Sáng sớm hôm sau, Đậu Kiến Đức liền phái người đi mời Hồng Tuyến. Ông muốn mượn cơ hội người cả nhà cùng nhau ăn điểm tâm làm dịu đi một chút quan hệ với muội muội, đồng thời cũng muốn cùng Hồng Tuyến thương lượng một chút công việc hồi hương sửa phần mộ tổ tiên. Năm đó làm lục lâm đại hào, ông bị quan phủ coi là cái đinh trong mắt, phần mộ tổ tiên trong nhà tự nhiên cũng chỉ có thể mặc kệ rách nát. Không thể sửa, nếu sửa ngược lại sẽ bị đám thân hào địa phương lột hết. Lúc này ông đã hơn xưa rồi, đám sĩ thân mười dặm bát xã vội vàng tới nịnh nọt còn phải xếp hàng, tự nhiên cũng sẽ không mạo hiểm đi hủy phần mộ tổ tiên của ông.
Phú quý không về quê, không bằng áo gấm đi đêm. Từ trong xương cốt, Đậu Kiến Đức còn là một người có cái nhìn về tình cảm quê cha đất tổ rất nặng. Ông muốn cho các phụ lão hương thân biết, Đậu Kiến Đức cũng không phải giống cái chủng loại lưu tặc tội ác tày trời như ở bố cáo của quan phủ tuyên truyền giảng giải. Qua nhiều năm như vậy, đỉnh ô danh trên đầu của ông đều là bị quan phủ áp đặt đấy. Mà trên thực tế, ông phù hợp hết thảy tiêu chuẩn dân gian truyền thống như ưu tú, nhân đức, trượng nghĩa, giảng thân tình, chú ý lễ tiết. Tương phản, năm đó quan lại vu cáo hãm hại ông mới là chân chính ác ôn, lưu manh, bất trung bất hiếu kẻ khốn khiếp!
Trong lúc mấu chốt này ông tự mình về quê nhà một chuyến, nhất định sẽ nhận lấy sự phản đối của đám người Tống Chính Bản. Cho nên muội muội Hồng Tuyến và đã đệ đệ của thê tử qua đời Vương Phục Bảo thay thế là tốt nhất. Còn nữa, thông qua cùng nhau làm một sự tình, Hồng Tuyến và Phục Bảo giữa cũng sẽ nhớ lại tình cảm ngày xưa, miễn cho hai nhân sau này thật sự thành vợ chồng lại bất hoà, khiến ca ca ông khó xử.
Tất cả tính toán như ý tức khắc thất bại toàn bộ khi thân binh trở về hồi báo. Đậu Hồng Tuyến vào ban đêm lén lút đi rồi, không từ mà biệt. Nói là ra ngoài đi giải sầu, lại cũng không ai biết nàng rốt cuộc đi đến đâu?
- Đem thân binh đội trưởng Diêu Tam Nhi của nó trói đến cho ta!
Đậu Kiến Đức lúc này thật sự nổi giận, xanh mặt mệnh lệnh.
- Ngay cả người sống lớn như vậy đều không trông được, chức thân binh đội trưởng này gã còn có tác dụng gì? Trói đến, ta muốn tự tay thu thập gã!
- Diêu, Diêu đội trưởng cũng đi rồi. Còn có hai vị Trần đội phó, Lữ Soái Chu, Dương!
Thân binh cúi đầu, cực kỳ khó xử đáp lại.
- Nó rốt cuộc dẫn theo bao nhiêu người đi? Tối hôm qua người trực đêm là ai? Như thế nào không ngăn cản nàng?
Đậu Kiến Đức đầu tiên là ngây cả người, ngay sau đó tâm tình hơi thả lỏng một chút. Bên người có thân binh đi theo, an toàn của Hồng Tuyến cơ bản có thể được cam đoan. Chỉ cần đám người bọn họ không ra khỏi Hà Bắc, phỏng chừng hiện tại cũng chưa có cái thế lực địa phương ăn no rỗi việc nào nguyện ý đắc tội Đậu Kiến Đức ông.
- Đại khái, đại khái dẫn theo hơn ba mươi danh thị vệ đi, đều là những người giỏi tuyển đi tuyển lại!
Thân binh ngẫm nghĩ một chút, đưa ra một con số khá chính xác.
- Thuộc hạ vừa rồi hỏi Lưu lại nhân, bọn họ đều nói là Đại tiểu thư chính mồm chỉ bảo, không cho nói cho ngài. Ngày hôm qua, phụ trách tuần tra sau nửa đêm chính là Hàn Đô úy, gã báo cáo nói tiểu thư cầm lệnh tiễn của ngài đi, gã không dám hỏi là có nhiệm vụ trọng yếu gì!
- Vô lý, quá vô lý rồi!
Đậu Kiến Đức oán hận dậm chân. Theo trong báo cáo của thân binh ông đã hiểu, Đậu Hồng Tuyến là sớm có chuẩn bị. Lệnh tiễn của mình bình thường là đặt ở trong quân trướng, mà quân trướng đối với Hồng Tuyến mà nói tương đương không đề phòng. Đám thân vệ canh giữ ở phụ cận trong quân đối vị Đại tiểu thư tính tình dữ dằn này có vẻ như vừa kính vừa sợ, khỏi nói Hồng Tuyến đi vào lấy đi một cây lệnh tiễn, mặc dù đem toàn bộ trong quân trướng đều chuyển đi, phỏng chừng cũng không ai thật sự ngăn trở.
Xử lý loại việc nhà này cực kỳ đau đầu. Không thể đặt trong trường hợp công khai khiến các huynh đệ chế giễu, nhưng cũng không thể mặc kệ nó. Phẫn nộ bước đi vài bước, Đậu Kiến Đức cũng không nghĩ ra được một phương pháp bổ cứu thích hợp. Chính vào lúc đang ảo não, thân binh lại tiến vào báo cáo, quận Võ Dương đã bị đánh hạ rồi. Tín sử của Tào tướng quân báo tin thắng trận đang ở bên ngoài.
- Để gã đến trung quân trướng chờ ta, ta lập tức liền đi qua!
Đậu Kiến Đức đành phải thu hồi cơn tức, thấp giọng phân phó. Quay vào gương đồng chỉnh đốn áo mũ một lần nữa, ông nói với thê tử không cần chờ mình cùng ăn, sau đó đi nhanh về hướng trung quân.
Tín sứ họ Liêu, là một lão huynh đệ từ Cao Kê Bạc bắt đầu đi theo Tào Đán. Đậu Kiến Đức đối với người này còn có một chút ấn tượng, thanh hắng giọng, mỉm cười hỏi:
- Mới nửa đêm thời gian liền đánh hạ rồi hả? Tào Chấn Viễn thật làm tốt như vậy chứ! Thương vong của huynh đệ như thế nào? Trong thành dân chúng không có bị dọa sợ chứ?
- Bẩm Thiên vương, các huynh đệ thương vong rất ít, chết trận hai mươi bốn, bị thương đại khái hơn bảy mươi, tổng cộng không đầy một trăm!
Đội trưởng thân binh của Tào Đán Liêu Tham ngẫm nghĩ một chút, lớn tiếng báo cáo.
- Đám bách tính thì sao? Có ai hại dân chúng chưa?
Đậu Kiến Đức gật gật đầu, tiếp tục truy vấn.
- Ta nhớ được ra trước đó, ta đã dặn qua Chấn Viễn, gã không xem lời của ta như gió thoảng bên tai chứ hả?
- Không, không có!
Liêu Tham khẩn trương bổ sung:
- Không đợi thành bị phá, Trình Tướng quân cũng đã đuổi kịp tới. Tào tướng quân dựa theo đề nghị của hắn trước mặt mọi người hướng bên trong thành thề, cam đoan không giết, không đoạt, không cướp, quân coi giữ nhất thời liền tan. Sau đó đoàn người vào thành, ấn theo thông lệ khi đánh Thanh Hà khóa lại kho và thị thự nha môn. Phụ cận trong thành và trên đường phố đã phái mấy nhóm người đồng thời tuần tra...
- Đúng vậy, hai người bọn họ xử lý không tồi. Nguyên Bảo Tàng thì sao, hắn đã chết hay là chạy thoát!
Đậu Kiến Đức cười cắt ngang, nỗi buồn bực vì muội muội trốn đi trở thành hư không.
- Chạy thoát! Thành chưa phá, lão đã cùng đám người Ngụy Trưng chạy thoát theo cửa nam. Tào tướng quân tự mình mang người đuổi theo, nhưng khi thuộc hạ đi ra, còn không nghe được kết quả gì!
Liêu Tham cúi đầu, rất ngượng ngùng đáp lại.
- Trốn chạy thì trốn chạy đi? Hai cái rác rưởi mà thôi, đuổi bắt trở về ngược lại phải xem ở mặt mũi Ngõa Cương Quân cung cấp cho bọn chúng!
Đậu Kiến Đức rộng lượng phất tay, cười tỏ thái độ.
Ở trước khi cánh chim đủ lông đủ cánh, ông cũng không muốn đem quan hệ cùng Ngõa Cương Quân biến thành quá căng thẳng. Thực lực của đối phương lớn hơn y mấy lần, không cần phải vì hai người không quan hệ đại cục mà dẫn đến chiến hỏa.
Liêu Tham không rõ ý tưởng chân thật của Đậu Kiến Đức, thấy ông ta rộng lượng như thế, không khỏi cảm thấy hổ thẹn, cúi thấp đầu báo cáo:
- Thiên vương cứ yên tâm, họ vốn chạy không xa. Đường phía nam đã bị Vương Tướng quân và Dương trại chủ ngăn chặn, Trình Tướng quân chính dẫn người đi phong tỏa bến lớn nhỏ phía tây. Trừ phi họ Nguyên biết bay, nếu không sớm muộn gì lão cũng bị các huynh đệ bắt trở lại cho ngài!
- Ta bắt lấy lão làm gì!
Đậu Kiến Đức cười khổ đáp lại:
- Nói cho Trình Tướng quân, thả bọn họ đi thôi, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng!
Liêu Tham nghe vậy sửng sốt, không thể giải thích vì sao Đậu Kiến Đức lại hạ mệnh lệnh như vậy. Đậu Kiến Đức nhìn y một cái, cười sửa miệng:
- Không cần. Ngươi đã một đêm chạy tới hồi báo rồi, ban ngày lại đi một chuyến mà nói, khẳng định bị mệt phát ốm. Ta phái người đi truyền lệnh cho Trình Tướng quân. Ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi, tới doanh đồ quân nhu lấy một vò rượu, nói ta đáp ứng thưởng của ngươi!
- Tạ thiên Vương!
Tín sứ khom người nói lời tạ ơn, sau đó chuẩn bị cáo lui. Đậu Kiến Đức lại lại đột nhiên gọi y lại:
- Đợi một chút, ngươi từ phía nam đến, có nghe nói Phục Bảo đến vị trí nào rồi không? Bộ phận Ngõa Cương Quân của Vương Đức Nhân tới vị trí nào rồi? Có đánh nhau Phục Bảo không?
- Bẩm Thiên vương, thuộc hạ biết vị trí của Vương Tướng quân, nhưng không có tin tức bộ phận Ngõa Cương Quân của Vương Đức Nhân!
Liêu Tham khẩn trương quay đầu lại, cực kỳ nghiêm túc đáp lại.
- Gã không đuổi tới Võ Dương? Không nên à? Dựa theo lộ trình, từ lúc các ngươi đi là chuyện chân trước sau mà!
Đậu Kiến Đức cau chặt mày, vẻ mặt hồ nghi.
- Hình như không có. Giữa Vương Tướng quân, Dương tướng quân cùng Tào tướng quân nhà ta có khoái mã liên lạc, tới trước khi thuộc hạ rời đi, Vương, Dương hai vị tướng quân giống như cũng chưa cùng Ngõa Cương Quân nảy sinh xung đột!
Liêu Tham là một người tinh tế khó có được, đem tin tức Đậu Kiến Đức cần nhất nhất báo cho biết.
- Móa, không ngờ Vương Đức Nhân đã đùa cợt Nguyên Bảo Tàng!
Đậu Kiến Đức vỗ đùi, cao hứng đưa ra kết luận.
- Ta đã nói rồi mà? Thay Lý Mật thủ Võ Dương, đối với Vương Đức Nhân có thể có chỗ nào tốt. Gã rốt cuộc còn không có ngốc thấu, biết nếu muốn tiếp tục lăn lộn ở Hà Bắc, không thể đắc tội hết toàn bộ lão đệ huynh trên đường!
Liêu Tham không dám thừa nhận, nụ cười trên mặt lại vô cùng rõ ràng. Vương Đức Nhân sợ tới mức làm rùa đen rút đầu, phần vinh quang này thuộc về một mình Đậu Kiến Đức. Tất cả huynh đệ Đậu Gia Quân đều đã vì thế mà cảm thấy kiêu ngạo.
- Ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi!
Đậu Kiến Đức hoàn toàn yên tâm, khoát tay mệnh lệnh. Nửa Hà Bắc từ hôm nay trở đi hoàn toàn thuộc về ông rồi, mà nửa năm trước, ông vẫn co đầu rút cổ trong Đậu Tử Cương, bị quan quân làm cho hoảng sợ như thể chó nhà có tang. Biến hóa long trời lở đất như vậy, sao có thể không làm cho người ta không hưng phấn?
Lấy Hà Nội mà định ra thiên hạ. Ngày xưa Hán Quang Vũ chính là đi con đường như vậy. Trong hoảng hốt, Đậu Kiến Đức dường như cảm giác được một con đường lớn lấp lánh hiện lên trước mắt. Đó là Tống Chính Bản vì y quy hoạch, đám người Vương Phục Bảo, Tào Đán kia vì ông mà mở ra, đám người Trình Danh Chấn, Thạch Toản, Dương Công Khanh vì ông mà trải bằng một con đường lớn, từ thấp lên cao, một bước lên mây.
- Doanh đồ quân nhu và doanh người bị thương đi chậm phía sau. Các bộ phận binh mã khác sau điểm tâm lập tức nhổ trại, tiến vào chiếm giữ quận Võ Dương thành!
Mang theo vài phần hưng phấn, Đậu Kiến Đức nhanh chóng đưa ra bố trí.
- Để Trình Tướng quân rút về hết Minh Châu Doanh, đến huyện Quán Đào bảo vệ xung quanh. Để Vương Tướng quân sau khi chấm dứt giám thị đối với Ngõa Cương Quân, đem đội ngũ đưa tới Phồn Thủy đóng quân. Để sở bộ binh mã của Dương tướng quân kịp thời lui về đến Ngụy huyện. Để Khổng tiên sinh, Lăng tiên sinh đem việc vặt vãnh của quận Thanh Hà trước hoãn một chút, cùng tới Võ Dương. Hai ngày sau, Đậu mỗ phải ở trong quận thành Võ Dương huyện Kim Hương, cùng mọi người cộng đồng thảo luận đại sự sau này...
Thân vệ tả hữu theo thứ tự tiến lên tiếp nhận lệnh tiễn, sau đó xuất trướng, lấy chiến mã đi truyền quân lệnh. Đậu Kiến Đức một hơi đem hơn phân nửa hộp lệnh tiễn đều phân đi ra ngoài, mới dừng, ngồi ở sau soái án điều chỉnh hô hấp.
Bình tĩnh, bình tĩnh, đừng làm cho Tống tiên sinh nhìn thấy bộ dáng ta bây giờ, cười ta đắc ý vênh váo! Ông liều mạng khắc chế, ở sâu trong lòng không ngừng mà ám chỉ chính mình. Nhưng càng khắc chế, lại càng muốn tìm người cùng chính mình chia sẻ vui sướng trước mắt. Tống Chính Bản rất nhanh liền chạy tới, nhưng không có châm chọc Đậu Kiến Đức, ngược lại cũng mang niềm hưng phấn trên mặt. Y cung kính khom người, sau đó móc ra một phần mật báo từ trong tay áo, dùng sức đặt tại trước mắt Đậu Kiến Đức:
- Chủ công, người bạn già của ta phái người đưa lại đây tin tức mới nhất, La Nghệ...
- La Nghệ đánh hạ Bác Lăng rồi hả?
Nghe giọng nói Tống Chính Bản cũng thay đổi, Đậu Kiến Đức vội vàng mở mật báo ra:
- A...
Ông chỉ nhìn lướt qua, liền lập tức nhảy dựng lên:
- A! Tại sao có thể như vậy? La Nghệ Binh bại, điều này sao có thể!