Khai Quốc Công Tặc

Tên tù binh thứ hai bị đẩy vào trung quân trướng tên là Ngu Kỳ, thấy Ngũ Thiên Tích nói xằng nói bậy một phen liền được đổi mạng sống, cũng học theo, thẳng cổ mắng:

- Cẩu tặc, ông nội là nhất thời không cẩn thận mới bị các ngươi bắt. Nếu như đánh trận đao thật thương thật, ai thắng ai thua còn chưa biết được. Hoặc là thả ông ra, hoặc là mau chóng để cho ông được thoải mái, đứng có nói những lời khiến ta tức giận!

Vừa nghe thấy dòng họ của đối phương, Trình Danh Chấn trong lòng đã có chút không thoải mái. Nhìn thấy quai hàm của đối phương, bộ dạng và cách nói, trong lòng càng ghét. Thuận theo mong muốn của y, hắn sai người đẩy ra khỏi viên môn trảm thị chúng (chặt đầu trước đông người để cảnh cáo). Hai bên thân vệ chưa giết được Ngũ Thiên Tích, trong lòng còn đang ngứa ngáy, lúc này thù mới hận cũ có chỗ phát tiết, một đám người nhào lên như sói ác, đem Ngu Kỳ ra ngoài xé xác.

Chưa đợi đến lúc bị đẩy ra khỏi trung quân trướng, Ngu Kỳ đã tè ra quần. Hai chân kéo lê trên mặt đất, vừa ra sức giãy giụa vừa hét:

- Đừng giết ta đừng giết ta! Xin hàng, xin hàng! Ta là họ Ngu Thị ở Giang Nam, có thể lấy tiền chuộc mạng. Thúc thúc ta ở trong triều đình còn có thể nói mấy câu, ông ấy nhất định có thể điều động toàn quân!

- Ha ha ha…

Các tướng lĩnh trong quân tướng cười vang, ánh mắt đầy khinh miệt. Người như thế giữ lại trên đời chỉ tốn cơm tốn gạo, quân Minh Châu không thèm. Trình Danh Chấn phất mạnh tay, dặn dò thân vệ mau chóng kéo Ngu Kỳ đi, tránh để y ở đây thêm mất mặt. Sau một lát, hai gã thân binh quay lại, đem đầu máu chảy đầm đìa cho mọi người xem, sau đó dùng vôi trắng che miệng máu, treo lên xoong đối diện bên Lạc Dương, nói cho đám người đến từ đông đô kia biết kết cục của việc trục lợi.

Có hai người Ngũ Thiên Tích và Ngu Kỳ làm gương, sau đó, chỗ khó nhất của vấn đề giải quyết tù binh lập tức dễ dàng hơn rất nhiều. Quan quân Tả Võ Hầu cấp thấp nhất và sĩ tốt bình thường vốn bởi vì cách làm có công không thưởng của triều Đại Tùy mà thất vọng vô cùng, thấy Ngũ Thiên Tích sau khi đầu hàng có thể sống sót, lần lượt tỏ ý đầu hàng. Làm một lâu là bình thường trong Mình Châu quân cũng được, đến Bình Ân khai hoang cũng được, miễn là có một con đường sống, tuyệt đối sẽ không oán hận. Còn những quan quân cấp tương đối cao, biết Trình Danh Chấn không phải là kẻ hồ đồ dễ lừa gạt, sau khi bị đẩy vào trong Trung Quân Trướng liền quỳ xin hàng. Những người muốn được tận trung với triều Đại Tùy thì cầu được chết một cách sảng khoái, Trình Danh Chấn cũng không làm khó bọn họ. Những tướng lĩnh định đầu hàng, sau khi áp giải vào trong doanh, tạm thời làm khách nhân giam lỏng. Sau này có đủ thời gian, thì căn cứ vào bản lĩnh và thân thế của họ để phân biệt, quyết định giữ lại tận lực cho quân Minh Châu, còn lại báo cho gia đình mang tiền đến chuộc người. Đối với những người thề sống chết không hàng, thì đem chém toàn bộ, thi thể chôn cất cùng với những quân Tùy chết trận đêm qua, đầu thì dùng vôi trắng cầm máu, treo lên cành cây cao để tỏ rõ thị uy.

Xử lý một phen như vậy, cuối cùng quân sĩ Tả Võ Hầu lựa chọn đầu hàng còn lại hơn hai trăm người. Trình Danh Chấn trực tiếp phân công cho bọn họ một đoàn, tạm thời lấy hai tộc làm cơ sở, một tộc bị khuyết thiếu sẽ bổ sung sau, trực tiếp giao cho Ngũ Thiên Tích thống nhất dẫn dắt, và trước mặt mọi người, bổ nhiệm Ngũ Thiên Tích làm Giáo úy.

Kể từ đó, tâm tư của những sĩ tốt này đã ổn định hơn, nguyện vì Trình tướng quân quên mình phục vụ. Nhưng một số quan quân cấp thấp của quân Minh Châu xem ra cảm thấy chướng mắt, đặc biệt là mấy người bình thường có quan hệ tốt với Trương Đường Trụ, không thể thay bạn báo thù thì thôi, trừng mắt nhìn kẻ thủ lên hai bậc, được đội trưởng thăng làm Giáo Úy, ngồi cùng hàng cùng bậc với mình, nét mặt không khỏi lộ ra sự bất bình tức giận.


Vương Nhị Mao đều để ý đến những chi tiết này, biết Trình Danh Chấn nóng lòng cầu tài, nhất thời không để ý đến cảm nghĩ của huynh đệ. Y không muốn để người bạn của mình bận tâm, đợi đến lúc nghỉ ngơi, liền tìm lí do có việc riêng, đi dạo đến cho doanh trướng của bọn người Mạnh Đại Bằng. Vài tên trong ổ đang tụ tập “uống nước nói chuyện”, bị Vương Nhị Mao chặn lại.

Mọi người biết quan hệ giữa Vương Nhị Mao và Trình Danh Chấn, nhất thời cảm thấy xấu hổ. Vương Nhị Mao lại không thèm để tâm, cười ha hả mà nói:

- Chưa báo thù cho Trương Hiệu úy, trong lòng mọi người chắc chắn đều bí bức đúng không. Bí bức thì chửi mấy câu, đừng có chịu đựng, tránh sinh bệnh!

mọi người bị đoán trúng tâm sự, nét mặt trở nên cổ quái, cổ họng nghẹn ứ hồi lâu, rốt cục có một Giáo úy tên Hoàng Văn gãi đầu gãi tai nói:

- Cũng không đơn thuần chỉ vì một mình Trương Đường Chủ. Đêm qua tên họ Ngũ ỷ vào bản lĩnh đấu đá lung tung với người trong đội, ít nhất chém chết bảy huynh đệ chúng ta, còn có mấy người bị y chặt đứt đùi, đời này phải chống gậy đi rồi…

- Đúng thế, trận Mạch Đao đúng là lợi hại, mọi người đều chịu không ít thiệt thòi!

Không đợi Hoàng Văn Hòa giải thích xong, Vương Nhị Mao thở dài.

- Ta nghe nói bọn họ lúc đó chỉ có hai mươi mấy người, không ngờ xung đột với đội ngũ mấy trăm huynh đệ của ta. Nếu không phải giáo đầu âm thầm dùng quỷ kế với y, còn không biết bao nhiêu người bị hại trong tay y!

- Cũng không gọi là quỷ kế, binh khí chúng ta thiệt thòi, đương nhiên phải nghĩ một cách khác!


- Hai quân trước trận, bản lĩnh có tác dụng là bản lĩnh thật sự. Không phải luận võ đọ sức, còn có cái gì âm thầm hay không âm thầm!

Chúng quan quân nói chính mình thì có thể, chứ không hi vọng sẽ tổn hại thanh danh của Trình Danh Chấn, mồm năm miệng mười phản bác.

Cái mà Vương Nhị Mao cần chính là như vậy, không kìm nổi cười ha hả:

- Bản lĩnh có hiệu quả chính là bản lĩnh thật sự, chúng ta tại sao không dùng Mạch Đao trận để đối phó với quan quân, để cho tên họ Ngũ xông lên phía trước, trực tiếp mở con đường huyết mạch. Chúng ta đi theo sau y chiếm lợi thế, há không phải bớt được nhiều việc sao?

Tất cả mọi người đều là những lão giang hồ từng trải qua nhiều trận chiến, nghe Vương Nhị Mao nói, trước mắt liền hiện ra cảnh Ngũ Thiên Tích và Hùng Khoát Hải đi đầu xung trận, mọi người sát vai nhau chém quân địch tán loạn. Ánh mắt rực sáng, oán khí trong lòng trong nháy mắt đã tan đi rất nhiều, nhưng trên miệng vẫn nói một cách chua xót:

- Bọn ta hiểu giáo đầu là vì tính otans cho tương lai của mọi người. nhưng chúng ta liều sống liều chết bao nhiêu năm,mới tích lũy được tiền vốn của Giáo Úy. Tên họ Ngũ đó nửa công lao cũng không có, dựa vào cái gì mà ngồi ngang hàng với bọn ta?

Lời này nghe có vẻ thiếu khí phách rồi. Mấy người này bình thường là những người nghiêm chỉnh, trong lòng mặc dù cũng nghĩ như vậy, nhưng giờ phút này mặt cũng đỏ lên vì bạn. Vương Nhị Mao cười lắc lắc đầu, thấp giọng nói:

- Cái gì giáo úy với không giáo úy. Mấy năm nay, giáo úy chết trong tay chúng ta còn ít hay sao? Quan hàm chẳng qua chỉ là xưng hô, giờ phút này điều mà chúng ta phải cân nhắc là quan quân, giáo đầu cũng phải nghĩ cách khiến tù binh nhanh chóng toàn tâm bán mạng cho chúng ta. Nếu để những tù binh kia làm thủ hạ của chúng ta, chúng ta còn sợ lúc lâm trận sẽ phản chúng ta. Chi bằng để cho tên họ Ngũ đó một chức cụi, để y ra mặt thu dụng tù binh, để người ngoài hiểu được, chỉ cận thay chúng ta làm việc, chúng ta liền đối xử bình đẳng. Nếu làm không tốt, cũng đều là người ngoài bọn họ làm, không liên quan gì đến huynh đệ chúng ta!


- Trong lòng giáo đầu đương nhiên vẫn nhớ kĩ huynh đệ cũ chúng ta! Điều này mọi người đều biết!

Mọi người càng nghe càng thấy lời của VN có lí, thở hổn hển nói.

- Điều này cũng không phải điều quan trọng nhất!

Vương Nhị Mao đã cởi bỏ khúc mắc của mọi người, nhân cơ hội rèn sắt khi còn nóng.

- Điều quan trọng nhất là chúng ta cần nhanh chóng khắc chế binh khí lợi hại của kỵ binh. Đợt bại trận của Trương Đại Đương Gia mọi người đều thấy rồi chứ? Lúc đó lão dẫn bao nhiêu huynh đệ, đối phương tổng cộng có bao nhiêu kỵ binh?

- Ta nghe người ta nói là sáu ngàn người, chưa đến bảy ngàn.

Hoàng Văn Hòa lắc đầu thở dài.

- Trận đó thua, khỏi phải nói là thê thảm thế nào. Mấy huynh đệ ta quen sau khi trở về bờ bên này sông Chương Thủy, đã nghe ngóng mọi nơi xem năm nay khi nào quân Minh Châu cần nhân sự khai hoang. Bọn họ thà rằng tình nguyện về nhà trồng trọt, cũng không muốn gặp lại kỵ binh của Lý Trọng Kiên nữa!

- Làm gì có sáu nghìn, đó là người của đầm Cự Lộc sợ nói ít quá sẽ mất mặt, nên tự mình rát vàng lên mặt mình thôiQ

Mạnh Đại Bằng bình thường quan hệ thân thiết với Trình Danh Chấn, đông nghe một lỗ tai, tây nghe một lỗ tai, nghe được không ít tin tức có liên quan đến Trương Đại Đương Gia toàn quân bị tiêu diệt.

- Ta nghe người ta nói, Lí Trọng Quân chỉ xuất có hơn hai nghìn người, đã lật ngược cả doanh trại quân đội của Trương Đại Đương Gia rồi. nếu không phải thời khắc mấu chốt có một viên sĩ quan nhận nhầm người, tưởng Trương Đại Đương Gia là ai gia thất lạc của y, tình nguyện bán mạng, thì Trương Đại Đương Gia căn bản không thể sống sót chạy ra ngoài!


- Không thể ít như vậy được? dù thế nào cũng phải năm ngàn người, huynh đệ đầm CL tuy rằng không bằng chúng ta, nhưng cũng không phải đều làm bằng bùn!

- Đúng là khoảng hai nghìn người, Lí Trọng Kiên người ta căn bản không coi đầm Cự Lộc là một đĩa thức ăn!

Các viên quan cấp thấp ngươi một lời ta một câu, nói chuyện xung quanh chuyện số lượng kỵ binh của Bác Lăng tham chiến. Bất kể tin tưởng Bác Lăng Quân xuất ra bao nhiêu người, ấn tượng của mọi người đối với cuộc chiến đấu đều vô cùng sâu sắc. Bọn họ trước giờ chưa từng trải qua thế tấn công mãnh liệt như vậy, giống như tia chớp trên trời đánh xuống, trốn không thoát, chỉ có thể trừng mắt chờ chết.

Vương Nhị Mao biết con số thật sự, nhưng không nói ra, chỉ cười ha ha nghe mọi người bàn luận. Dường như thích thú với cảm giác nắm giữ bí mật, cuối cùng, có người tỉnh ngộ lại, trừng mắt đoán:

- Chẳng lẽ, chẳng lẽ giáo đầu coi trọng tên họ Ngũ kia, chính là vì để đối phó với kỵ binh Bác Lăng Quân?

- Đánh xong Tả Võ Hầu, cả vùng đất Hà Bắc còn quan quân nào dám giao thủ với chúng ta?

Vương Nhị Mao gật gật đầu, trên nét mắt hiện ra chút nghiêm túc.

- Nếu Bác Lăng quân phụng mệnh xuống phía nam, chúng ta lấy cái gì ra chống cự?

Mạch đao trận! Mọi người gần như không hẹn mà đồng thanh nghĩ đến một đáp án. Đối với đội ngũ Lục Lâm nuôi không nổi cũng mua không nổi binh mã tốt mà nói, cách duy nhất có hi vọng chống đỡ kỵ binh đó là dùng giáo dài và mạch đao kết hợp. Mà giáo dài chỉ thích hợp để ngăn cản, Mạch Đao lại có thể tấn công và phòng thủ. Thanh niên trai tráng do Hùng Khoát Hải và Ngũ Thiên Tích dẫn dắt cầm đao xông lên kỵ binh bị bức chậm, một đao vung lên, nhân mã đứt thành hai đoạn.

Chỉ trong chốc lát, mọi người đều hổ thẹn trước suy nghĩ thiển cận của mình vừa rồi, đồng thời cũng ngạc nhiên, chỉ trong vòng một năm, Vương đường chủ đã phân thành hai người. Trên người y không chỉ có sự tinh thông vốn vó, hơn nữa đằng sau sự tinh thông, còn có ngày càng nhiều sự thạo đời và cơ trí không tương xứng với tuổi tác của y.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận