Khai Quốc Công Tặc

“Đào lý tử, Hoàng hậu nhiễu Dương Châu, uyển chuyển hoa viên lý”.

Liên tục mấy năm qua, bao nhiêu truyền thuyết liên quan đến bài ca dao dân gian này gần như khiến lỗ tai Nguy Trưng nghe đến phát nhàm chán. Làm học trò của thánh nhân, đương nhiên là y không tin những chuyện hoang đường. Thậm chí còn ác ý phỏng đoán, là dã tâm vô chừng của Bồ Sơn Công Lý Mật tự viết ra bài hát này, sau đó cho người đem truyền ra ngoài. Làm cho thiên hạ Đại Tùy rối loạn, tiến tới thực hiện mục đích dã tâm của cá nhân. Nhưng hôm nay, Ngụy Trưng không thể nào mở miệng.

Ngụy Trưng biết rằng, dù cho lúc này y có nói gì đi nữa cũng không còn ý nghĩa gì. Nếu Nguyên Bảo Tàng đã dám đem bức tranh của Dương Huyền Cảm có Lý Mật đề tựa treo công khai trong thư phòng, cũng không sợ y chỉ ra nguồn gốc tạo ra bức tranh một chút nào, trái tim mưu phản đã rõ rành rành. Mà Ngụy Trưng y lại là tâm phúc do Nguyên Bảo Tàng một tay cất nhấc lên, trên người sớm đã được đóng dấu, cơ bản là không thể nào tẩy rửa được rồi...

Nghĩ tới đây, dù là tâm trí của Ngụy Trưng kiên định, áo dài sau lưng cũng ướt đãm mồ hôi. Gió thu vô tình không biết người đang phiền não, lại còn từ cửa sổ thổi tới, thổi trúng y làm cho huyết mạch cả người phát run. Trái tim giống như ngừng đập, chết lặng mà chìm dần, chìm dần...

Y muốn suy nghĩ thật kỹ, sau đó mới quyết định. Thế nhưng Nguyên Bảo Tàng lại cố tình không để cho người có cơ hội tự hỏi, lại đã chắp tay sau lưng đi vài bước, cười ha hả an ủi:

- Huyền Thành chớ hoảng sợ, nơi này chỉ có ngươi và ta. Bất kể ngươi nói cái gì, lão phu cũng không trách tội là được!

Nói chuyện, ánh mắt còn thản nhiên nhìn về phía ngoài, chứng tỏ mình không có an bài bất kì mai phục nào ở bên ngoài thư phòng.

Nếu nói Nguyên Bảo Tàng bị khép tội mưu phản chém thành trăm ngàn mảnh..., Ngụy mỗ ít nhất cũng phải cùng chịu chín trăm đao đi. Cười khổ một cái, trong lòng Ngụy Trưng tự nhủ như thế. Không ai sẽ tin tưởng y đối với hành động cấu kết phản tặc của Nguyên Bảo Tàng lại không biết chút nào, đổi lại là Ngụy Trưng y cũng sẽ không tin. Tới giờ khắc này, y và Nguyên Bảo Tàng sớm đã được cột vào một chiếc thuyền hỏng rồi, nếu sống thì cùng nhau sống, nếu chìm thì cùng nhau chìm, căn bản là không có cơ hội chỉ lo thân mình!

- Như thế nào, Huyền Thành còn sợ lão phu hại ngươi sao?


Thấy Ngụy Trưng chỉ có cười khổ không chịu nói, Nguyên Bảo Tàng lại cười ha hả thúc giục một câu.

- Đại Tùy hiện giờ, đã nghiêng ngả, căn bản không chống đỡ nổi rồi!

Bị bức đến mức không thể lui được nữa, Ngụy Trưng đành phải kiên trì đến cùng tỏ thái độ.

- Người xưa có nói, quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ, Ngụy mỗ cũng không phải là người cũ kỹ, tự nhiên đến lúc cũng muốn tìm nơi lánh nạn!

Trong lòng của Nguyên Bảo Tàng có ưu tư, xúc động than nhẹ ở bên cạnh phụ xướng:

- Đúng vậy a, nếu như Đại Tùy còn nửa chút hi vọng, lão phu cũng sẽ không nghĩ tới hạ sách này! Ôi, dù sao lão phu cũng ăn bổng lộc nhiều năm của triều đình, không muốn trơ mắt nhìn nó ngã xuống! Triều đình ngã không quan hệ, nhưng giang sơn này một ngày không có chủ, dân chúng phải bị mang vạ! Ta và ngươi đều là học trò thánh nhân, không vì tính mạng của mình và người thân chẳng lẽ cũng không tính kế cho thiên hạ?

Ngụy Trưng lắc đầu cười khổ:

- Tấm lòng chân thành của đại nhân, Ngụy mỗ đương nhiên thấy rõ. Ân nghĩa đại nhân nhiều năm qua đối đãi, Ngụy mỗ cũng suốt đời khó quên. Ngụy mỗ đã sớm thề với lòng, ngày sau đại nhân đi tới chỗ nào, Ngụy mỗ cũng cùng tới đó. Thà rằng tan xương nát thịt, cũng quyết không dám làm kẻ vong ân phụ nghĩa!

Nói mấy câu này ra, lập tức chỉ ra quan hệ giữa hai người cùng vinh cùng nhục. Nguyên Bảo Tàng nghe vậy, vội cười xua tay:


- A! Huyền Thành nói đi đâu vậy. Những năm gần đây ngươi đi theo làm tùy tùng vất vả, lão phu cũng thấy. Nếu không, việc trong lòng của lão phu, không dám tùy tiện nói cho Huyền Thành biết được. Sở dĩ hôm nay kêu một mình ngươi đến, chỉ là muốn để cho ngươi có sự chuẩn bị tâm lý trước, tránh cho nước đến chân u mê, chết theo triều đình mục nát này!

- Đa tạ đại nhân coi trọng!

Ngụy Trưng thối lui nửa bước, khom người thi lễ:

- Ngụy mỗ mang ân của đại nhân, đương nhiên sẽ dốc hết toàn lực phụ tá đại nhân. Nhưng giờ phút này có một câu, lại không biết có nên nói hay không!

Thân là phụ tá, trước giờ y vẫn lấy hai chữ "Đông Ông" để xưng hô với Nguyên Bảo Tàng, hôm nay vô tình đem xưng hô đổi thành hai chữ "đại nhân" rồi. Cũng may Nguyên Bảo Tàng đã tin tưởng y cùng với mình buộc lại với nhau, cho nên cũng không quá để ý thay đổi trong xưng hô. Cười cười, cũng trả lễ:

- Huyền Thành còn khách sáo với ta làm gì, chúng ta khách và chủ năm đó mới quen đã thân, ha hả, những năm gần đây hỗ trợ lẫn nhau, cũng coi như là có duyên. Có chuyện ngươi cứ việc nói thẳng đi, lão phu chăm chú lắng nghe là được!

- Một khi đã như vậy, Ngụy mỗ sẽ không vòng vo. Đại nhân tôn sùng Lý Pháp Chủ như thế, có biết hay không người này những năm gần đây tính toán việc nhiều lần thất bại, cho tới hôm nay ngay cả nơi đặt chân ổn định cũng không tìm được?

- Ai! Huyền Thành nói sai rồi!

Nghe Ngụy Trưng khinh miệt Lý Mật như thế, Nguyên Bảo Tàng lập tức biện hộ thay đối phương:


- Bởi vì cái gọi là ….. Ngày xưa Hán Cao Tổ bách chiến trăm bại, kết quả là không phải đã làm cho Sở Bá vương tự vẫn ở Ô Giang sao? Hơn nữa 'Đào lý tử " 'Đào lý tử' nói đó là con cháu Lý gia trốn ra ngoài. Nếu Pháp Chủ không phải nhiều lần trải qua đau khổ, có thể nào ứng với câu ca dao ấy. Còn nữa, Pháp Chủ cũng không phải không có chỗ đặt chân. Hắn hiện tại đã tới núi Ngõa Cương rồi, chỉ đứng sau Địch Nhượng...

- Nhưng thuộc hạ nghe nói, không lâu sau khi Lý Mật tới núi Ngõa Cương rồi, hoá ra quân Ngõa Cương bách chiến bách thắng đã bị Trương Tu Đà đánh cho không còn manh giáp ở cạnh kênh đào. Mà tên tiểu tướng đánh cho Lý Mật chạy trối chết, chính là Lý Trọng Kiên ba năm trước đây lấy mấy ngàn tinh kỵ phi đoạt Lê Dương thương, sau đó tổ chức tù binh cư thủ, khiến Lý Mật gãy kích dưới thành Vu Kiên.

Không đợi Nguyên Bảo Tàng nói xong, Ngụy Trưng đã chen ngang.

- Nhưng hắn cũng là họ Lý, luận bản lĩnh và danh tiếng, cũng không kém gì so với Mật Công!

- Con trai của một tiểu thương, làm sao có thể ngang hàng với Bồ Sơn Công!

Nguyên Bảo Tàng vô cùng xem nhẹ vấn đề này. Quay đầu nhìn thấy sắc mặt của Ngụy Trưng, lại vội vàng bổ sung một câu:

- Không phải lão phu khinh thường xuất thân, lão phu nói là, sau lưng của hắn căn bản không có nhân mạch giống như Mật Công. Lý gia tam đại sở tích môn sinh vô số cố lại, chỉ đợi Mật Công đứng vững gót chân, đứng lên kêu gọi, liền lập tức có thể kéo ra một trăm ngàn đại quân!

Ngụy Trưng xuất thân tốt hơn so với con trai tiểu thương, nhưng không tính là cao quý. Nghe Nguyên Bảo Tàng nói lời ấy, cười khổ một cái, thấp giọng nói:

- So với Lý Mật, xuất thân của Lý Trọng Kiên quả thật kém hơn. Nhưng lúc này Hà Đông Lý Uyên, Lũng Tây Lý Quỹ, huyết mạch cũng thấp kém so với Lý Mật. Đặc biệt Hà Đông Lý Uyên, tay cầm trọng binh, có được hiểm yếu, nhân mạch sau lưng người này lại rộng. Thật sự nếu nổi lên phản tâm, cơ sở mạnh hơn nhiều so với Lý Mật!

Những lời này thật có lý, Nguyên Bảo Tàng nghe lại thấy trái tai. Không kiên nhẫn phất phất tay, trầm giọng đánh gãy:


- Lão phu cùng Pháp Chủ là chỗ bạn bè, hiểu biết năng lực của hắn. Chỉ có điều giờ phút này thời vận của hắn chưa tới mà thôi, một khi gió nổi mây phun, hoặc giao long hoặc long, tiền đồ không thể đo lường được!

Ngụy Trưng nghe ra Nguyên Bảo Tàng trong lòng bực bội, liền không muốn khuyên thêm. Áy náy cười cười, thấp giọng nói:

- Thuộc hạ có thể đem tính mạng giao vào tay của đại nhân, cùng với đại nhân tiến thoái. Nhưng thuộc hạ hy vọng đại nhân lựa chọn cơ hội rồi hãy hành động. Nếu động quá sớm, chưa chắc có khả năng giúp đỡ được Lý Mật, ngược lại sẽ bởi vì thực lực bại lộ quá sớm mà ảnh hưởng căn cơ của hắn!

- Chỉ giáo cho?

Nguyên Bảo Tàng nhíu chặt mày, cưỡng chế lửa giận trong lòng truy vấn. Hắn người này ngoại trừ chức vị ở ngoài, phương diện khác như bản lĩnh và kiến thức đều rất bình thường, nhưng lòng dạ vẫn được cho là rộng lớn, sẽ không bởi vì không hài lòng liền cự tuyệt nghe ý kiến của người khác.

- Quân Ngõa Cương vừa mới bị bại trận lúc hè, giờ phút này chúng ta khởi binh hưởng ứng, nhìn ở mặt ngoài, tự nhiên là cử chỉ đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi!

Ngụy Trưng ngẫm nghĩ một chút, từ tốn lựa lời, lấy cách thức Nguyên Bảo Tàng có thể nghe lọt phân tích.

Nguyên Bảo Tàng mưu đồ chính là ở thời khắc nguy nan đẩy Lý Mật một phen, để đặt mình ở địa vị tân triều trung. Phát giác tâm tư bị Ngụy Trưng đoán trúng, không kìm nổi nhẹ nhàng gật đầu.

Ngụy Trưng cũng không xem vẻ mặt và động tác của hắn, thở dài, thấp giọng bổ sung:

- Nhưng mà dù sao giữa quận Võ Dương và núi Ngõa Cương còn cách một quận, bốn phía còn có vô số giang hồ hào kiệt như hổ rình mồi. Giờ phút này gấp gáp khởi sự, nếu không phải triều đình toàn lực tiêu diệt, những lục lâm hào kiệt Hà Bắc nói đó, cũng sẽ bởi vì ghen tị Lý Mật, toàn bộ đống lửa khí tản trên người chúng ta. Đến lúc đó chúng ta vừa phải đối mặt đánh dẹp quan quân tiến đến, lại phải đề phòng đám người Đậu Kiến Đức, Cao Sĩ Đạt thừa dịp lộn xộn mà vào. Quân Ngõa Cương lại bị Trương Tu Đà ở Hà Nam đánh không ra tay trợ giúp. Bốn phía gặp địch, không phải chúng ta chỉ có chờ chết sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận