Khai Quốc Công Tặc

Lâm Huyện lệnh bình thường tự xưng là môn sinh của Cố Sở quốc công Dương Tố, nếu Dương Huyền Cảm khởi binh tạo phản, thì huyện Quán Đào chắc chắn sẽ xuất lực ủng hộ. Vào lúc này Trình Tiểu Cửu đột nhiên tận lực ra sức, đương nhiên là sẽ được đảm đương trọng dụng phái đến Lê Dương, chứ không dựa vào chút tiền lãi vụn vặt cùng một vài việc nhỏ trước mắt mà tranh giành với mọi người. Cho nên mọi người căn bản không cần nghĩ biện pháp đuổi hắn đi thì ông trời đã sớm hỗ trợ giải quyết xong vấn đề này rồi!

- Đây chẳng phải là sắp thay đổi triều đại rồi sao!

Có người âm thầm cao hứng, cũng có người lại thầm ghen tị Trình Tiểu Cửu thật là tốt mệnh.

- Nói không chừng ngày sau tên họ Trình kia có thể làm Đại tướng quân đấy!


Giả bộ đầu nhai nhai bã trà trong miệng, sau đó nhổ mạnh xuống đất:

- Ai làm Đại tướng quân, ai làm Hoàng thượng, cũng không phải là chuyện chúng ta cần quan tâm. Đại Chu cũng được, mà Đại Tùy cũng thế, dù thế nào cũng vẫn phải dùng Bộ đầu và Bộ khoái. Chỉ cần huyện Quán Đào này còn một mẫu ruộng thì chúng ta sẽ có một phần ba mẫu đất, chúng ta vẫn có thể ăn uống sung sướng, về phần bên ngoài gây sức ép như nào, trời sập lúc nào thì kệ đi. Chúng ta quan tâm làm rắm thối gì chứ!

- Đúng, chúng ta quan tâm làm cái rắm thối gì!

Mọi người cười to đáp lại.

Thương lượng phương pháp xử trí kẻ ngoại lai xong xuôi, tâm tư của chúng sai dịch và các lão gia đã yên tâm trở lại, nên lúc gặp Trình Tiểu Cửu, vẻ mặt luôn tươi cười không có chút nào giả dối.

Dù sao Trình Tiểu Cửu chỉ có mười sáu tuổi, mặc dù trong lòng đã có sự cảnh giác nhưng cũng không thể nào đoán được chúng nha dịch đang đưa hắn rơi vào sâu trong lưới nhện, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt gọn hắn. Thấy mọi người đối xử với mình nhiệt tình, hắn còn tưởng rằng hành vi nhún nhường liên tục của mình đã nhận được hồi báo, sự căng thẳng trong lòng dần dần buông xuống, toàn bộ lực chú ý đều tập trung vào việc huấn luyện hương dũng.


Trải qua hai ngày liên tục khảo hạch, huyện Quán Đào đã mộ binh được tổng cộng một nghìn hương dũng. Tham chiếu theo biên chế phủ binh của Đại Tùy, Lâm Huyện lệnh chia một nghìn hương dũng ra làm ba đoàn, đặt tên là Ngọc Hành, Khai Dương và Dao Quang lấy theo Bắc Đẩu Thất Tinh. Mỗi một đoàn khoảng ba trăm hương dũng, do hai bộ đầu Quách, Giả và Đổng Chủ bộ phân chia đảm nhiệm Giáo úy. Còn lại một trăm người đơn độc cấu thành một Thiên Xu Lữ, do Trình Tiểu Cửu đảm nhiệm Lữ Soái, phụ trách bảo hộ an toàn trọng địa Huyện nha. Ngoài ra, để biểu thị sự nể trọng đối với Trình Tiểu Cửu, Lâm Huyện lệnh còn muốn giao chức vụ Tổng giáo đầu của ba đoàn một Lữ này cho hắn, cũng để Vương Nhị Mao làm một trong những Đội Chính, trực tiếp nghe theo sai phái của Trình Tiểu Cửu.

Cũng không biết là được cao nhân nào âm thầm chỉ điểm, trong Nhất Lữ hương dũng phụ trách bảo hộ an toàn Huyện nha mà Lâm Huyện lệnh chọn ra thì có một nửa là những người đầu tiên đã mạo hiểm mưa gió sấm sét cùng Trình Tiểu Cửu giúp thuyền lương. Năm mươi người này bất kể thân thể tố chất và sự can đảm đều là số một trong các hương dũng, bởi vậy được Trình Tiểu Cửu chỉ điểm, đã bộc lộ vài phần khác hẳn người bình thường. Tuy rằng lúc xếp thành hàng tiến lên thì vẫn chưa phân biệt được trái phải, nhưng tiếng hô thì lại rất vang dội. Mỗi lần huấn luyện tại sàn đấu, mọi người ở hơn mười dặm đều có thể nghe được rất rõ ràng.

Biểu hiện của ba đoàn hương dũng khác cũng hết sức xuất sắc, để đảm bảo có quân lương một tháng ba đấu gạo, đoàn người huấn luyện đặc biệt chuyên tâm, chỉ sợ đám nha dịch được tạm thời thay mặt quan quân đuổi về nhà. Như vậy vài ngày, ngay cả Quách bộ đầu thích mắng chửi người khác cũng chưa từng có cơ hội mắng chửi được ai, thấy mỗi một hương dũng nghe tiếng thét ra lệnh của Trình Tiểu Cửu sải bước đi qua trước mặt mình, bất giác trên mặt lão còn toát lên ý tán thưởng.

Các hương dũng mỗi buổi sáng dưới sự đốc xúc của Trình Tiểu Cửu thao luyện như thường, buổi chiều thì cầm các công cụ như sọt, xẻng gỗ đi theo Lý Lão Tửu sửa chữa đoạn tường thành góc phía nam bị sét đánh sập, nhỡ đâu cự tặc Trương Kim Xưng đánh tới, chắc chắn tường thành đó khó mà trụ được sụp đổ hoàn toàn. Nhưng chút khó khăn ấy cũng khó mà ảnh hưởng đến Lâm Huyện lệnh thông minh cơ trí, dưới sự chỉ điểm của lão, chúng hương dũng trước tiên bổ cây, dựng nên một hàng rào gỗ trên tường thành bị sập, sau đó lại từ vị trí trái phải cách bên hai góc bên ngoài hàng rào gỗ lại dùng xẻng gỗ san đắp thành một bức tường đất đứng thẳng tường thành cũ lên, như vậy, tường thành cũ và mới được dựng thẳng lên lại gia cố thêm hàng rào gỗ cao gấp đôi người thường, nếu sơn tặc có đánh tới sẽ không thể nào đánh sập được tường thành phía nam, chắc chắn sẽ bị tổn hại đầu rơi máu chảy.


Vừa chỉ đạo tu sửa xây dựng tường thành, Đổng chủ bộ và Lâm Huyện lệnh vừa chỉnh đốn trang bị của hương dũng. Bọn họ thương lượng một chút, quyết định căn cứ theo nội dung quan trọng thủ thành được ghi chép trong sách cổ, tăng cường các hương dũng có năng lực tiến đánh cự ly xa. Huyện Quán Đào chỉ có hai mươi mấy bộ cung, không đủ trang bị cho một Lữ cung tiễn thủ. Điều này cũng không làm khó được Huyện lệnh lão gia đầy cơ trí thông minh, lão phát ra một đạo thủ dụ, điều động tập trung mấy nghìn cây tre bương khô ráo tại các chợ trong thành, sai người chọn những cây thô to rắn chắc chặt thành hai nửa, sau đó lại chặt ra thành những tấm dài chừng năm xích, hai đầu khoét lỗ xuyên dây thừng qua, thuần thục chế tạo gấp gáp ra mấy trăm cự cung có tầm bắn cực xa. Ba trăm cung tiễn thủ cùng giương cung cài tên, có thể cách hai mươi đến hai trăm bước trong nháy mắt bắn xuống một trận mưa tên.

Ba trăm cung tiễn thủ "tinh nhuệ" này, đương nhiên là do Đổng Chủ bộ, người được Lâm huyện lệnh tín nhiệm nhất thống lĩnh. Để không thể hiện mình bất công, Huyện lệnh đại nhân lại sai người chặt xuống hơn trăm cột sáp ong, chế tạo ra thiết thương đầu, làm binh khí dài chia cho các hương dũng. Kể từ đó, ngoại trừ cung tiễn binh ra, thì trong tay mỗi hương dũng đều có binh khí cái dài cái ngắn không giống nhau, ngoài ra còn yêu cầu thợ rèn bản địa chế tạo phác đao (một loại binh khí cũ, lưỡi dài, hẹp, cán ngắn, sử dụng bằng hai tay), còn Trình Tiểu Cửu thì sở trường dùng Trượng Bát Hồng Anh Thương.

Binh khí dài ngắn đã có đủ, còn có ba trăm cung tiễn thủ có thể bắn xa, các hương dũng này cũng được coi là đã trang bị hoàn mỹ rồi. Mấy Giáo úy vô cùng cao hứng, đều cho rằng dù Trương Kim Xưng có thật sự giết tới, thì các hương dũng cũng có thể đấu một trận. Trình Tiểu Cửu thì có chút ấn tượng với tác phong quân đội năm xa phủ binh Đại Tùy nên cũng không dám quá lạc quan. Trong ấn tượng của hắn, phủ binh năm xưa theo phụ thân rất ít sử dụng cột sáp ong làm binh khí. Theo tuân chuẩn phân phối, mỗi một sĩ tốt thông thường đều được một cây sóc cộng thêm một hoành đao. Về phần tinh nhuệ trong quân, thường thường là mỗi người có một cây mạch đao, không ai là không được trang bị hoàn mỹ cả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận