Khai Quốc Công Tặc

Bất kể là đầm Cự Lộc nằm trong tay Trương Kim Xưng hay Lư Phương Nguyên, đối với Minh Châu Quân mà nói đều bị uy hiếp. Nếu có thể lựa chọn, Trình Danh Chấn muốn đối mặt với Lư Phương Nguyên chứ không phải Trương Kim Xưng. Nghĩ lúc trước tuy rằng y âm hiểm giả dối, nhưng đó là việc có quy luật mà, rồi sau đó, lại vui giận thất thường, làm việc cũng không hề gặp chướng ngại gì, làm người ta khó lòng phòng bị.

Cũng may là tranh luận giữa phu thê, không cần phải phân ra ai thắng ai thua, cho nên đối với vấn đề không trả lời được, Trình Danh Chấn có thể tạm thời cúi đầu không nói. Đỗ Quyên biết tính tình của hắn, cũng không ép buộc, thở dài, lặng lẽ quay đầu sang hướng khác.

Đợi bữa tiệc đưa tiễn xong, Trương Đại Đương gia quả nhiên yêu cầu Trình Danh Chấn càng sớm càng tốt giải quyết tốt việc chiếm đầm Cự Lộc của kẻ phụ nghĩa. "Ta biết rằng chính là như vậy!" Đỗ Quyên đi qua mặt trượng phu liếc mắt một cái, trong lòng âm thầm nói, trên mặt đồng thời hiện lên một đám sương lạnh. Trình Danh Chấn cũng không ngờ Trương Đại Đương gia như thế không chịu nổi tính tình, đang chuẩn bị nói vài lời, làm dịu không khí đi một chút. Không đợi hắn đem lời nói ra miệng, Trương Kim Xưng nhanh chóng bổ sung:

- Họ Lư rất có thể đã có âm mưu từ trước, ở dưới trướng của ta lâu như vậy, không ngờ một chút dấu hiệu tạo phản cũng không để lộ ra. Đợi cho đến lúc ta thất thế, hắn ta mới đột nhiên bộc lộ, nhanh chóng chiếm toàn bộ đầm Cự Lộc. Người như vậy, khả năng tạm thời sẽ không trêu chọc ngươi, nhưng ngày nào đó ngươi mất cảnh giác, hắn ta khẳng định sẽ cắn ngươi ngay lập tức!

- Đại Đương gia nói đúng, chỉ có điều…

Trình Danh Chấn thấp giọng, chậm rãi đáp lại. Lại không để hắn nói hết câu, Trương Kim Xưng liền cười xua tay,

- Không phải ta thúc giục ngươi, chỉ là nhắc nhở, ngươi đừng vội, giờ ta về trước, để cho hai vợ chồng son các ngươi quyết định làm tiếp.

Thấy Trương Kim Xưng kiên trì như vậy, hai vợ chồng nhìn nhau, đành phải kiên trì chịu đựng tiếp tục nghe tiếp.

- Hắn ta dùng cường lực chiếm đầm Cự Lộc, thủ hạ nhất định không phục. Ngươi càng đánh sớm, càng dễ khống chế cục diện, chỗ ấy địa hình phức tạp, mặt hồ lớn nhỏ biến hóa có gần trăm cái. Không phải là người ngày ngày đi lại bên trong, căn bản không thể biết được đường đi lối lại ở bên trong. Sau khi tiêu diệt Lư Phương Nguyên, ngươi và Quyên Tử sẽ đem toàn bộ đầm Cự Lộc che lại, đem mọi người dời khỏi đó. Sau đó phái thủ hạ đắc lực đến tổ chức một con đường lui, ngày sau nếu chẳng may quan binh đánh tới, hai ngươi ở Minh Châu người ít không thể đánh lại họ đông, cũng có nơi mà tạm tránh sóng to gió lớn.


- Đại Đương gia…

Trình Danh Chấn và Đỗ Quyên hai người ngơ ngác nhìn nhau, quả thật không thể tin nổi vào tai của mình! Ngồi trước mắt vẫn là Trương Kim Xưng sao? Lão học cách suy nghĩ thay người khác từ khi nào vậy? Trong nháy mắt, trên mặt hai vợ chồng đều cảm thấy có chút nóng, không biết nên nói gì tiếp.

- Các huynh đệ bất kể là đã chết, hay là đã rời đi, gia quyến vẫn ở cả trong trạch.

Trương Kim Xưng thở dài, ánh mắt nhanh chóng nhìn qua khuôn mặt của Đỗ Quyên.

- Ta có lỗi với bản thân bọn họ, không thể để gia quyến của bọn họ lại phải chịu tội. Ngươi bố trí bọn họ chuyển ra ngoài, cũng coi như là giúp ta đại ân. Nơi đó vừa ẩm ướt lại có thủy triều, kỳ thật không phải là nơi có thể sống yên ổn. Ngược lại nếu mấy huyện đó đem kinh doanh, có khi đất hoang, nước sông cũng làm được.

Cái này dĩ nhiên là biến thành tự cấp lối thoát cho hai phu thê rồi. Trình Danh Chấn không dám lần nữa có lệ, chắp tay trịnh trọng cam kết:

- Đại Đương gia yên tâm, chỉ cần sự tình ở Chương Thủy ổn định, thuộc hạ lập tức trở về giải quyết Lư Phương Nguyên.

- Nhị bá không ngại cũng đi cùng luôn đi, tận mắt thấy kẻ thù không được chết tử tế!

Thấy áy náy đối với Trương Kim Xưng, Đỗ Quyên cười đề nghị.


- Không được, không được!

Trương Kim Xưng nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt lại quét qua gương mặt của Đỗ Quyên lần nữa, dường như đã sớm nhìn thấu tâm tư của nàng.

- Nhị bá của ngươi hổ thẹn với mọi người, thật sự không còn mặt mũi nào để nhìn gia quyến các huynh đệ, sự việc được giao cho các ngươi, là ta an tâm rồi. Ngày nào đó nếu Tiểu Cửu tử có rảnh rỗi thì đi thăm Liễu nhi, ta chôn cất nàng trong rừng cây bên cạnh Hồ Nam lớn nhất, gần như đối diện với sàn đấu võ năm đó ngươi luyện binh!

Nghe thấy lão nói nửa câu đầu, mặt Trình Danh Chấn đã đỏ như lửa, lại nghe thấy mộ phần Liễu nhi nằm đối diện sàn đấu võ, trong lòng càng cảm thấy xấu hổ. Hắn dùng lực ngồi thẳng lên, lớn tiếng đáp lại:

- Đại Đương gia, thuộc hạ có thể thề, cho tới bây giờ trong lòng chưa từng nảy sinh bất luận cái gì bất kính đối với phu nhân. Lời này thiên địa chứng giám, nếu có nửa câu giả dối…

- Ta biết, ta biết!

Trương Kim Xưng cười nhếch miệng, trong nháy mắt trên mặt dâng lên vài phần bi thương,

- Lúc ấy là ta già cả nên hồ đồ rồi, đang lúc giận dữ làm gây nên chuyện sai lầm. Bây giờ đã không còn cách nào cứu vãn nữa, cho nên mới muốn ngươi và Quyên Tử tới thăm nàng. Nàng khi còn sống không có bằng hữu, chỉ có ngươi và Quyên Tử còn có thể nói mấy câu!

- Đại Đương gia nếu hối hận, sao không tự mình nói rõ với Liễu nhi tỷ tỷ, tỷ ấy nếu có linh thiêng, cũng sẽ an tâm!


Đỗ Quyên oán hận nhìn thoáng qua mặt Trình Danh Chấn, lại liếc mắt nhìn Trương Kim Xưng một cái, thấp giọng đề nghị.

Trương Kim Xưng sao lại đem Liễu nhi chôn cất ở gần sàn đấu võ? Nguyên nhân trong đó Đỗ Quyên không cần đoán cũng biết được một phần. Mặc dù chỉ là ý nghĩa, căn bản không thể trở thành hiện thực được, nhưng khiến trong nội tâm nàng cảm thấy chua xót. Trong lòng trượng phu quả thật có Liễu nhi thì không nói làm gì, đằng này vốn không có, còn cố tình muốn người ta thay đi lễ tạ, chẳng phải là tự gánh chịu cái hư danh sao?

Đang lúc phẫn nộ, lại nghe Trương Kim Xưng nói liên miên cằn nhằn giải thích:

- Kỳ thật không có chuyện của Liễu nhi, năm trước ta cũng sẽ tìm ngươi gây chuyện, coi hắn là lý do đầu, như vậy thoạt nhìn sẽ danh chính ngôn thuận một chút. Ngươi cũng đừng chê cười lão Trương ta lòng dạ hẹp hòi, lúc ấy nếu đổi lại Đại Đương gia của đầm Cự Lộc là người khác, chắc cũng làm như ta!

- Tiểu Cửu tử lúc ấy đối với ngài không có một chút âm mưu nào!

Đỗ Ba Lạt đang yên lặng ở bên cạnh đột nhiên nói xen vào một câu, đối với câu nói thật thà của Trương Kim Xưng mà tức giận bất bình.

- Đỗ lão tam ngươi chỉ là người quản gia, căn bản không hiểu được hết những lắt léo trong chuyện này!

Trương Kim Xưng rất là khinh thường quở trách Đỗ Ba Lạt vài câu, cầm chén rượu trước mặt lên uống một hơi cạn. Rượu gạo tiễn đưa không quá gắt, nhưng y uống mau quá, lại bị nghẹn mấy lần liên tục ho khan.

Đỗ Quyên thấy thế, đi nhanh lên phía trước, nhẹ nhàng đấm lưng giúp lão. Trương Kim Xưng nhắm mắt lại, hưởng thụ sự thoải mái một lát. Sau đó thở dài, tiếp tục nói:

- Tinh binh ở đầm Cự Lộc chúng ta đều là do ngươi luyện được? Mấy trận đầu thắng lớn cũng là nhờ vào Trình Tiểu Cửu dẫn quân đi đánh, mới có hai năm, nhưng bất kể nói về thực lực hay đầu óc, ngươi cũng không kém lão Trương ta. Về sau, ngươi quản lý trạch, phân chia nhà ở ruộng đất cho dân chúng, còn giao cho bọn họ tiền lương thực, trói buộc các huynh đệ không cho quấy nhiễu bọn họ. Làm hại tâm của người dân đầm Cự Lộc cũng thay đổi, mỗi ngày ngóng trông đến ngươi bên này kiếm ăn. Lòng dân, lòng quân, danh tiếng, ba thứ quan trọng nhất đều bị Trình Tiểu Cửu ngươi chiếm, vị trí Đại Đương gia ta làm sao còn ngồi yên được. Ngươi tạm thời tuy rằng sẽ không phản ta, nhưng ngươi có thể đảm bảo thủ hạ của ngươi vĩnh viễn không muốn đẩy ngươi lên, kéo ta xuống sao?


Nói mấy câu, trên mặt những người đang ngồi đây cả chủ lẫn khách đều biến sắc. Liên hệ với những gì gần đây Minh Châu Quân đã làm đối với Trương Gia Quân, những lời nói của Trương Kim Xưng nghe có vẻ hợp lý. Hách Lão Đao sợ hỏng không khí của buổi tiệc, nhanh chóng giơ chén rượu lên, cười hòa giải,

- Chuyện đã qua, nói lại cũng không để làm gì, Trương Đại Đương gia đã không muốn làm chuyện này một lần nữa, Tiểu Cửu tử vốn cũng không để trong lòng, đúng không?

- Người một nhà không tránh được có những lúc có va chạm, huống chi lúc ấy ngươi và Tiểu Cửu một người đối nội một người đối ngoại, khó tránh khỏi nói không được. Uống rượu, uống rượu, uống hết chén này rồi, mọi người đừng nói lại chuyện này nữa!

Đúng lúc Trương Kim Xưng đang tức giận, Đỗ Ba Lạt cũng hiểu được đây không phải là lúc truy cứu chuyện quá khứ, cười hưởng ứng lời kêu gọi của Hách Lão Đao.

Trình Danh Chấn nhìn nhìn Đỗ Quyên đứng sau lưng Trương Kim Xưng, cầm chén rượu giơ lên trước mặt. Trương Kim Xưng cười với mọi người uống cạn chén rượu, lấy tay áo lau miệng, quần áo dính đầy dầu mỡ, tiếp tục dông dài:

- Ta nói những lời này, không có ý truy cứu xem ai đúng ai sai, nếu bàn về đúng sai, khẳng định lão Trương ta có lỗi với phu thê Tiểu Cửu tử nhiều hơn một chút. Nhưng ta nhận của Tiểu Cửu tử nhiều ưu đãi như vậy, trước khi đi dù sao cũng phải có thành ý một chút. Cho nên nói với hắn vài câu sự thật, cũng là để ngày sau không bị thiệt thòi như vậy nữa!

- Đại Đương gia dặn dò rất đúng, Tiểu Cửu ngày sau nhất định cẩn thận!

Trình Danh Chấn tuy rằng không muốn nhận loại “Ý tốt” này, nhưng cũng không thể cự tuyệt, đành phải cười tỏ ý cảm tạ.

- Ta không phải nói ngươi chuyên tử thái đại, thống phá liễu phòng đỉnh.

Trương Kim Xưng nhìn nhìn hắn, cười nói ra một câu thổ ngữ. Ý của những lời này và ý công lao lấn chủ cùng loại, nhưng dùng để so sánh quan hệ của hai người năm đó, đúng là không có gì chuẩn xác bằng. Quay ra xem, ngay lúc đó sắc mặt Trình Danh Chấn thay đổi, buộc Trương Kim Xưng không thể không lựa chọn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận