- Chủ công hà tất phải làm như vậy?
Trình Danh Chấn vội đứng dậy, chắp tay đứng nghiêm:
- Có việc gì cứ việc nói rõ, Trình mỗ nào dám không theo!
Người không phải cỏ cây, tuy trước đây có rất nhiều kí ức không vui vẻ gì, nhưng gần đây sự thành khẩn mà Đậu Kiến Đức bộc lộ ra, dù thật lòng hay giả tạo thì cũng đủ để cho hắn dốc toàn lực báo đáp.
Lại nhìn Tống Chính Bản, cũng lặng lẽ đứng lên lạy dài chấm đất:
- Ôi,Tống mỗ những ngày ở tòa thành đổ nát không có dũng khí hi sinh cho Tổ quốc, đành phải như vậy. Chỉ mong những việc Đại vương làm sau này, không khiến cho tổ tiên của Tống mỗ không phải hổ thẹn chứ!.
- Ngươi yên tâm,Tống tiên sinh, nếu muốn làm chuyện xấu, lão Đậu ta đã làm từ lâu rồi, hà tất phải dây dưa đến tận bây giờ! Chỉ cần ngươi dốc sức hỗ trợ, không nói đâu xa, hương thân phụ lão Hà Bắc sau này nhất định sẽ nói ngươi một chữ “tốt”!
Đậu Kiến Đức tâm tình rất nhanh nhạy, nhếch miệng đáp.
Tống Chính Bản thở dài, im lặng ngồi xuống. Cổ ngữ nói “Kẻ sĩ vì người tri kỉ mà chết”. Sau này, Đậu Thiên Vương chưa chắc đã là thiên tử chi mệnh, nhưng thành ý của gã đối với Tống mỗ so với Lưu Huyền Đức lúc đầu ba lần đến mời cũng không thua kém gì.. Cứ vậy đi, có lẽ ý trời cũng vậy, con người có muốn chối bỏ cũng không được.
- Ngươi cũng ngồi đi, đừng đứng nói chuyện ta không quen!
Sau khi bố trí ổn thỏa cho Tống Chính Bản. Đậu Kiến Đức xoay người lại hai tay ấnTrình Danh Chấn ngồi xuống:
- Dù hôm nay ngươi không đến tìm ta thì gần tối ta cũng sẽ đi tìm ngươi. Nhưng không phải vì chuyện đánh thành Thanh Chương. Cái vùng đất to bằng bàn tay này ta tạm thời không đánh, vây cũng có thể vây chết tên Dương Bạch Nhãn ở đó. Dù sao Lý Trọng Kiến thất bại thiên hạ liền hỗn loạn. Nam Hoàng Hà do Lý Mật mang Ngõa Cương Quân đến can thiệp, quan quân trong phút chốc không còn sức lực lên bắc. Còn phương Bắc của chúng ta thì sao? lại bị La Nghệ can thiệp tan nát, cũng không thể có người đến giúp Dương Thiện Hội. Hơn nữa tháng trước họ Dương vừa mới bại trong tay ngươi, nguyên khí đại thương. Người trong thành có thể kiên trì được hai tháng mới lạ.
Trình Danh Chấn và Tống Chính Bản cùng gật đầu, đều cho rằng sự phân tích của ông ta là cực kì chuẩn xác. Đậu Kiến Đức cười to đắc ý nói tiếp:
- Những điều này ta nghĩ đi nghĩ lại mới hiểu được, sau này mặc dù có khác với thực tế, cũng không thể khác quá nhiều. Hôm nay ta tìm các ngươi nói chuyện xa hơn, sau này, chúng ta phải làm thế nào?
- Trong lòng chủ công có dự định gì không?
Trình Danh Chấn do dự một chút rồi thấp giọng hỏi.
Lúc trước ở huyện Bình Ân, về sau, thực ra hắn cũng không suy xét nhiều lắm. Chủ yếu vì địch mạnh, hắn không cẩn thận sẽ rơi vào vực sâu vạn trượng, cùng hắn ngồi đây mơ giấc mộng xuân thu. chẳng bằng làm ra làm chơi ra chơi, xử lý tốt chuyện trước mắt sao? Nhưng tình hình bây giờ không còn giống nhưtrước kia nữa, sau khi Lý Trọng Kiên chết, nội trong hai, ba năm tới triều đình không đủ sức để quan tâm đến Hà Bắc. Vùng đất rộng lớn này đúng là nơi tốt của các anh hùng.
Đậu Kiến Đức nhìn sang Tống Chính Bản thấy trong mắt của y cũng có câu hỏi giống như Trình Danh Chấn, liền cười cười tiếp tục bổ sung:
- Muốn nói về dự tính xa nhất, nhất định là tranh giành quyền lợi rồi. Nói là trừng trị kẻ ác, cứu vớt dân lành, hay nói là cứu dân khỏi nước lửa thì cũng thế, kết quả cuối cùng thực ra đều như nhau. Đều phải thay thế Dương gia thiên hạ. Nếu lão Đậu ta ngay cả một chút chí khí cũng không có, thì cũng không cần cố lôi các ngươi lăn lộn theo ta. Chúng ta cũng không phải là quý công tử sinh ra tay đã ôm ấn vàng, vinh hoa phú quý đời này phải tự giành lấy. Nếu có ngày lão Đậu ta làm quận thủ, các ngươi mới có thể làm chủ bộ và quận thừa. Nếu sau này ta xưng bá một vùng, các ngươi mới có thể quản trọng, nhạc nghị. Hai người các ngươi chớ cười, đây là nói thật. Nếu chẳng may lão Đậu ta vô phúc, không làm được chân mệnh thiên tử, hai người các ngươi cũng xong đời. Tóm lại, nếu hôm nay chúng ta ngồi cùng nhau thì sau này tất nhiên vui buồn, vinh nhục cũng sẽ hưởng cùng nhau.
Trình Danh Chấn và Tống Chính Bản nhìn nhau cười, không thể không phục người dám làm dám chịu Đậu Kiến Đức này. Người bình thường dù giấy binh cũng sẽ nhăn nhó đánh cờ hiệu gì “quân trong sạch, giết gian thần” chứ không ai ăn thẳng nói thật như ông ta.
- Nhưng đó đều là chuyện mai sau, cơm phải ăn từng miếng một..
Đậu Kiến Đức cười ha hả, chuyển đề tài:
- Bây giờ điều quan trọng nhất chính là, chúng ta ứng phó thế nào với cục diện Hà Bắc trước mắt. Không giấu gì các ngươi, trước đó mấy ngày La Nghệ phái người mang đến một bức thư, hẹn ta lên Bắc cùng y uy hiếp cô nhi quả phụ trong nhà Lý Trọng Kiên, rồi chia đều sáu quận Bác Lăng.
- Đại Vương có đồng ý không?
Tống Chính Bản nghe thấy vậy sắc mặt thay dổi vội hỏi.
- Vẫn chưa. Ta nghĩ thấy chuyện này có chút không đáng tin!
Ông ta lắc nhẹ đầu:
- Ta không quá tin La Nghệ, tên tiểu tử đó rất đen tối. Năm xưa Tiết Thế Hùng phụng mệnh xuôi Nam diệt ta, chưa qua sông Cự Mã đã bị một đám người đánh lén. Sau đó khắp thiên hạ đều nói là ta làm, có trời chứng giám lúc đó ta đang giúp Cao đại đương gia và Từ Nguyên Lãng khai chiến, có mọc cánh cũng không thể bay suốt đêm hơn ngàn dặm đến sông Cự Mã được.
Trận chiến này hai người họ đã nghe nói và đều cảm thấy vô cùng kì lạ. Hôm nay nghe chính Đậu Kiến Đức than thở như vậy họ mới biết Đậu đương gia bị cả thiên hạ này nghĩ oan. Nhìn từ kết quả của trận chiến đó gây ra, Tiết Thế Hùng buồn giận mà chết, cấp dưới bị La Nghệ thâu tóm, chuyện mạo danh Đậu Kiện Đức, đánh lén Tiết Thế Hùng bên bờ sông Cự Mã, hẳn là do đại tướng quân Hổ Bí La Nghệ làm không còn nghi ngờ. Nghĩ ra cũng chỉ có Hổ Bí thiết kị mới có khả năng tiêu diệt ba vạn quân Đại Tùy trong một đêm. Binh mã trong tay Lục lâm hào kiệt dù là Minh Châu Quân thịnh thế hay là Đậu gia quân cũng vậy, đối mặt với ba vạn quân được vũ trang đến tận răng, thì việc có giao đấu trực diện hay không cũng phải suy nghĩ kĩ.
- Những người khác nghĩ thế nào?
Tống Chính Bản nhíu mày lại hỏi.
- Còn chưa công khai thảo luận việc này. Ta lén tìm mấy người hỏi, đều đề nghị đi đánh. Gần đây sáu quận Bác Lăng trước nay chưa từng trải qua đại loạn, lại được Lý Trọng Kiến dốc sức trị vì, lúc này béo đến chảy mở ra rồi!
Đậu Kiến Đức do dự đáp lại:
- Nếu để mặc La Nghệ nuốt trọn sáu quận, sau này ta chắc chắn phải đối mặt với sự uy hiếp trực tiếp của Hổ Bí thiết kị. Đây chính là đội quân mạnh nhất của Đại Tùy, còn bên chúng ta đến năm nghìn con ngựa cũng không có được!
- Dám nói Đại Vương lên Bắc, thật đáng chết!
Không đợi ông ta nói xong, Tống Chính Bản đã đùng đùng nổi giận nhấn mạnh.
Lần đầu tiên Trình Danh Chấn thấy Đậu Kiến Đức nói nhiều như vậy, xuất phát từ sự thận trọng không hề có thái độ vội vã. Ngoài ra hắn cũng mượn cơ hội này nghe cao kiến của Tống Chính Bản một chút. để xem tên thư sinh được Đậu Kiến Đức tôn sùng này rốt cuộc có bản lĩnh thật sự gì?
- Giết coi như xong, bọn họ cũng đều xuất phát từ ý tốt.
Đậu Kiến Đức cười xua tay:
- Tiên sinh có chuyện gì cứ việc nói rõ ra, Đậu mỗ làm theo là được rồi!
Tống Chính Bản nhìn Đậu Kiến Đức rồi lại nhìn Trình Danh Chấn hỏi:
- Đại vương cũng biết tên đó tuy chỉ có mấy ngàn binh mã, địa bàn chỉ có ba huyện, những năm gần đây lại có thể sống sót dưới vòng vây của cường địch? Còn trước đó có Trương Kim Xưng, sau có Cao Sĩ Đạt, ai ai cũng thanh thế một thời nhưng cũng chẳng mấy chốc mà ngã xuống?
- Nền móng không vững chắc.
Đậu Kiến Đức thở dài gật đầu:
- Tuy Trình huynh đệ phát triển chậm nhưng bước nào chắc bước đó. Còn Cao đại đương gia, haiii....
Làm người kế thừa, y không muốn chỉ chích người đời trước. Nhưng dù là khi Cao Sĩ Đạt còn sống thì ý kiến của hai người cũng có rất nhiều điểm khác nhau. Nếu ngày đó Cao Sĩ Đạt có thể nghe một đề nghị bất đồng thì cũng sẽ không bị hết thảm như vậy. Nói đi cũng phải nói lại, nếu Cao Sĩ Đạt không chết, mảnh đấy Hà Bắc mãi mãi không có cơ hội cho Đậu Kiến Đức ngẩng đầu!
-
- Vậy Đại vương có từng nghĩ, vị Trình huynh đệ này nền tảng vững chắc như vậy, sao lại can tâm để ngài bắt không?
Câu này nói xong, cả Đậu Kiến Đức và Trình Danh Chấn đều thay đổi sắc mặt, tức giận nhìn Tống Chính Bản. Còn gã thì không hề thấy lưỡi mình ác độc chút nào, lắc đầu cười bình:
- Thực ra Trình huynh đệ là một người cực đoan, chỉ lo vùi đầu vào phát triển, không để ý đến thiên hạ. giống như con lừa bị bịt mắt dắt đi, lặn lội ngàn dặm, chân không mọc hộ!
Mọc cái miệng độc ác như vậy mới có thể bình an vô sự dưới tay Đậu Kiến Đức. Nếu là Trương Kim Xưng thì gã sớm đã bị kéo ra ngoài moi tim gan làm đồ nhắm rồi. Trình Danh Chấn bị mắng đỏ mặt tía tai, trong lòng nghĩ gã nói không sai chút nào. Trước kia Đậu Kiến Đức đã từng chỉ điểm cho mình, chỉ có điều không nói cay độc như Tống Chính Bản mà thôi.
- Hai cái đều không đúng. Tống tiên sinh nói nên thế nào mới tốt?
Đậu Kiến Đức sợ Trình Danh Chấn không chịu nổi tức giận cho nên vội cười nói tiếp lời Tống Chính Bản.
- Có chí đoạt quyền, không thể nóng vội. Cũng không nên trì hoãn. Xem xét thời thế, nhân lúc gió nổi là vỗ cánh bay, bay thẳng lên trời. Gió lặng là lúc thu lực chờ thiên biến. Thời loạn thì như chim ưng rình bắt thỏ, lúc bình thì trăn lớn bám đá, đây mới là vương đạo đích thực!
Tống Chính Bản hít một hơi sâu, chậm rãi nói. Mấy ngày nay gã câm miệng đủ rồi lúc mở miệng thì không cách nào dừng lại được.