Khai Quốc Công Tặc

Lý chính này là một lão nhân gầy gò, mang theo vài thiếu niên cũng gầy gò như mình, đang chỉ trỏ vài khối đá phía trước nhà gỗ. Nghe thấy tiếng vó ngựa, ba người cũng đồng thời ngẩng đầu lên, sau đó giật mình kinh hãi, đồng thời cùng ôm quyền khom người thật sâu:

- Tham kiến Quận Thủ đại nhân!

- Miễn lễ, miễn lễ. Đoàn người đừng khách khí!

Trình Danh Chấn lưu loát nhảy xuống ngựa lưng, bước nhanh về phía trước nâng dậy.

- Ta chỉ đi ngang qua, muốn vào xin nước uống thôi. Mọi người đang bận gì thì cứ làm, đừng để ý tới ta.

- Không...không biết Đạo quận, quận thủ đại...đại...đại giá quang lâm, chúng ta...có thất....

Lý chính khẩn trương đến nỗi ngay cả nói cũng nói không được đầy đủ, lắp ba lắp bắp.

- Được rồi, đừng gấp, mau chóng đi tìm người lấy nước ấm cho chúng ta, cổ hỏng nóng rát rồi đây này.

Trình Danh Chấn đỡ thẳng lưng của ông ta lên, thay đổi bộ dáng hét to.

- Ôi, tiểu lão nhi thật là, để lão sai người, ngài...ngài chờ một lát!

Đã bị quát lớn, ngược lại trong lòng Lý chính càng hưởng thụ, cười ha hả xoay người mệnh con cháu nhà mình đi đun nước pha trà. Vừa thu xếp, lão không quên oán trách.


- Một đám không mắt, ngay cả Quận thủ đại nhân cũng không nhận ra, còn cả một đám kia nữa, cũng chẳng nhìn một chút, một phần ba trong hai mẫu đất kia là ai phân cho các ngươi đấy hả!

- Được rồi, là ta không mặc quan phục, bọn họ sao có thể nhận ra ta chứ.

Trình Danh Chấn lại mỉm cười cắt ngang:

- Lão có khỏe không, vụ xuân an bài xong rồi chứ?

- Vừa mới đốt xong, đã rải tro rơm vào trong đất rồi. Vốn định dựa theo quy củ cũ ở bên Minh Thủy, tưới nước lên đất, nhưng mảnh đất này cách sông khá xa, cho nên lão nhi đang cùng vài hậu sinh hợp lại, nghĩ xem có biện pháp gì có thể....có lẽ trước tiên sửa xong kênh dẫn nước đã hỏng, sau đó lại tiếp tục dùng.

Rõ ràng là ông lão rất quen thuộc với đồn điền này, giới thiệu rất có trình tự.

- Nhân sự đủ không?

Trình Danh Chấn ngẫm nghĩ một chút, tin miệng hỏi.

- Coi như cũng đủ.

Ông lão cười ha hả đáp lại.

- Nhóm hương thân từ Hà Đông tới, đều là rất cường kiện. Năm đó lão nhân từng sống với những người này, bọn họ rất định có thể làm được.

- Vậy là tốt rồi!

Trình Danh Chấn cười gật đầu.

- Nếu có gì khó khăn, cứ vào trong huyện thanh tìm Chu chủ bộ, hoặc là trực tiếp tìm ta, ta sẽ phái các huynh đệ đến hỗ trợ.

- Không dám, không dám, cũng không dám làm phiền các huynh đệ!

Ông lão sợ tới mức liên tục xua tay.

- Lần trước chuyện che phòng ốc, đã đủ phiền toái rồi. Thiếu ân tình còn chưa báo được, mọi người còn mặt mũi nào mở miệng nữa...

Một già một trẻ nói chuyện giống như người trong nhà không hề có khúc mắc. La Thành đứng bên cạnh nghe vô cùng kinh ngạc, không kìm nổi hỏi:

- Trình Tướng quân, Minh Châu Quân của ngươi còn quản lý là việc giúp họ dựng phòng ốc ư?


- Cũng không phải là toàn bộ, chỉ là có đủ khả năng giúp mới giúp. La công tử thứ lỗi, đồn điền là nơi chức trách của ta, cho nên vừa rồi quá cao hứng, lạnh nhạt với công tử.

Trình Danh Chấn hơi quay đầu lại, cười giải thích.

Trước khi tiến vào đồn điền này, hắn không muốn biểu hiện gì đó ở trước mặt La Thành, đối phương là Thiếu soái U Châu, hắn là quan lớn dưới trướng Đậu Kiến Đức, hai bên càng ít giao kết với nhau lại càng an toàn hơn. Nhưng không biết vì nguyên nhân gì, nhưng sau khi vào làng, hắn vô tình hoặc cố ý đã bày ra những chuyện như vậy trước mặt người khác. Tựa như hai khổng tước không phục lẫn nhau, chỉ cần có khả năng, thì sẽ bày ra bộ lông chim đẹp nhất của mình.

- Không.

La Thành lắc đầu liên tục, lại không biết mình đang nói cái gì. Hôm nay thấy những chuyện này, đã khiến y khiếp sợ không thể duy trì sự tỉnh táo. Không ngờ Trình Danh Chấn lại thân thiết với một lão nhân nhà quê như vậy. Không ngờ Minh Châu Quân lại giúp bọn họ dựng phòng ở, dựng kênh dẫn nước! Không ngờ dân chúng thấy quan binh mà không hề sợ hãi trốn tránh, còn tiếp tục vùi đầu làm việc! Những cảnh tượng này, khỏi phải nói chưa từng gặp, mà khi ở U Châu y cũng chưa từng nghe bao giờ. Trong trí nhớ của y, mỗi lần Hổ Bí thiết kỵ đi qua, đám dân chúng đã tránh né từ xa, sợ bị chiến mã không cẩn thận đạp đến. Về phần cùng giúp việc nhà với hương thân phụ lão, lại là chuyện không ai dám làm. Đổi thành một lão nhân nông thôn bình thường, ha hả, cho y ba trăm la gan cũng không dám.

- Đại nhân, đây là khâm sai do Đậu Thiên Vương phái tới sao?

Nghe màn đối đáp giữa Trình Danh Chấn và La Thành, lúc này ông lão mới ý thức vị thiếu niên anh tuấn bên cạnh Trình Danh Chấn không phải là thân binh của hắn, trong ánh mắt tràn ngập sự đề phòng.

- Không phải, vị này La công tử, là bằng hữu cùng được với ta.

Trình Danh Chấn dừng một chút, giới thiệu qua về thân phận của La Thành, sợ ông lão không hiểu, hắn lại nhanh chóng bổ sung:

- Muội muội của Đậu Thiên Vương đang đi cùng Đỗ Quyên, xem chừng lúc này cũng đã tới làng rồi!

- Đỗ đương gia, cô ấy cũng tới!

Ông lão lập tức cao hứng, trong ánh mắt trở nên ấm áp.

- Ta nói sáng sớm nay nghe chim khách kêu, không ngờ hôm nay làng nhỏ chúng ta lại có hai lượt khách quý tới. Tiểu Nhị tử, con mau chóng cưỡi ngựa đi đến Lưu gia đồn, bắt một con dê béo mập nhất đến đấy. Bảo mẹ con chuẩn bị cả bánh trái nữa, còn con nữa, mau đi chuẩn bị chút đồ ăn đi, đừng chậm trễ!


- Ôi!

Thiếu niên được gọi là Tiểu Nhị tử vâng một lời, bỏ việc lại, vội vàng hấp tấp ra sau viện dắt ngựa.

Trình Danh Chấn không muốn quấy rầy ông lão quá nhiều, khẩn trương cười ngăn lại:

- Được rồi, lão đừng làm vậy nữa. Nuôi dê dễ dàng sao? Ngay cả vụ xuân còn chưa tới, sao có thể nói giết là giết. Nếu lão còn thu xếp lung tung như vậy nữa, ta sẽ đi luôn, ngay cả nước cũng không cần uống đấy!

- Việc này...việc này....

Ông lão xoa xoa tay.

- Sao lại nói vậy chứ, sao lại nói vậy chứ. Năm đó nếu không phải có đại nhân ngài, Lưu gia chúng ta đã sớm đói chết hết rồi, sao có thể sống đến hiện tại? Ngài...ngài...

- Được rồi, hôm nay ta có khách, thư thả rồi, dù ngươi không mời ta, ta cũng sẽ tìm tới nhà tính nợ mà.

Trình Danh Chấn vỗ vỗ ông lão, cười giải thích.

Lưu lão hán bất đắc dĩ, đành phải gọi Nhị tôn tử nhà mình lại, mệnh đi pha trà. Thiếu niên này lại nhảy xuống ngựa, chắp tay với Trình Danh Chấn, bước đi. Chỉ nhìn cách ăn mặc đơn thuần, gia cảnh của cậu cũng chỉ tốt hơn những người dân chung quanh đang bận rộn dưới đồng ruộng một chút. Nhưng cậu nguyện lòng lấy ra thứ tốt nhất trong nhà mình để chiêu đãi Trình Danh Chấn. Bởi vì mấy năm trước, đúng là Trình Danh Chấn đi ngang qua đã tiếp tế lương thực cho Lưu gia, khiến cho hơn ngàn dân chúng chạy nạn được sống sót. Sau đó, Minh Châu Doanh không ngừng tuyên bố đồn điền, nuôi dưỡng dân, tu đạo đường, thông mương máng và thiện chính, mới làm cho Lưu gia đồn ngày càng trở nên thịnh vượng, nghiễm nhiên trở thành một vùng giàu có nhất thành Bình Ân, là thôn xóm cực kỳ có uy vọng.

Mấy năm gần đây, xung quanh lục tục xây dựng cải tạo điểm đồn điền vững chắc, quy mô, chế độ gần như đều là bắt chước Lưu gia đồn. Lý chính, Đình trưởng cũng là được quan phủ đề bạt từ Lưu gia đồn. Gia gia của cậu Lưu lão căn, chính là ông lão đang rất thân thiết với Trình Danh Chấn, rõ ràng đã bảy mươi ba tuổi nhưng lại được đảm nhiệm làm Lý chính của điểm đồn điền mới, khiến cho ba đời tổ tông Lưu gia đều nở mày nở mặt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận