dò.

- Thiêu đốt lương thực thật đáng tiếc, ngươi không cần thật sự đánh vào Khúc gia trang, chỉ cần...

Dặn dò xong Vương Phi rồi, hắn lại chuyển sang Đoàn Thanh.

- Trương Bưu sợ chịu trách nhiệm, cho nên khẳng định không dám ra thành dã chiến cùng ngươi. Ngươi cũng không cần phải toàn lực công thành, chỉ cần ở ngoài thành...

Ánh mắt của Đoàn Thanh chợt lóe lên, tựa như trong đêm tối nổi lên một chiếc đèn lồng.

- Mạt tướng hiểu được, giáo đầu cứ việc yên tâm. Thành Minh Thủy vẫn là ta đang quản, khẳng định quen thuộc địa hình hơn họ Trương kia.

- Các ngươi chỉ có thể mang bộ binh, toàn bộ kỵ binh toàn để lại cho ta!

Trình Danh Chấn lại nhấn mạnh một câu, sau đó phất tay mệnh lệnh hai người Đoàn Thanh và Vương Phi xuất phát.

Không đợi hai người đi ra cửa trướng, hắn lại rút ra lệnh tiễn thứ ba, thấp giọng chỉ bảo.

- Cảnh lão Tứ, ngươi thay Lăng đội trưởng chưởng quản những thám báo còn lại, mang theo kèn, mỗi hai dặm an bài một đám người, từ Khúc gia trang đến dưới thành Bình Ân. Nghe mệnh lệnh của ta làm việc! Nói cho mọi người, đừng làm mất thể diện của Lăng đội trưởng!

- Vâng!

Người được gọi là Cảnh Lão Tứ kích động, máu dồn lên da mặt, giẫm chân tại chỗ tiến lên, lớn tiếng đáp lại.

- Tiêu Cường, ngươi mang năm trăm bộ tốt, đến quan đạo gần phía bắc Khúc gia trang, chờ quân lệnh của ta. Sau khi nghe được tiếng kèn....

- Vâng!

Tướng lĩnh được gọi là Tiêu Cương cũng bước nhanh đến phía trước, tiếp nhận quân lệnh, chạy chậm ra khỏi trướng trung quân.

Tính toán, bên người Trình Danh Chấn chỉ còn lại có một ngàn sĩ tốt. Hắn lại không chút để ý, gật đầu gọi Hàn Cát Sinh, thấp giọng ra lệnh.

- Ta phân cho ngươi năm trăm người, tối nay xuất phát, vây quanh Bình Ân và Thanh Chương, bám trụ Ngũ đương gia và Lục đương gia cho ta, bất kể dưới thành Bình Ân phát sinh chuyện gì, đều để bọn họ gấp trở về. Cụ thể biện pháp giống với bọn họ, trong đất hoa mầu vừa mới thu xong...

Hàn Cát Sinh thật thà chất phác cười cười, vô cùng tin tưởng nhận lấy quân lệnh.

Đều sắp xếp xong xuôi. Trình Danh Chấn nhìn thoáng qua quân trướng đã trống một nửa, cười lắc đầu. Mình vẫn trốn tránh ngày này, nhưng ngày này lại vẫn phải tới. Nếu như đã không thể thối lui, hắn đành phải chủ động nghênh đón. Bất kể trong vận mệnh tối tăm kia rốt cuộc viết cái gì!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận