- Lão Ngũ nói đi, đem sự tình nói cho rõ ràng. Nói ra, Tiểu Cửu sẽ hiểu, lão Trương ta không hề nợ Tôn Đương gia. Lý Trọng Kiên, Từ Đại Nhãn không nên tìm tới ta báo thù.
Hóa ra việc khiến Trương Đại Đương gia không thể vứt bỏ được, vì hành đống ấy đã phải đổi bằng chính tính mạng con ruột lão, chỉ trong nháy mắt Trình Danh Chấn đã hiểu ý của Trương Kim Xưng. Hách Lão Đao lúc ấy nói, mọi người thiếu nợ Lý Trọng Kiên, cho nên bị gã đánh bại cũng là báo ứng đấy. Nói như vậy những lời này là nói về Tôn An Tổ, họ Tôn kia nghe nói là thượng cấp của Lý Trọng Kiên,Trương Kim Xưng và Lý Húc.
- Năm đó mấy người bọn họ, đều là do ra ngoài buôn hàng đi lại gặp nhiều thương nhân ở khắp mọi nơi. Hách Lão Đao ta, là đao khách của bọn họ. Đoàn người sau một năm buôn bán thuận lợi, đang vui vẻ trở về…
Hách Lão Đao đã uống vài ngụm rượu, câu chuyện năm xưa được lão chậm rãi nhớ lại.
Lúc trước đúng là Trình Danh Chấn đã nghe nói qua, chỉ có điều chưa từng nghe kể tỉ mỉ mà thôi. Lời nói của Hách Lão Đao giống như một đường thẳng không thấy tuyến, đem chuyện đại tướng quân Lý Trọng Kiên, Nhị Đương gia Ngõa Cương Từ Công Mậu, còn có hai Đại Đương gia của đầm Cự Lộc, rồi chuyện Nhị Đương gia của đồi Đậu Tử là Đậu Kiến Đức, tất cả đều nói lại cho mọi người nghe một cách rõ ràng rành mạch.
Lý Trọng Kiên và Từ Đại Nhãn là vì trốn tránh việc trưng binh mà đi ra khỏi thành. Tôn An Tổ được nhóm thương nhân đưa lên làm đội trưởng, dọc đường đi chiếu cố hai người rất nhiều. Mà Trương Kim Xưng là cánh tay đắc lực của Tôn An Tổ, phụ trách hỗ trợ trông nom toàn bộ thương đội. Sau này Lý Trọng Kiên vì cơ duyên xảo hợp, có chút thành tích ở tái ngoại. Đám người Tôn An Tổ và Trương Kim Xưng cũng dựa vào tiếng của Lý Trọng Kiên, luôn buôn may bán đắt. Sự việc đến bây giờ nhuốm đầy màu sắc huyền thoại. Nhưng trên đường về, quan phủ Đại Tùy trưng dụng vật tư và ngựa của thương đội, chỉ cấp cho tờ giấy biên nhận, bảo đám thương nhân cầm giấy biên nhận về quê đòi bồi thường. Tôn An Tổ bởi vì tổn thất quá lớn, khi tìm đến quan viên địa phương phân rõ phải trái đã quá phẫn nộ khi bị tham quan vụ tội trộm dê mà bị nhốt vào tù chịu khổ. Trương Kim Xưng ngàn dặm xa xôi trọng chạy ra ngoài thành, để an trí con của mình, cũng để tìm Lý Trọng Kiên lấy tiền để cứu Tôn An Tổ ra ngoài.
Kết quả, sau khi quan phủ thu tiền, lại cho rằng Tôn An Tổ mua chuộc quan phủ, cho nên chẳng những không thả người, mà ngược lại kết thêm cho y rất nhiều tội danh nữa. Đám người Trương Kim Xưng và Đỗ Ba Lạ không thể nhịn được nữa, giết quan cướp ngục, được sự giúp đỡ của Đậu Kiến Đức cứu Tôn Cửu ra, cùng nhau tiến vào hồ Cao Kê vào rừng làm cướp.
Trong vòng nửa năm, đội ngũ giương cờ ngày càng lớn mạnh, lúc trước chỉ có vài huynh đệ, giờ đã thành thủ lĩnh của nhóm tiêu nhân mã lớn nhất. Hồ Cao Kê không thể chứa được nhiều người như vậy, cho nên Tôn An Tổ cho mọi người vòng hướng đến đầm Cự Lộc ẩn thân. Không lâu sau, quan phủ cảm nhận được sự uy hiếp của thế lực này, đã đề xuất đặc xá mọi tội danh cho mọi người, chiêu an đề nghị ra khỏi trạch.
Ngay lúc đó Đại Đương gia đầm Cự Lộc Tôn An Tổ được xưng là Mạc Dương Công, ban đầu có ý đánh trống lảng. Nhìn thấy quan phủ chịu thua, trong lòng cũng liền dịu lại. Y cảm thấy làm thổ phỉ là bôi nhọ tổ tông, cho nên ra sức gạt bỏ lời khuyên can của mọi người, chấp nhận những điều khoản của quan phủ. Đồng thời bí mật ký hiệp nghị với quan phủ, chỉ cần rửa sạch thân phận, quần hùng đầm Cự Lộc nguyện ý làm chi phụ binh, tham gia chiến đấu chống lại quân Liêu.
- Lúc ấy mọi người cũng không biết, tưởng rằng sau khi chiêu an có thể trở về nhà!
Hách Lão Đao thở dài, tiếp tục giảng đạo.
- Ai ngờ lúc này không cần chết ở cửa rồi, thì lại phải đến Liêu Đông làm cô hồn dã quỷ. Ta lúc ấy đang ở quận Võ Dương mua lương thảo, nghe được bí mật đó lập tức trở về, lại không biết rằng đã chậm chân mất một bước. Tin tức không biết bị ai để lộ ra ngoài, vài vị đầu lĩnh tìm Tôn Cửu gia đối chất, y không thể không nói hết với mọi người, nhưng lại không chịu nhận sai. Còn luôn miệng nói làm vậy là vì muốn tốt cho mọi người, chúng ta tuy rằng có thể chết ở Liêu Đông, nhưng tổ tông và hậu thế sẽ không vì chúng ta mà hổ thẹn.
- Mọi người lại không thấy triều đình có gì tốt cả, dựa vào cái gì mà phải bán mạng cho triều đình? Ai cũng biết, Liêu Đông lạnh như thế nào, mười người đi có đến chín người không về được!
Đỗ Ba Lạt nói tiếp nhận những lời Hách Lão Đao nói, oán hận bổ sung,
- Tôn An Tổ nói không lại mọi người, đã nghĩ ra một biện pháp mạnh bạo là dùng bao buộc mọi người lại đem đi cùng y. Lão Trương và mấy người chúng ta thật sự không còn biện pháp nào khác, đành phải đồng ý trước, sau đó thừa dịp y chưa chuẩn bị đồng loạt ra tay…
Sau đó, chính là một hồi sống mái với nhau thảm thiết. Kết quả không cần bất cứ ai nói, Trình Danh Chấn cũng có thể tưởng tượng ra được. Giết người phóng hỏa thành thói quen, lòng người sẽ ngày càng thô bạo, một khi đã ra tay, quyết sẽ không lưu tình. Sau đó, tranh giành nhau đã trở thành thói quen của quần hùng trong đầm Cự Lộc, luôn luôn muốn mình ở bên trên, mới vào trạch được một thời gian ngắn, nhưng bản thân Trình Danh Chấn cũng đã trải qua hai lần.
- Ta đây không nợ Tôn Cửu, cũng không nợ Lý Trọng Kiên, bây giờ bọn họ đều thiếu nợ ta đấy!
Đã hơi ngà ngà say, Trương Kim Xưng oán hận tổng kết.
- Tiểu Cửu tử, ngươi làm rất tốt, cấp lục lâm chúng ta làm ra vài phần tiền đồ, bố làm thổ phỉ thì sao, triều đình còn không phải giơ đuốc cầm gậy sao? Bọn họ kêu là vì nước vì dân, bố đoạt, làm sao lại thành bôi nhọ tổ tông?!
Trình Danh Chấn không trả lời được câu hỏi của Trương Kim Xưng, đành phải vừa uống rượu, vừa chậm rãi nghiền ngẫm câu chuyện xưa vừa nghe xong. Làm lục lâm sẽ không còn đường về, đã đi theo rất khó quay đầu lại. Những lời sư phụ nói như vẫn vang lên bên tai từng giây từng phút chưa bao giờ ngừng.
Không quay đầu lại, khó tránh được sự đuổi giết của quan phủ, quay đầu lại, khó tránh được sự đuổi giết của lục lâm hào kiệt. Cho nên, kết cục của lục lâm hào kiệt cuối cùng cũng chỉ có chết. Người đã chết là được giải thoát rồi, mọi chuyện ân oán thị phi coi như xong hết. Mà hắn hiện tại đã là một trong những đại nhân vật nổi tiếng bậc nhất lục lâm, thống lĩnh Minh Châu Quân, Cửu Giáo Đầu Trình Danh Chấn!
Đêm hôm đó tất cả mọi người đều uống rượu say, say đến không biết khi nào thì tan tiệc, say đến mức không biết trời sáng lúc nào. Sauk hi trời sáng, Trương Kim Xưng cáo từ mọi người, mang theo vàng bạc mà Trình Danh Chấn tặng, triệu tập mấy trăm bộ hạ nguyện ý đi theo mình, hướng Đông Bắc quanh co khúc khuỷu mà đi.
Nhị bá đã đi ngày càng xa dần hòa lẫn vào đám bụi, Đỗ Quyên không kìm nổi nhẹ nhàng lắc đầu. Nàng bây giờ đã tin tưởng Trương Kim Xưng sẽ không làm cho mọi người loạn thêm được nữa, nhưng cũng không còn cách nào khiến Trương Kim Xưng ở lại.
- Đợi chúng ta lấy lại đầm Cự Lộc, hay là đến lúc đó nghĩ biện pháp khuyên Nhị bá trở về đi!
Trình Danh Chấn biết trong lòng thê tử có chút hối hận, nhỏ giọng thương lượng cùng nàng.
Quay về, Đỗ Quyên không chất vấn hắn về vấn đề lúc ấy đầm Cự Lộc sẽ do ai nắm giữ, cắn môi dưới, nhẹ nhàng đồng ý. Thực lực của Lư Phương Nguyên không lớn, chỉ cần chờ thời cơ thích hợp, Minh Châu Quân gần như có thể đánh một trận mà xoay chuyển càn khôn.
Hai phu thê đang bí mật tìm cách, chuẩn bị đoạt đầm Cự Lộc lại, để cho Trương Kim Xưng có một chỗ mà dung thân. Chỉ có điều, không chờ bọn họ hoàn thành kế hoạch này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tin tức mới nhất có liên quan đến Trương Đại Đương gia.
Ở trong một cuộc chiến, Huyện thừa huyện Thanh Hà, Dương Thiện Hội đã bắt sống Trương Kim Xưng. Đem cột vào cọc gỗ, xử cực hình tại chỗ. Nghe nói đao phủ ước chừng lóc thịt hơn bảy trăm đao, Trương Kim Xưng mới tắt thở, lúc ấy không dưới một vạn người vây quanh, tranh nhau lấy một miếng thịt Trương Kim Xưng về ăn rất phấn khích.