- Về sau ta sẽ không đi tới tìm ca, miễn cho chậm trễ đại sự của huynh!
Đậu Hồng Tuyến ngoài miệng không thuận theo, không buông tha, biểu tình lại mềm nhũn ra.
- Hậu trướng ta đọc sách, còn chỗ chị dâu muội nữa, muội tùy tiện vào. Nhưng trung quân đại trướng, muội sau này nhiều ít cẩn thận một chút! Nếu mặc kệ muội, ta sẽ không mặt mũi quản người khác. Hôm nay là ta không đúng, không nên trước đó không thông báo một tiếng, mà bắt đầu quát muội. Về sau nếu là để tiếp tục xuất hiện tình huống như vậy nữa, liền nhất định là muội không đúng! Muội khéo tha thứ ta, không thể để người khác chê cười hai huynh muội ta!
Nhìn thân muội muội ánh mắt, Đậu Kiến Đức trịnh trọng cường điệu.
- Không thèm tranh cãi với huynh!
Đậu Hồng Tuyến nghiêng đầu, không chịu đối diện cùng ca ca. Nàng biết rằng bây giờ ca ca không giống với lúc trước. Hoá ra giữa huynh muội có thể không có gì giấu nhau, nhưng hiện tại, trong lòng ca ca có cái giang sơn to lớn như vậy ở đó, không có khả năng mọi chuyện đều nhân nhượng người nhà.
- Nói đi, hôm nay tìm ta có chuyện gì?
Đậu Kiến Đức tự mình ngồi xuống, rót cho mình một chén trà, vừa uống vừa hỏi.
- Đã sớm nguội rồi! Cẩn thận uống phá hư bụng!
Đậu Hồng Tuyến thấp giọng oán trách. Đoạt lấy trà chén, mang cả ấm trà, khay trà bê ra ngoài cửa, giao cho thân binh đợi mệnh đi đun lại một lần nữa.
- Chưa quý giá như vậy, năm đó mùa đông nước lạnh cũng không phải uống như vậy?
Đậu Kiến Đức đĩnh đạc mà cười:
- Rốt cuộc sự tình gì, làm cho muội gấp gáp như vậy?
- Cũng không có chuyện gì quan trọng! Ta về sau chú ý là được!
Đậu Hồng Tuyến khe khẽ thở dài, thấp giọng đáp lại.
- Ta nhìn thấy nữ binh dưới trướng Quyên Tử tỷ rất có khả năng, cho nên cũng muốn tổ chức và thành lập một nữ binh đoàn. Khi đánh giặc có thể sử dụng thay các huynh phất cờ hò reo, qua đi còn có thể thay thương binh bao tổn thương rịt thuốc...
- Không được, không được, đâu đến lượt muội trên chiến trường rồi hả?
Không đợi muội muội nói xong, Đậu Kiến Đức khẩn cấp địa phủ quyết:
- Ta xem những nữ binh Minh Châu Doanh kia, đích xác đều phi thường có khả năng. Các huynh đệ cũng đều tán thưởng. Nhưng đối với những nữ binh kia mà nói, chưa hẳn là chuyện gì tốt. Mỗi ngày ở trong đám nam nhân chui tới chui lui, sau này như thế nào lập gia đình sinh con?
- Sao lại liên quan đến lập gia đình?
Đậu Hồng Tuyến bất mãn trừng mắt nhìn ca ca liếc một cái:
- Thái Hà, Hồng Lăng mấy người các nàng đều đã gả rồi, và gả rất tốt!
- Các nàng là các nàng, muội là muội. Các nàng gả đều là huynh đệ bên dưới, hiểu rõ nhau, cho nên cũng không sợ người khác đâm!
Đậu Kiến Đức ở việc này vô cùng bướng bỉnh, không chút nào đồng ý.
- Ta làm sao vậy?
Đậu Hồng Tuyến tức giận bĩu môi:
- Quyên Tử tỷ cũng không gả được rất tốt sao? Huynh hôm trước còn nói, Trình Danh Chấn có thể văn có thể võ, là một hào kiệt khó có được!
- Muộii cho là cái danh hiệu Ngọc la sát này là thơ hay sao?
Đậu Kiến Đức nhún vai, thấp giọng khai đạo:
- Trình Danh Chấn dám cưới nàng, kia là phúc khí của nàng. Thay đổi người khác, chưa hẳn có can đảm này. Muội căn bản không biết nam nhân, cùng nữ nhân khi gặp dịp thì chơi, mọi người tự nhiên thích tìm người lớn mật mạnh mẽ, dám nói dám cười đấy. Đùa đã nghiền, chơi cao hứng, dù sao quay đầu tức là người qua đường, không cần suy xét nhiều lắm. Nhưng chính là lấy về nhà, có ai không hy vọng là văn văn tĩnh tĩnh tiểu thư khuê các? Mặc dù trượng phu xa nhà đã nhiều năm, nàng cũng có thể không hỏi chuyện bên ngoài, cúi đầu một lòng dạy trẻ nhỏ, hiếu kính cha mẹ chồng!
- Cái đạo lý gì vậy?
Đậu Hồng Tuyến lâm vào chán nản. Không nghĩ tới ở sâu trong nội tâm ca ca lại cũ kỹ như thế.
- Ngay phụ nữ có chồng nhà mình đều phải ngờ vực vô căn cứ nam nhân, ta còn không muốn gả đâu này? Dù sao tự chính mình vung được đao, cưỡi được ngựa, đời này phóng ngựa rong ruổi, muốn đi đâu thì đi đó, ít nhất có thể đồ vui vẻ thoải mái!
- Còn nói lời trẻ con!
Đậu Kiến Đức cười lắc đầu:
- Nhà chúng ta nếu không phải gặp tai họa bất ngờ, thì từ khi muội lên mười ba tuổi, không có việc gì sẽ nghiêm cấm ra cửa. Mấy năm nay muội đi theo ta, đến trong gió, đi trong mưa, không một ngày an ổn, cho nên ta cũng không thể lấy tầm thường lễ tiết để ước thúc muội. Nhưng ngày sau tình huống tốt hơn, muội cũng nên toàn tâm đi học châm tuyến nữ công. Phục Bảo là một nam nhân thật tốt, muội gả vào nhà gã, gã tất nhiên có thể đối đãi ngươi thật tốt. Nhưng muội cũng phải hầu hạ hắn thật tốt, làm tốt việc cô gái nên làm, không thể ỷ vào ta là ca ca của muội liền dở tính tình càn quấy!
Đậu Hồng Tuyến nghe vậy ngây ra, chớp chớp mắt, càng ngày càng không thể hiểu nổi ca ca của mình. Nếu không phải đúng là bộ mặt quen thuộc này, nàng quả thực phải hoài nghi trước mắt Đậu Kiến Đức là người khác giả mạo. Từ lúc nhớ việc tới nay, khi nào thì ca ca nói với mình cái loại ngụy biện này. Đậu gia năm đó không tính nghèo khó, nhưng cũng không tính là nhà giàu gì. Mười ba tuổi liền nhốt vào tú lâu không cho đi ra, ngươi cho là thế gia Đại tiểu thư hay sao? Giống như là nuôi heo, chỉ đợi nhà chồng lĩnh đi? Mặc dù là Đại tiểu thư nhà quyền quý, cũng không phải mỗi nhà đều nhàm chán như này. Người ta Lý Uyên ở Hà Đông hai đứa con gái đều tự mình lãnh binh đánh giặc, đây chính là nhà ba đời làm quốc công, so sánh với cùng nhà giàu các nơi Hà Bắc cải trang này, quả thực là trên trời dưới đất khác nhau.
Không nghe thấy muội muội phản bác, Đậu Kiến Đức cho là mình khuyên giải có tác dụng. Ngẫm nghĩ một chút, tiếp tục dặn dò:
- Phục Bảo sau này phải làm thống binh đại tướng đấy, muội sau này thấy gã, đừng đến kêu đi hét nữa, giống như gã nợ muội. Một khi để hạ nhân gã thấy, nhất định sẽ ảnh hưởng đến uy vọng của gã!
- Ai đáp ứng gả cho gã rồi!
Đậu Hồng Tuyến tức giận tới mức dậm chân:
- Ta không ảnh hưởng tới uy vọng của gã, gã cũng đừng mong cưới ta!
- Nói cái gì à?
Đậu Kiến Đức lắc đầu liên tục:
- Hai người các muội đều trưởng thành rồi. Đặc biệt Phục Bảo, hắn đợi nhiều năm như vậy, không phải là vì cưới muội vào cửa sao?
- Kia là chuyện của mình gã, không có quan hệ gì với ta!
Đậu Hồng Tuyến kiên quyết phủ định.
- Rốt cuộc sao lại thế này?
Đậu Kiến Đức cảnh giác liếc mắt một cái nhìn muội muội, mày vắt thành cái chữ Xuyên (川):
- Muội không thích gã? Hay là muội lại nhìn trúng người khác? Mấy ngày nay, muội mỗi ngày ngâm mình ở bên trong Minh Châu Doanh...?
- Không thể nào!
Đậu Hồng Tuyến vừa xấu hổ vừa tức giận, vén rèm cửa lên, chạy trốn như bay:
- Huynh đừng nghi ngờ lung tung. Chuyện của bản thân ta, ta tự chính mình quản!
- Muội...
Đậu Kiến Đức hướng ra phía ngoài đuổi theo vài bước, nhưng lại vì hình tượng, không thể không đứng tại cửa:
- Nha đầu kia...
Ông không khỏi lắc đầu thở dài. Quá không thể tưởng tượng được rồi, học ai không học, lại cố tình đi học Ngọc la sát kia! Nhưng nàng rốt cuộc vì sao lại trở nên xa cách với Vương Phục Bảo chứ? Một đoàn sương mù màu hồng phấn ở trước mắt Đậu Kiến Đức lúc ẩn lúc hiện, bất kể như thế nào cũng thấy không rõ đáp án bên trong.