Khai Quốc Công Tặc

Đến buổi tối, Vương Nhị Mao trong lúc vô ý đã nhắc đến cuộc nói chuyện với đám người Mạnh Đại Bằng, đầu tiên Trình Danh Chấn giật mình, sau đó trong lòng liền dâng lên một niềm cảm kích với người bạn. Với quan hệ giữa hai người, có những lời nói không cần phải nói ra. Hắn nghĩ một lát, trầm ngâm nói:

- Ta ra sức thu hàng Ngũ Thiên Tích, đúng là có ý tổ chức một chi đội Mạch Đao. Chỉ là không biết ông trời có chịu chiếu cố hay không, có thể cho ta thêm thời gian mấy ngày!

- Ngươi sợ rồi sao?

Trong giây lát nghe thấy bạn tốt nói ra những lời ủ rũ như thế, Vương Nhị Mao trợn tròn mắt hỏi.

- Có cái gì đáng sợ chứ?

Trình Danh Chấn lắc đầu cười gượng.

- Từ lúc đánh vào đầm Cự Lộc, những người chết trong tay hai chúng ta còn ít sao? Cộng thêm những người chết trận, những người chết oan, còn có những người bị loạn binh hại chết, trên người chúng ta không biết phải chịu nợ bao nhiêu cái mạng rồi! Nếu muốn nói sợ, sớm đã làm rồi, bây giờ sợ còn có tác dụng gì?

Vừa nói chuyện, hắn vừa thở dài:

- Ta chẳng qua là cảm thấy không đáng, cũng không cam tâm. Vùng đất Bình Ân này cũng là mười mấy vạn sinh linh, ông trời dựa vào cái gì mà không cho họ một con đường sống?

Có thể khiến cho hắn uể oải như vậy, đương nhiên không thế là hai đội quân Tần đang tiến tới gần. Hai người Đoàn Lệnh Minh và Ngụy Đức Thâm cũng không phải là giỏi dụng binh, sau khi nghe tin bại trận của Tang Hiển Hòa, một người lập tức dẫn binh lui về hơn năm mươi dặm, người kia mặc dù không bị dọa đến vỡ mật như người đầu tiên, nhưng cũng đóng chặt cửa doanh, chọn kế sách “ba không”: không chiến, không hòa, không đi, miễn cưỡng trụ cùng quân Minh Châu.

Còn quân Minh Châu đang cần có thời gian để tiêu hóa thành quả đánh bại Tang Hiển Hòa, cho nên trong một thời gian ngắn vui mừng đánh trận dây dưa với binh Võ Dương quận ở sông Chương Thủy. Một khi các tướng sĩ nghỉ ngơi xong, Ngụy Đức Thâm nếu còn không quyết đoán hạ lệnh rút quân, chắc chắn thoát không khỏi kết cục như Tang HIển Hòa.


Lúc này điều khiến Trình Danh Chấn cảm thấy áp lực nhất chính là đại sứ Lý Húc trấn giữ sáu quận Bác Lăng. Mấy tháng trước Trương Kim Xưng bị bại trận, các tướng lĩnh quân Minh Châu hầu như đều trơ mắt nhìn rõ như ban ngày đám quần hùng đầm Cự Lộc bị tan rã như thế nào. Kỵ binh Bác Lăng tấn công như bao phủ Thái Sơn, khiến cho Trình Danh Chấn mở mang tầm mắt, đồng thời cũng khiến hắn bị chấn động quá nhiều. Hắn không sợ chết, nhưng nếu như biết rõ ràng bất luận thế nào cũng không thể nhìn thấy một tia hi vọng thắng lợi, nhưng vẫn xông lên làm vật hi sinh vô ích, thế thì chẳng bằng chủ động tự sát. Trình Danh Chấn không muốn rơi vào kết cục như thế, nhưng hắn lại hầu như không tìm thấy bất cứ cách giải quyết nào. Việc quy hàng của Ngũ Thiên Tích khiến hắn mơ hồ nhìn thấy chút ánh sáng từ phía trước âm u. Chỉ là một chút ánh sáng ấy rốt cuộc nghĩa là sự bắt đầu của bình minh, hay là ánh lân quang nơi hoang dã, tất cả còn chưa biết được.

Điều khiến người ta khó mà chấp nhận nhất là không phải là không có hi vọng, mà là rõ ràng nhìn thấy vẫn còn hi vọng, nhưng không có thời gian để nắm chắc nó. Giờ phút này Trình Danh Chấn cảm thấy bản thân mình đang đứng trong hoàn cảnh như vậy, lo lắng vô cùng. Ban ngày, thân là chủ một quân, hắn bắt buộc phải ra vẻ vô cùng tự tin, khí phách hào hùng, bởi vì mọi người đều nhìn vào hắn, nếu như hắn suy sụp, cả quân Minh Châu, bao gồm cả bách tính ba huyện ở bờ phía tây sông Chương Thủy sẽ cùng mất lòng tin theo hắn. Nhưng đến tối lúc chỉ có một mình, sống lưng của hắn lại nặng trĩu, dường như chỉ thêm một chiếc lá nữa thôi, là đủ để đè gãy xương cốt của hắn.

Vương Nhị Mao trầm ngâm một lát, từ từ suy nghĩ được chỗ mấu chốt. Là người nửa trong cuộc nửa ngoài cuộc, y xem ra còn lạc quan hơn một chút so với Trình Danh Chấn. Giơ tay vỗ vỗ cột sống của người bạn tốt, dường như định vỗ cho chỗ cong thẳng lại.

- Không đến mức đó đâu! Một Lý Trọng Kiên khiến cho người đau đầu thế sao? Vương Thế Sung, Dương Bạch Nhãn, PHùng Hiếu Từ, tên nào cũng là loại hư danh, không phải đều bại dưới tay ngươi hay sao? Lúc nó thực lực trong tay ngươi còn chưa bằng bây giờ, sao binh càng ngày càng mạnh, thì gan ngươi lại càng nhỏ đi vậy?

- Lúc đó hai người chúng ta, một cái mạng tàn, đương nhiên không cần lo lắng chuyện gì, cùng lắm thì xông lên đám người đó rồi chết trận, trước khi chết kéo thêm vài tên. Nhưng bây giờ…

Trình Danh Chấn tiếp tục cười gượng. Người không gia đình không sự nghiệp mới là người to gan nhất, bởi vì chẳng có cái gì để mất cả, cho nên cũng không sợ mất. Còn người ta một khi có sự vướng bận, đương nhiên sẽ trở nên cẩn thận. Cổ nhân nói: “Thiên kim chi tử, bất tử vu thị” (kẻ giàu không chết ở chợ, ý nói người giàu thường lo cho sự an toàn của mình, thường sợ chết).

- Bây giờ vẫn là chẳng có cái gì!

Vương Nhị Mao mỉm cười vài tiếng, nhanh chóng tiếp lời.

- Ba huyện Bình Ân là do ngươi tự tay mở ra, cho nên ngươi vô cùng coi trọng bọn họ. Nhưng ba cái thành nhỏ như viên đạn và hơn mười vạn dân chúng này, người khác chưa chắc đã để ý. Nếu không, triều đình không cần phái Lý Trung Kiên gì cả, sớm điều Dương Nghĩa Thần đến, hoặc lệnh cho La Nghệ về nam, thì sớm đã không còn đầm Cự Lộc, đồi Hạt Đậu và quân Minh Châu của ngươi nữa rồi!

Vừa nghe một câu bừng tỉnh trong người, nghe xong lời của Vương Nhị Mao, ánh mắt của Trình Danh Chấn lập tức bắt đầu linh hoạt.


- Triều đình chướng mắt chỗ này!

Hắn vừa gật đầu vừa thì thầm.

- Nói cũng đúng, người ta là đại sứ chiếm giữ lục quận, nào coi trọng một nơi bé như lòng bàn tay của ta!

- Cho dù y để ý, thì triều đình chưa chắc cho y được quản lí quá rộng!

Vương Nhị Mao cười cười, tiếp tục giúp bạn tốt giải quyết khó khăn.

- Tên họ Lý đo mới hai mươi mấy tuổi, một loáng liền chiếm được sáu quận, ngươi nghĩ xem, bên cạnh hoàng đế có bao nhiêu người đang nhìn y ghen tỵ. Cho dù Cẩu hoàng đế có yêu thích y nữa, coi lời gièm pha như gió thổi bên tai, nhưng nếu như y tấn công vào đầm Cự Lộc sẽ là quận thứ bảy, tấn công vào Võ An, sẽ là quận thứ tám, nửa Hà Bắc đều nằm trong tay y, tất cả đều là tinh binh mãnh tướng, bất luận là ai, cũng phải suy nghĩ xem sau lưng có ý nghĩa gì!

- Cũng phải!

Trình Danh Chấn cười gượng. KHông phải vì bản thân, mà vì triều đình Đại Tùy. Dương Nghĩa Thần lĩnh quân tiêu diệt thổ phỉ ở Hà Bắc chẳng qua cũng chỉ bảy tám tháng, triều đình liền vội vàng triệu y đi. Thà rằng để chiến sự bỏ dở giữa chừng, cũng không để cho y lãnh binh một thời gian dài, để có cơ hội từ từ phát triển. Lí Trung Kiên tuy rằng nhiều lần lập công, nhưng tốc độ thăng quan và mức độ sủng ái, đối với Triều Đại Tùy mà nói lại không phải là khác thường. Dựa vào truyền thống phòng bị võ tướng bên Đông Đô còn cẩn thận hơn phòng bị trộm cướp của Đông Đô, e rằng sau khi kỵ binh Bác Lăng đánh bại Trương Kim Xưng, sẽ không tiếp tục hành động về phía nam nữa, sau lưng chưa chắc không có điều huyền diệu.

Nghĩ đến đây, tâm trạng của hắn thoải mái hơn rất nhiều. Nhìn thoáng qua Vương Nhị Mao, cười tán dương:

- Cổ nhân nói đi một ngày đàng học một sàng khôn, quả nhiên là như vậy. Lần này ngươi đi Ngọa Cương quả là không phí công, nghĩ chuyện đều rõ ràng hơn trước kia rất nhiều, thậm chí ngay cả ta cũng không bằng ngươi!


- Gặp được nhiều cao nhân, lại nghĩ đến nhiều chuyện, đương nhiên là học thêm chút bản lĩnh!

Vương Nhị Mao chẳng khiêm tốn chút nào, cười nhận lời khen ngợi của bằng hữu.

- Ngươi cũng không hàm hồ! Ta còn cho rằng, sau khi đánh bại Tang HIển Hòa, ngươi sẽ đắc ý mà quên tình hình mấy ngày cơ đấy. Không ngờ nhanh như vậy ngươi đã bắt đầu “trong thời bình nghĩ đến thời loạn rồi”.

- Ít nịnh nọt thôi! Trình độ tâng bốc của ngươi thật sự chẳng ra làm sao cả!

Trình Danh Chấn cười mắng.

- Ha ha, ha ha…

Vương Nhị Mao vừa cười vừa gãi đầu, trong ánh mắt đầy sự tán thưởng. Trên thực tế, đúng là y vô cùng lo lắng Trình Danh Chấn bị thắng lợi tạm thời làm u mê tâm trí, học Trương Kim Xưng chuẩn bị tranh giành thiên hạ. Với tình hình y nhìn thấy hiện nay, như vậy chỉ có một con đường chết. Trước, vị trí địa lý của ba huyện Bình Ân, không phải là nơi có thể dễ dàng lớn mạnh. Thứ hai, trên đường đi Ngõa Cương, y đã gặp các hào kiệt danh tiếng lẫy lừng Từ Mậu Công, Trình Tri Tiết, Đơn Hùng Tín, Vương Bá Đương, Lý Mật và mở mang kiến thức, thậm chí thậm chí còn nhìn thoáng qua từ xa hai hào kiệt khác dưới trướng Trương Tu Đà ngoài Lý Trọng Kiên là Tần Thúc Bảo và La Sĩ Tín. Công bằng mà nói, chọn bừa một anh hùng trong số những anh hùng này, bao gồm cả Lý Mật nói như rồng leo làm như mèo mửa lại thích khoác lác, bản lĩnh đều không hề kém Trình Danh Chấn. Trình Danh Chấn nếu như không tự lượng sức mình mà tranh giành quyền lực với bọn họ, kết cục nhất định sẽ không tốt đẹp gì. Nhưng nếu như Trình Danh Chấn vẫn giống như hồi hai người mói bắt đầu vào đầm Cự Lộc, chỉ muốn trong thời loạn bảo toàn tính mạng của mình và những người mình yêu thương, thì chưa chắc đã không có một con đường hi vọng.

Lần này, Trình Danh Chấn không nhìn thấu được suy nghĩ ẩn sau nụ cười của Vương Nhị Mao. Cùng y cười ngây ngô một lát, hắn hỏi thăm thân thiết:

- Thế nào, nếu đã quay lại rồi, sau này có tính toán gì? Ngươi cũng đã lớn tuổi chứ chẳng còn nhỏ bé gì, sớm nên có gia đình rồi, tránh cho mẫu thân ngươi ngày nào cũng nhắc mãi. Có người nào nhìn vừa mắt không, ngày khác ta để cho Quyên Tử làm bà mối cho ngươi?

- Ai có số tốt như vậy chứ? Đánh giặc lại có thể đánh ra một bà vợ à!

Vương Nhị Mao bị hỏi đến lúng túng, bỏ bừng mặt. Nhắc tới Đỗ Quyên, tự nhiên y lại nhớ ra một chuyện khác, dừng một chút, khẽ hỏi:

- Đánh trận xong, ngươi có phái người đi đưa tin cho chị dâu không? Mỗi lần đều không để cho nàng ấy đi cùng ngươi, cũng không hỏi xem nàng ấy lo lắng như thế nào?


- Dù sao vẫn phải có người thay mọi người đi giữ đường lui!

Trình Danh Chấn bất đắc dĩ cười gượng. Hắn không phải là người ôm chí hướng lớn, cũng không chịu nghe theo mệnh trời. Cho nên Đỗ Quyên từ sau khi đi theo hắn chịu không ít liên lụy, thậm chí bận đến nỗi những lời ngọt ngào giữa phu thê với nhau cũng không kịp nói. Nhưng sự phối hợp giữa hai người, theo thời gian lại càng trở nên ăn ý. Có lúc một người trong lòng vừa có ý tưởng, thì người kia đã bắt đầu chuẩn bị tiến hành.

- Vậy cũng được!

Vương Nhị Mao khẽ gật đầu.

- Đem đường lui giao cho chị dâu, chắc chắn là yên tâm hơn so với giao cho người khác. Trương Kim Xưng thì sao? Chẳng lẽ ngươi yên tâm để lão ở Bình Ân nghỉ ngơi à? Lão là Đại Đương Gia danh chính ngôn thuận, tính ra, quân Minh Châu của ngươi vẫn chịu sự điều khiển của lão!

- Một người đã từng bị đánh ngã, có lẽ sẽ không còn tâm trạng mà chiến đấu tiếp!

Trình Danh Chấn nói với vài phần thương hại.

- Dù sao lão cũng từng chiếu cố đến ta, lão không rời đi thì ta cũng không để đuổi lão đi. Nếu không, những lời này bị truyền ra, bảo quân Minh Châu làm sao có thể sống yên ổn trên giang hồ?

- Ngươi không để ý điều này sao? Không phải ai, vừa mới đếm xong giết được bao nhiêu người sao?

Vương Nhị Mao không hiểu bằng hữu tốt đang nghĩ gì, chau mày hỏi.

- Sư phụ đã từng dạy, đạo nghĩa nhìn qua thì không có sức mạnh, nhưng lại tồn tại ở khắp mọi nơi!

Trình Danh Chấn lắc đầu, khẽ đáp lại, trong ánh mắt mơ hồ lại thoáng một tia lo lắng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận